Thường Ân bọn hắn đến nơi vừa hay cũng đã rạng sáng, sương mù dày đặc phủ lên sơn thôn một lớp màng mỏng nhẹ nhàng đầy ẩm ướt.
Lập lòe vài chiếc đèn lồng cũ, tấm vải trắng treo trên cửa chính mỗi nhà, hòa vào làn sương sớm tạo nên cảm giác u ám đến đáng sợ, trong không gian ảm đạm dường như văng vẳng bên tai tiếng khóc than của ai truyền đến, theo âm vang ồ ồ của từng cơn gió buốt, giấy tiền vàng mã tung bay tứ phía, mơ hồ có thể hình dung ra từng bóng trắng đi trên đường.
Từ Kiệt ôm vội lấy thân thể lạnh giá, lách người vào sát Thường Ân, cất giọng than vãn.
- Ai da, không phải chứ, ở đây cứ có cảm giác u ám, đáng sợ.
- Hạ Sơn thôn vừa bùng phát dịch bệnh, tử khí nặng nề, xem ra số người thiệt mạng cũng không phải là ít, hơn nữa oán khí ở đây dường như rất đậm nên mới có cảm giác rợn người.
Thiên Phong vừa nói, vừa lơ đãng đẩy cánh tay Từ Kiệt ra khỏi vạt áo sư tôn, sau đó lại nhẹ nhàng chỉnh chỉnh lại tà áo cho người.
Lúc này, Từ Kiệt đứng cạnh một bên, vỗ tay đầy tán thưởng, nói:
- Thì ra là vậy, Ngự sư đệ thật giỏi.
- Không dám nhận, nghe mọi người đều nói Từ Kiệt sư huynh không những giỏi về kiếm thuật ngay cả y thuật cũng vô cùng phong phú thật làm người khác ngưỡng mộ.
- Không.
không có mọi người chẳng qua xem trọng ta quá rồi, haha.
Một bên đứng nhìn kẻ tung người hứng, Thường Ân có chút bất đắc dĩ lắc đầu, bất quá quả thật lời Thiên Phong nói không hề sai.
Hậu cung nữ chủ ấy mà chính là chia làm ba loại.
Thứ nhất ngươi phải là con cháu thế gia, tiền đồ vô lượng.
Thứ hai ngươi phải là kẻ có skill đầy người, thiên biến vạn hóa không ai lại.
Loại cuối cùng cũng là loại lợi hại nhất, là kẻ đứng đầu hậu cung, không những có địa vị thượng đỉnh mà còn mang trong người năng lực vô biên chẳng hạn như Ngự Thiên Phong ấy.
Mà trùng hợp Từ Kiệt lại vừa vặn là loại thứ hai.
Mặc dù nhìn tên đó một chút cũng không giống người đáng tin cậy nhưng thật chất lại là một kiếm tu vô cùng lợi hại hơn nữa còn rất giỏi về độc dược, ngân châm, trước đây trong nguyên tác, mỗi lần nữ chính bị trúng độc không phải là một mình hắn chịu trách nhiệm giải độc hay sao.
Đáng tiếc - Thường Ân không khỏi thở dài - đáng tiếc nam phụ mãi mãi cũng chỉ là nam phụ, cho dù tốn bao nhiêu công sức cứu sống nàng, vì nàng tận tụy đêm ngày không chợp mắt thì Từ Kiệt vẫn không thể chiếm được trái tim Như Ngọc, mãi mãi cũng chỉ có thể đứng phía sau nhìn bóng lưng nàng hạnh phúc cùng người khác, quả thật có chút đáng thương hại.
Vẫn còn đang ngẫm nghĩ, Thường Ân bỗng nhiên nghiêm mặt, nhìn vào nơi phát ra tiếng động vẫn còn ẩn sau lớp sương mù màu bạc.
- Sư tôn có người tới.
- Tất cả cẩn thận, nơi này có chút kì lạ, chú ý quan sát.
Thường Ân từ tốn trả lời, một phần lưỡi kiếm đã rời khỏi vỏ.
- Nhắc đến mới nhớ, quả thật nơi đây không bình thường chút nào, bây giờ đã là buổi sáng, người dân nơi đây không hề ra ngoài, hơn nữa nhiều người mất như vậy tại sao lại không có tiếng khóc chứ.
Từ Kiệt gõ gõ cửa một căn nhà bên cạnh, khẳng định không ai mở cửa mới từ từ rời đi.
- Ta thấy hoặc là không muốn ra ngoài hoặc là vốn dĩ đều không thể ra ngoài!
Thiên Phong tra lại kiếm vào vỏ, ra sức đẩy phá một cánh cửa kế bên.
- A, ngươi làm gì vậy, như thế là có tội đấy!
Từ Kiệt không tự chủ hét toáng lên, nhanh chóng chạy đến ngăn cản Thiên Phong, miệng vẫn rối rít hai tiếng xin lỗi.
Mặc kệ tên nào đó vẫn còn đang loay hoay sửa sang cánh cửa, bên này Thiên Phong đã đến cạnh sư tôn mình, nhỏ giọng.
- Cửa này không thể phá!
Không thể phá, không thể nào, với sức Thiên Phong hiện giờ đừng nói là cánh cửa nhỏ bé ngay đến cả yêu thú cấp 2 y cũng có thể giết chết được lý nào lại không thể phá.
Thường Ân không nói gì, đến bên cạnh từng ngôi nhà bên đường, thử vận dụng ít linh lực trực tiếp đẩy vào cửa,
không được.
Cánh cửa vẫn sừng sững đứng trước mặt hắn, tựa như một tượng đài kiên cố không thể đẩy ngã, trơ cặp mắt khinh bỉ nhìn ba tên ngốc trước mặt.
Gió thoáng chốc thổi lên mang theo hơi lạnh thấu xương cuốn bay đi chiếc đèn lồng cũ.
Đèn lồng rơi xuống vài tiếng lộp cộp lại như bị ai đó túm lấy dính sát vào tường không chuyển động.
Thường Ân có chút suy tư sau đó lại không tự chủ tiến đến gần chỉ tiếc chân đi được vài bước đằng sau đã vang lên tiếng gọi.
- Các người là ai, tới đây làm gì?
Một lão cụ tay chống gậy trúc đi tới, bước chân có chút nặng nề, khàn giọng tra hỏi.
- Bọn ta là tu sĩ được phái xuống để chữa trị dịch bệnh, có gì thất lễ xin lượng thứ
Thường Ân nhanh chóng cúi đầu, hướng lão nhân gia gập người đúng lễ nghĩa.
- Tu sĩ không phải đến đủ cả rồi sao?
- Thật xin lỗi, ta cùng hai vị đệ tử vì bận một chút chuyện dọc đường nên đến trễ.
- Được rồi, theo ta, có lẽ những người khác cũng đang đợi các ngươi.
Lại thêm cái cúi người cung kính, bọn người Thường Ân theo chân cụ lão đi xuyên qua lớp màng sương mù, cái không khí lành lạnh khi nãy cũng giảm bớt, chí ít vẫn còn tồn tại sự hiện diện của nhân loại.
Dọc đường người qua lại, kẻ cúi đầu người lau nước mắt, bầu không khí mang chút tang thương, đau lòng.
- Bọn họ được sắp xếp ở đây, không còn việc gì nữa thì lão cũng không làm phiền, mạn pháp.
Lão nhân gia dừng chân trước một quán trọ nhỏ, xoay người nói.
- Đa tạ, à có thể cho ta hỏi khu nhà lúc nãy.
Thường Ân hướng cụ lão cảm ơn cũng không quên tra hỏi chút việc
- Nơi đó lúc trước đều có người ở, có điều dịch bệnh đi tới cũng mang bọn họ từng người từng người rời khỏi, để tránh tình hình dịch bệnh càng lan rộng ta đành phải khóa tất cả lại cách li khu vực ra xa, có điều cũng không có ích lợi.
Ông cụ mắt hướng ra xa, thở dài vài lần, giọng nói mang chút hồi tưởng, khóe mắt cũng hơi nhiễm đỏ màu hạt lựu.
Hỏi thăm sơ qua một vài chuyện về dịch bệnh,Thường Ân mới cung kính tiễn cụ đi, sau đó lại đưa mắt quan sát xung quanh hướng hai người phía sau nói.
- Vào thôi!
Chân còn chưa kịp bước, một giọng nói uyển chuyển đã vang lên.
- Thiên Phong, sư thúc, hai người tới rồi.
Vương Như Ngọc vui vui vẻ vẻ chạy từ trong khách điếm đi ra, ý vị thâm trường ôm lấy cánh tay Thiên Phong.
- Sư thúc mọi người đến trễ quá.
- Là vì sư tỷ đến sớm thôi!
Thiên Phong khẽ nhíu mày, ánh mắt nổi lên tia cuồng ngoạn, vội vã rút cánh tay ra, sau đó lại nhẹ nhàng phủi lấy tay áo " dơ bẩn ".
Bị hai tiếng sư tỷ kích động, Như Ngọc có chút sững người lại đưa mắt nhìn Từ kiệt bên cạnh, có chút ngượng ngùng đỏ mặt, nhỏ giọng thủ thỉ.
- Thật xin lỗi Từ sư huynh, muội không để ý huynh cũng đến.
- A không sao, ừm là Hương à không Vương muội không cần khách sáo, nhưng không phải muội mới nhập môn sao cư nhiên có thể được giao nhiệm vụ xuống núi à.
Từ Kiệt không quan tâm mình bị xem là kẻ ngoài cuộc vẫn còn tâm trạng cười đùa nói chuyện.
- Không có là ta trốn ra.
- Trốn ra, muội cũng thật giỏi đó, Mạc sư thúc không nói gì à?
- Sư tôn, người.
người nói về sẽ phạt ta, mặc kệ ra ngoài là được.
Như Ngọc gãi gãi đầu, nở nụ cười rạng nắng, sau đó lại đỏ mặt lí nhí thất lễ.
Nụ cười nhẹ nhàng trên môi thiếu nữ, ngọt ngào như ôn tuyền ấm áp xua tan đi cái u ám ảm đạm của tử khí, mang đến chút tươi mới của mặt trời.
Có điều một chút Thiên Phong cũng không để ý, y tiến gần đến sư tôn, không biết vô tình hay cố ý chắn ngay tầm mắt Thường Ân đang nhìn.
Bị vật cản ngăn cách, hứng thú tìm hiểu con dâu tương lai cũng mất đi, Thường Ân thu lại biểu tình tò mò, chỉnh chỉnh lại lớp mặt nạ trên mặt sau đó ung dung tiến vào vừa hay lại bắt gặp ngay ánh mắt Mạc Diệp hướng đến.