Nam Phụ Rất Khả Ái

Chương 57



Cậu đưa mắt nhìn bé con đang dỗi kia có chút buồn cười thoát khỏi cái ôm của các anh tiến đến ôm Bảo Kim bế lên dịu dàng nói:" Sao? Con đã thất hứa với ta đấy Kim Nhi" Bảo Kim chợt cứng người. Cậu xoa đầu Bảo Kim quay lại nhìn các anh:'' Cám ơn các anh đã chăm sóc Kim Nhi giúp em"


Nghi Tĩnh nhỏ giọng gọi:" Ca" âm thanh nhung nhớ khôn siết không thể không nói y là người mang nổi nhớ da diết về cậu cảm thấy có lỗi có phải vì cứu y là cậu phải rời đi trong nguy hiểm hay không, y luôn tự trách chính mình vì sao lại yếu đuối đến vậy.


Cậu đưa mắt nhìn Nghi Tĩnh cười nhẹ có thể cậu muốn nói 'anh không sao!!'.


Một trận động đất làm cho bọn họ tách ra mặt đất nức nẻ một con sâu mà cũng không phải mày là con quái nào thế gớm chết đi được trong lòng cậu không khỏi chửi thầm nó. Ôm chặt lấy Bảo Kim đến nơi an toàn, các anh cũng nhanh chóng đến nơi an toàn quan sát con monster này nhìn nó dị hợm quá rồi đó.


Dương Thần một bên cảm thán:" Có phải là sâu không vậy? Nhìn có chút giống" mấy người còn lại ' Giống chỗ nào!???' Dương Lâm nhìn thằng em của mình có chút không nói lên lời.


Tư Lý cũng bó tay với đứa em nhà họ Dương này, hắn quan sát xung quanh nhìn một loạt cũng không thấy cậu đâu nhíu mày. Một tiếng nổ vang lên là hướng của một nhà máy Tư Lý nhanh chóng đến nơi đó mấy người còn lại nhanh chóng đuổi theo sau.


Trong nhà máy tối ôm không một ánh sáng, những bông đen ở mặt đất lướt qua một cách nhanh chóng phát ra những âm thanh 'két két~' làm cho người ta phải nổi hết da gà.


Nguyệt Tử bế Bảo Kim trên tay nhìn ở phía dưới mai mắn là cậu đã che đi mắt và bịch tai của Kim Nhi lại nếu không thằng bé sẽ khóc mất cậu nhìn xuống phía dưới là chuột? Sao mấy con biến dị thú ghê vậy trời.


Cậu nhanh chóng xử lí mấy con chuột nhanh nhất có thể, thể lực cậu chưa hồi phục vừa đến siêu thị nhỏ đã gặp các anh rồi còn mấy con biến dị này nữa thật tức chết mà cậu con tưởng sẽ được nghỉ ngơi thoải mái chứ tức chết cậu mà.


Cậu hờn dỗi lấy mấy con chuột phía dưới làm bao cát trút giận lên người tụi nó, nói chứ dị năng của cậu cũng sắp cạn rồi. Đồng thời lúc đó các anh cũng đến ngay chỗ cậu, chưa kịp vui mừng vì cậu không sao thì đằng sau cậu một con trăn to lớn hướng cậu mà mở to mồm muốn nuốt trọn cậu và Bảo Kim.


Cậu không biết là con rắn này ở đây nên không phòng thủ, Thiên Tâm nhanh chóng dịch chuyển đến cứu cậu nhưng vẫn không kịp tốc độ con rắn quá nhanh nó đã làm cho một bên vai của cậu bị thương, máu chảy thấm vào áo choàng bị rách một mảng lớn. Máu chảy không ngừng cậu nhíu mày đừng nói cậu chết vì mất máu đó nha một cái chết lẻn xẹt không một chút ngầu gì cả. Nhìn Bảo Kim trên tay thằng nhóc này bây giờ mà nó còn dám ngủ được.


Thiên Tâm đến nhanh chóng đem cậu ra ngoài cùng tất cả mọi người, vì mất máu nên cậu có chút choáng váng ánh mắt mờ mịt, ánh mắt này của cậu làm cho các anh sợ hãi. Không nói một lời nào Nghi Tĩnh nhanh chóng bế cậu lên Thiên Tâm dịch chuyển mọi người về căn cứ một cách nhanh nhất có thể, Bảo Kim nhìn thấy Baba trên người toàn máu thì hoảng sợ baba của nó làm sao lại bị thương?


Các anh đã về căn cứ, người trong căn cứ bất ngờ vì các anh về sớm như vậy nhưng điều bất ngờ đối với các thành viên là trên tay một trong những vị Boss là một thân ảnh được bao phủ bởi áo choang đen không thể nhìn rõ mặt trên người đẫm máu khiến cho người ta sợ hãi.


Tân Sơn nhìn thấy cảnh này nhanh chóng trữa trị cho cậu nhanh nhất, nhìn vết thương Tân Sơn nhìu mày vết thương lớn như vậy máu cũng chảy ra gần như hết mà vẫn còn sống ý chí của người anh thật sự đánh ngưỡng mộ. 4 tiếng trôi qua cuối cùng Tân Sơn cũng đã phục hồi được cho cậu, ra khỏi phòng thì nhìn thấy Boss đang mang vẻ mặt lo lắng.


Tư Lý:" Em ấy sao rồi?" Tân Sơn đáp:" Máu mất quá nhiều vết thương rất lớn chỉ phục hồi được một nữa không thể làm gì hơn. Cơ thể bây giờ rất yếu nên chú ý xung quanh" Tư Lý :" ừ" một tiếng rồi vào phòng. Lần lượt từng người từng người vào bên trong mang tâm trạng không hề tốt.


Tân Sơn đã biết người đó là ai cậu ta nhanh chóng đến bảo tin cho ba người kia, Tô Bảo đang huấn luyện cho các tiểu đội chiến đấu thì thấy Tân Sơn hấp tấp chạy đến vẻ mặt tươi cười:" Tô Bảo, Tô Bảo" Giọng nói vui mừng không thể nhầm được.


Tô Bảo ngừng luyện tập nhìn bạn mình hỏi:''Sao vậy?" các thành viên trong tiểu đội chiến đấu dừng động tác đưa mắt nhìn về Tân Sơn đó là bác sĩ giỏi nhất căn cứ!! thật sự rất đẹp.


Tân Sơn không để ý đến ánh mắt của lũ người kia đến nắm lấy vai của Tô Bảo nói:" Đại tẩu đại tẩu trở về rồi" Tô Bảo đang tiếp nhận những gì mà Tân Sơn đang nói. Nhanh chóng nắm lấy vai của Tân Sơn hóc mắt đỏ lên giọng nói nghẹn ngào nói:" Đ... đại tẩu trở về thật sao?" Những thành viên giật mình khi nhìn thấy đội trưởng sắp khóc như một đứa trẻ. Mà họ đã nghe thấy gì vậy!! Đại đại đại tẩu á????


Không lẽ tin đồn là thật chủ nhân thật sự của căn cứ cuối cùng cũng đã xuất hiện rồi má ơi!!!!


________________________________________________________________________________________________