Nam Phụ Ta Đây Không Làm

Chương 7



Giọng nói trầm bổng vang lên, mang theo chút tinh nghịch của trẻ nhỏ nhưng lại cứ như sợi dây vô hình kéo theo sự xì xào của mọi người xung quanh đó.

Thường Ân bất động đứng im, ngay cả hô hấp cũng quên đi, trong đầu hắn giờ là một mớ hỗn độn không thể phân biệt đâu là thật, đâu là giả.

Cũng may nhờ có chiếc mặt nạ cùng với khí thế băng lãnh của mình, trong mắt mọi người hắn chẳng qua chỉ là đang ung dung đứng xem kịch.

Tiếng xì xầm mỗi lúc một nhiều hơn.

Thiên Tông môn không ai là không biết đến vị phong chủ kì quái, phẩm chất vô cùng tệ hại này, đưa một nhân tài cho hắn không khác gì phí phạm cả một loài hoa.

Tất cả đều không tự chủ nhìn Thường Ân, kinh thường có, ngưỡng mộ có, cũng có kẻ đơn thuần chỉ vì hùa theo.

Thường Ân có chút lo lắng, mồ hôi trong lòng bàn tay sớm đã chảy ra, không phải vì mấy loại ánh mắt tầm thường đó mà là vì nam chủ từ nãy đến giờ vẫn không quay mặt đi.

Thường Ân tỏ vẻ.

Cmn chắc chắn hắn và tình tiết đại thần có thù oán gì rồi, tại sao hắn cứ hết lần này đến lần khác đều không thể thoát khỏi nội dung kịch bản vậy.

Tại sao nữ chủ cũng là xuyên không, cũng đến từ thế giới hiện đại nhưng người ta là con cưng của trời, một tay thay đổi vận mệnh, từng bước nghịch thiên đi lên, trong khi đó hắn chỉ muốn an an ổn ổn sống qua ngày, ngài cũng không thể nhắm mắt tha thứ.

Phải chăng đây là đãi ngộ của hắn khi làm đại boss hùng mạnh.

- Ngươi đã chắc chắn.

Nhạc Thanh nhìn Thiên Phong có chút ngạc nhiên, chỉ thấy y gật đầu nhẹ, mắt vẫn chăm chú nhìn xuống mui bàn chân không nhúc nhích.

- Vậy được rồi, từ giờ ngươi sẽ là đệ tử Thường Ân, tiểu Ân đưa đệ tử của mình về đi.

Nghe đến đây, Thường Ân lập tức đen mặt.

Vị huynh trưởng này cứ thế mà định đoạt, hoàn toàn không cho hắn cơ hội phản bác, cái này là hắn nhận đệ tử hay là vị Nhạc chưởng môn này nhận đệ tử đây.

Có điều, đại ca à huynh đây là đang gián tiếp đưa đệ vào chỗ chết đấy có được không? Thường Ân cứ thế mà lặng lẽ khóc trong lòng, mặt ngoài vẫn không nóng không lạnh.

Bất quá hắn chỉ là chưa kịp lên tiếng thì Mạc Diệp đã hùng hổ nhảy vào.

- Chưởng môn đây không khác gì thiên vị, rõ ràng chỉ là một tên mới ngưng đan sơ kì lại có thể nhận được nhân tài như vậy.

- Ha, nhận sư cũng tự y quyết định, đến lượt ngươi lên tiếng.

Nhạc Thanh cười cười nói nhưng bên trong lại chứa đựng hàn khí khiến người khác không rét mà run, dám đụng đến đệ đệ yêu quý của Nhạc Thanh ta ngươi hẳn là chán sống.

Tuy bị áp lực đè nặng, chân sắp không trụ vững Mạc Diệp vẫn cứ nhất quyết mở miệng.

- Chưởng môn suy xét lại.

Vừa nói, Mạc cung chủ vừa liếc nhìn Thường Ân đầy khiêu khích, chỉ tiếc mấy lời nói này đến tai hắn lại giống như chiếc phao cứu mạng.

Tên tiểu nhân trong lòng ảnh đế đại thần sớm đã nhảy dựng lên.

" Đúng rồi ngươi nói nữa đi, bôi đen ta vào, tốt nhất là bôi sao cho tên nam chủ đó không dám đến gần ta nữa"

Thường Ân vui vẻ cười thầm trong lòng, nghĩ nghĩ lại tặng thêm vài độ hảo cảm với Mạc Diệp, cái này mà để Mạc Diệp biết được tên đó nhất định sẽ sống chết không đi phản bác làm gì cho mệt, chỉ tiếc có lẽ mãi mãi họ Mạc kia cũng sẽ không biết được bí mật này.

Thường Ân tỏ vẻ cuộc sống vốn không quá bi ai như hắn nghĩ, nhưng bên ngoài vẫn cho đám hóng chuyện một vẻ mặt lạnh.

Miệng khẽ nhích lên, Thường Ân phất tay áo, thuận thế bước đi, cố gắng rời xa chốn thị phi náo nhiệt.

Thế mà một màn này trong mắt Mạc Diệp chính là khiêu khích, gã đỏ mặt đầy tức giận.

- Thường Ân ngươi đây là sợ nên bỏ chạy!

Thường Ân trong lòng cười khẩy: Mạc Diệp à ngươi nên chữa bệnh não bổ của mình đi, con mắt nào của ngươi thấy ta bỏ chạy.

À thật ra là hắn cũng có đang chạy trốn nhưng đôi tượng không phải ngươi.

Thường Ân im lặng không đáp câu hỏi khó, vẫn tiêu soái như thường bước đi, dù gì Mạc Diệp mới vừa cho hắn con đường sống không tính toán với tên đó làm gì.

Thấy bị phớt lờ, cơn hận trong Mạc Diệp lên đỉnh điểm, không kiềm được lòng, hắn từng bước từng bước tiến lên, thanh kiếm trong tay rời khỏi vỏ, hướng Thường Ân nhắm đến.

Lưỡi kiếm chặt đi không khí, tạo nên vài tiếng khít khít rợn người.

Thường Ân nhanh chóng nhận ra nguy hiểm, tuy chỉ mới đả thông linh khí nhưng đây dù sao cũng là thân thể tu tiên muốn không biết cũng không được, có điều linh hồn hắn chỉ mới xuyên qua vẫn không thể kiểm soát được thân thể.

Khó nhọc né tránh, hắn xoay người, một thân ảnh rơi xuống trước mặt hắn kèm theo dòng máu đỏ tươi rỉ ra ở bả vai.

Con ngươi Thường Ân thu nhỏ lại, không tự chủ đỡ lấy Thiên Phong đang suy yếu

- Ngươi.

Ngươi.

Câu hỏi nghẹn trong cổ họng mãi không thể thốt ra, hắn chỉ thấy Thiên Phong đang mỉm cười, mở miệng thủ thỉ:

- Thân là đệ tử, chỉ trách tu vi còn quá thấp.

không thể.

chỉ còn cách.

Tiếng nói nhỏ dần rồi mất hẳn, Thiên Phong nhắm mắt, máu ướt đẫm cả mảng trên thân Thường Ân.

Khuôn mặt vốn dĩ đã nhợt nhạt nay càng tái lại, đôi môi khô khan tím rịm, hoàn toàn không thể tìm ra một tia sự sống.

Thân thể Thường Ân khẽ run, từ nhỏ đã sống trong hòa bình, hắn hoàn toàn chưa từng nhìn thấy một người bị thương nặng đến vậy, mà nguyên do còn vì hắn gián tiếp gây ra.

Nhất thời sợ hãi, hắn quên đi cả thân phận nam chính nam phụ, vội vàng bế ngang thiếu niên, ngự kiếm nhanh chóng rời đi, cũng không quên nhắc nhở đám người bị bỏ lại phía sau một câu nói.

- Thực lực của ta tự ta biết rõ, không phiền Mạc cung chủ quan tâm, nay ngươi đâm đệ tử ta một nhát sau này nhất định sẽ tìm ngươi tính sổ.

Mưu sát đồng môn, Nhạc chưởng môn chắc hẳn cũng biết phải làm gì!

Mọi người im lặng, mắt không tự chủ mà nhìn về Mạc Diệp, kì này tên đó chết chắc, đụng vào Thường Ân không khác đánh vào mặt chưởng môn chân nhân sao.

Mà còn tên Thường Ân ấy, tốc độ kinh người vậy đây là ngưng đan sơ kì à chỉ sợ ngay cả trung kì cũng phải hơn có được không.

Mọi người.