Nam Phụ Rất Khả Ái

Chương 62



Cậu được Tô Bảo dẫn đến nơi huấn luyện của đội hai do Dương Lâm đảm nhiệm.


Đội một Tần Chí Hạo đảm nhiệm
Đội hai Dương Lâm đảm nhiệm
Đội ba Dương Thần đảm nhiệm
Đội bốn Thiên Tâm đảm nhiệm
Đội năm Tư Lý đảm nhiệm
Đội sáu Nghi Tĩnh đảm nhiệm


Vừa đến đã thấy tất cả người trong đội lau đầu vào luyện tập, ở đây có rất nhiều dị năng giả nói đến dị năng giả thì cậu có gặp được ba người có tiềm năng lực trong thời gian cậu đang tiềm mảnh vỡ thì phải. Cậu đưa mắt nhìn xung quanh Tô Bảo bên cạnh luôn quan sát cậu xem cậu có mệt hay bị gì không. Cậu cất bước vào bên trong làm cho Tô Báo giật hết hồn nhanh chóng cản cậu lại nói:" Đại tẩu không nên vào bên trong rất nguy hiểm" cậu cười:" Không sao hết, Tô Bảo đi với tôi"


Tô Bảo có chút chần chừ khi nghe thấy vậy nhưng vẫn vào bên trong, những thành viên nhìn thấy Tô Bảo vào thì có chút kinh ngạc người được mời người đồn thổi là hung tàn và tâm địa vô đối giống như thủ lĩnh Thiên Tâm khi không lại có mặt ở đây. Chưa hết sự kinh ngạc thì họ nhìn thấy Tô Bảo đang cuối người cười với ai đó bên cạnh lần này họ chết đứng khi nhìn thấy cảnh này.


Cậu nghe thấy Tô Bảo nói:" Đại tẩu muốn lập đội sao?" nghe xong cậu có chút hứng thú một chút, nhìn một lượt xung quanh rồi gật đầu.


Tô Bảo mỉm cười ra lệnh mọi người tập hợp, mọi người chưa tiếp thu những gì đang diễn ra nhưng vẫn phải tập trung.


Cậu ngồi trên ghế của Dương Lâm nhìn những người ở bên dưới, có chút ngán ngẫm. Ở bên dưới có một đôi mắt lục bảo lun nhìn về phía cậu tràn đầy kinh hỉ, cậu không để ý nên không nhận ra.


Tô Bảo lạnh lùng:" Hôm này chúng ta sẽ chọn ra những người sẽ được vào nhóm của vị ngồi trên đây" mọi người bên dưới bàn tán xôn xao, nhưng có một người luôn bình tĩnh trước mọi việc xảy ra, Tô Bảo nhíu mày mọi người im phắc.


Tô Bảo :" Nếu muốn vào đội của vị này đây, cần thực hiện tất cả thử thách mà vị này đưa ra" cậu ngồi trên ghế nhìn lên bầu trời một thứ gì đó hướng đến đây từ xa, một cái máy bay? Hửm hình như không phải!!


Nó càng lúc càng đến gần tốc độ cũng nhanh dần, cậu thở dài nắm lấy tay của Tô Bảo né qua một bên.


" BÙM BÙM" một tiếng nổ vang lên làm cho mọi người cảnh giác có địch tập kích.


Một bản tay từ trong những mảnh vỡ, cậu đưa mắt nhìn bàn tay kia. Một âm thanh từ xa vang lên:" Cố Hy tên ngốc là cậu lại phá phách gì vậy hả!!" thanh âm tức giận lắm cho Cố Hy giật bắn người nhanh chóng rời khỏi đống đổ nát kia.


Cố Hy nhìn tên đang tức giận với mình gãi đầu nói:" Haha, Quả Tuấn cậu đừng có tức giận như vậy chứ sẽ trở thành ông giá đấy" Quả Tuấn tức điên vì thằng bạn nhà mình vừa phá đồ xong kêu người khác đừng giận? Vô lí hết sức.


Tô Bảo bên đây nhìn xem cậu có bị thương hay không, Nguyệt Tử có chút buồn cười vì tên nhóc này lo chuyện này.


Nguyệt Tử đưa mắt nhìn hai người trên kia nói:" Tô Bảo hai người đó là ai" Tô Bảo :" Đại tẩu đó là Cố Hy và Quả Tuấn ở đội 6 và đội 4,đại tẩu nhìn trúng hai người đó sau?"


Tô Bảo đợi cậu trả lời câu hỏi của mình, cậu gật đầu lại hỏi:" Đến được bao lâu rồi?" Tô Bảo nghiêm túc đáp:" 3 năm, sức mạnh lẫn trí tuệ của Cố Hy và Quả Tuấn đều vượt trội hơn nhưng dị năng khác"


Cậu mỉm cười nói:" Đi thôi" Tô Bảo thắc mắc:'' Đại tẩu không tuyển người sao?" cậu lắc đầu rời đi không quên nói:"  Sẽ tự đến tìm, Tô Bảo cậu ở lại dọn dẹp đống kia" Tô Bảo bĩu môi đại tẩu lại để mình ở lại nữa rồi.


Cậu đi ra khỏi khu huấn luyện đến khu chạy nạn của những người bình thường, trên đường đi gặp không ít trẻ con đang vui đùa. Bây giờ xung quanh đầy rẫy những nguy hiểm nhưng bọn trẻ vẫn cười thật tốt.


Đang đi cậu bị gì đó va phải, một cậu bé tóc trên người bị bụi bám lên mặt bị đỏ một mảng. Cậu nhíu mày nhìn vết đỏ trên khuôn mặt non nớt kia, thanh âm từ xa của một người phụ nữ có chút chói tay:" MÀY ĐÂY RỒI THẰNG NGHIỆT CHỦNG" người phụ nữ tầm khoảng 40 tuổi đến nắm lấy tay đứa bé như hét lên nói:" MÀY THẰNG NGHIỆT CHỦNG MÀY ĐÚNG LÀ GIỐNG VỚI ME MÀY ĐỒ ĂN CẮP KHÔNG BIẾT XẤU HỔ" bà ta giật mạnh đứa bé ra khỏi người cậu, cậu nhìn đứa bé bị giật một cách mạnh bạo nhíu mày.


Bà ta tát đưa bé cậu nhanh chóng ngăn lại, người xung quanh càng lúc càng đông họ xem có chuyện gì xảy ra. Bà ta hét vào mặt cậu:" MÀY LÀ CON NÀO!!?" bà ta giật mạnh tay ra.


Cậu ôm lấy đứa trẻ bảo hộ trong lòng, cậu nhìn người trước mắt có chút khó chịu:" Đứa bé làm gì mà cô lại đánh nó" cậu cảm nhận được đứa bé này đang run rẩy trong lòng cậu. Cậu ôm đứa bé không để cho đứa bé này vào tay bà ta được. Bà ta đưa tay định tóm lấy đứa bé cậu né đi làm cho ba ta ngã nhào ra đất, bà ta than trời thân đất với những người xung quanh:" Trời ơi là trời có người ức hiếp một bà già như tôi kìa" cậu đứng nhìn bà ta làm trò.


Đứa bé run rẩy cậu vỗ về nó nhanh chóng nó đã bình tĩnh hơn, cậu nhìn bà ta:" Cô là gì của đứa bé này?" bà ta lớn tiếng đáp:" Tôi là cô nó trả nó lại cho tôi" Cậu nghiên đầu đưa đôi mắt ẩn sau lớp áo choàng nhìn bà ta:" Là cô của đứa bé không có quyền đánh đứa bé như vậy, nó chỉ là một đứa bé cô làm gì phải tính toán với nó như vậy?" Bà ta hét lên:" MÀY LÀ CON NÀO MÀ DÁM LÊN MẶT VỚI TAO" cậu thở dài nhìn bà ta:" Cô à cô là phụ nữ không nên thô tục như vậy, rất nhục nhã đấy cô biết không?" Bà ta tức điên lên:" MÀY HỖN LÁO DÁM ĂN NÓI NÓI VỚI TAO NHƯ VẬY".


" Các người ồn ào cái gì" thanh âm lãnh lẽo từ phía sao vang lên. Mọi người tự giác mà tách ra hai bên.