Mạnh Văn Bân nghi hoặc nhìn, liền nghe Mễ Giai nói: "Lúc trước tôi từng thấy mấy con mèo đánh nhau, thật giống em gái kia, lông trên người đều xù lên, còn dùng móng vuốt cào cào."
Hắn cười nhẹ: "Cậu rất thích mèo à?"
"Ừ, lần trước tôi đến nhà Khương Thành Hoài để đưa tài liệu học tập, phát hiện cậu ấy có nuôi một con mèo quýt bạch, tôi cực thích giống mèo này a."
Mạnh Văn Bân nhu hòa mà nói: "Sau này cho cậu nuôi một con."
"Hả?" Mễ Giai khó hiểu mà nhìn hắn.
"Không có gì, mau nhìn đường đi."
......
Vương Dục Dương, bạn học tiện nghi của Khương Thành Hoài lúc này lại ưu nhã ngồi trên chiếc xe xa hoa đang chạy băng băng trên đường, mắt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ từ từ lùi lại.
Hắc hắc, không biết Mạnh Văn Bân ghép nhầm dây thần kinh nào nữa, đi mượn cái xe đạp rách nát của hắn, còn nói về sau hắn cứ ngồi xe của cậu ta mà đi học.
Vương Dục Dương cảm thấy bản thân thật may mắn, vừa được gặp nữ thần, còn được ngồi siêu xe.
Đến nỗi nữ thần của hắn bị Khương Thành Hoài mang đi, hắn cũng quên mất.
......
Đào Tiểu Miêu đi được một đoạn đường mới phát hiện Khương Thành Hoài vẫn đang đi theo sau, cô cảnh giác nhìn hắn.
Khương Thành Hoài cùng cô đối mặt, hình ảnh nào đó lại hiện lên làm hai lỗ tai hắn đều ửng đỏ.
"Lần trước là cậu cứu tôi à? Vì sao không ở lại?"
Đào Tiểu Miêu không để ý nói: "Ta cũng đâu biết chữa bệnh."
"...... Tóm lại cảm ơn cậu, nếu không có cậu, có lẽ tôi đã chết rồi."
Trong lòng Đào Tiểu Miêu tự nhủ, không có ta thì Mễ Giai sẽ mang ngươi về nhà. Nhưng ngoài mặt, cô vẫn có lệ gật gật đầu: "Ừ ừ, tâm ý của ngươi ta biết rồi, không còn việc gì thì ta đi trước."
Đếm ngược chỉ còn lại 30 phút, cô còn muốn được chơi một chút, Khương Thành Hoài quá vướng bận.
Đào Tiểu Miêu không chút để ý, làm hắn rất buồn bực. Cô không muốn nói chuyện cùng hắn sao? Lại nghĩ đến bộ dáng cô vừa nãy giúp Mễ Giai đánh người...... Trong lòng Khương Thành Hoài ngày càng trầm xuống.
Có lẽ trong mắt cô, hắn cùng Mễ Giai không có gì khác nhau, đều là do cô tiện tay cứu mà thôi.
Vì sao hắn lại có cảm giác không cam lòng thế này?
Đào Tiểu Miêu đã đi xa, hắn lớn giọng kêu lên: "Cậu đã cứu tôi, không muốn cái gì hết sao? Ít nhất để tôi mời cậu ăn một bữa cơm cảm ơn?"
Cô ngày nào cũng nhìn Khương Thành Hoài đến chán, liên tục lắc đầu: "Không cần không cần."
Khương Thành Hoài sốt ruột mà gân cổ kêu lên: "Hay là lưu số điện thoại đi? Bao giờ ngươi rảnh đều có thể."
"Ta không có điện thoại." Đào Tiểu Miêu càng chạy càng xa, rất mau liền biến mất trong tầm nhìn của hắn.
Khương Thành Hoài đứng tại chỗ, mất mát bất lực mà rũ đầu. Hắn từ trên người Đào Tiểu Miêu, lần đầu nếm trải tư vị thất bại.
Rõ ràng gặp được ân nhân cứu mạng, cô lại tránh né mình, thậm chí ngay cả tên cũng không để lại.
Giờ phút này hắn cũng nghĩ giống Mễ Giai, nếu cô gái này mang đồng phục của Lance, cùng lắm thì ngày mai hắn đi kiểm tra từng lớp, chỉ cần cô còn ở trong trường, hắn liền có cơ hội gặp mặt cô.
Thời gian cũng không còn sớm, Khương Thành Hoài lấy điện thoại ra, theo bản năng click mở một cái APP, muốn xem thử mèo quýt của mình có ngoan ngoãn ở trong nhà hay không.
Ai biết, hắn nhìn chằm chằm màn hình một lúc lâu, điểm đỏ hiển thị vị trí của Đào Tiểu Miêu thế mà lại ở gần đây! Nhưng lại không phải ở trong nhà!
Sao không ở nhà mà lại chạy ra ngoài rồi! Ý nghĩ này vừa nảy sinh, hắn liền vứt hết buồn bực lúc nãy, nhấc chân đuổi theo vị trí chấm đỏ.
Đi được một lúc, nghi hoặc trong lòng hắn càng ngày càng lớn. Sao giống với hướng đi lúc nãy của em gái kia thế?
Đào Tiểu Miêu hiện tại chỉ còn lại hai mươi phút, cô muốn đi dạo phố một chút, vừa hết giờ thì dùng nguyên thân chạy về chung cư, như thế thì thần không biết, quỷ cũng không hay a.
Đáng tiếc cô không có tiền, chứ không cô đã có thể mua được thức ăn của con người rồi.
Trên con đường buôn bán náo nhiệt, Đào Tiểu Miêu vừa đi vừa dừng, thấy cái gì cũng hiếm lạ, lại bởi vì bề ngoài xinh đẹp của cô, tỉ lệ quay đầu nhìn lại là 200%.
Đang đi, cô còn nghe Bích Giang 1.0 nói: "Ký chủ, tiến độ của nhiệm vụ chủ tuyến có thay đổi rồi."
"Hả?"
Nghe vậy, Đào Tiểu Miêu mở giao diện:
Họ tên: Đào Tiểu Miêu
Tích phân: 50
Mức độ hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến (ngăn cản nam phụ yêu nữ chủ): 80
Đếm ngược: 15 phút
Hả? Không phải lúc nãy chỉ mới 60 sao?
Cô nói lên nghi hoặc của mình: "Không phải ta còn phải cứu Mễ Giai hai lần nữa sau?"
Mấy tên lưu manh kia mới bị cô đánh một trận thôi, chẳng lẽ lại ngoan ngoãn cụp đuôi làm người rồi.
Bích Giang 1.0 giải thích cho cô: "Có người thay thế người bảo vệ Mễ Giai rồi."
"Ai thế?". Chuông cảnh báo trong lòng Đào Tiểu Miêu vang lên, chắc không phải là Khương Thành Hoài chứ!
Vừa nghĩ đến hắn xong, quay đầu liền thấy hắn cầm điện thoại đứng cách đó không xa!
Nếu hắn đã xuất hiện ở đây, vậy người bảo vệ Mễ Giai chắc chắn không phải hắn rồi, nếu không phải thì tiến độ nhiệm vụ sao lại tăng đến 80 được nhỉ.
Đào Tiểu Miêu nghi hoặc, sao hắn tìm đến được đây? Mũi hắn còn thính hơn mình nữa à?
Khương Thành Hoài cùng Đào Tiểu Miêu bốn mắt nhìn nhau, nhìn cô, lại nhìn định vị trên điện thoại. Chấm đỏ trên đó hiển thị mèo của hắn cách hắn chưa đến 10m.
Nhưng hắn nhìn nửa ngày cũng không tìm được con mèo quýt bạch của hắn, ngược lại cách đó không xa, một nữ sinh đang nhìn hắn.
Khương Thành Hoài nắm di động, thật buồn cười. Ha hả...... Sao có thể chứ? Con mèo cứu hắn có thể biến thành mèo? Trước giờ vẫn luôn ở cạnh hắn?
Ý nghĩ này cứ như hạt giống gieo vào lòng hắn, nhanh chóng nảy mầm, rồi phát triển thành một cây đại thụ che trời.
Hắn bắt đầu nhớ lại lúc trước Tiểu Miêu vẫn luôn giám sát hắn làm bài tập, nhớ đến bộ dáng cô cào hắn giống hệt em gái kia...... Còn có cái vòng cổ mà cô đeo trên cổ kia, bảo sao quen thuộc như vậy, rõ ràng là cái mà Tiểu Miêu mang trên cổ!
Lại nhớ đến lúc trước, Giản Đình từng nói, trên điện thoại không có vân tay của người khác, chỉ có dấu chân mèo.
Lúc ấy hắn và Giản Đình đều không tin rằng mèo quýt nhà hắn có thể gọi cứu thương. Nhưng nếu con mèo quýt nhỏ này có thể biến thành người thì sao?
Ánh mắt Khương Thành Hoài nhìn Đào Tiểu Miêu ngày càng nóng bỏng, như thể hận không thể giây tiếp theo liền đem cô nuốt vào bụng.
Đào Tiểu Miêu ý thức được điểm không thích hợp, theo bản năng liền chạy đi. Khương Thành Hoài liền đuổi theo: "Tiểu Miêu, đứng lại!"
Sao cô dừng được chứ! Rẽ trái rẽ phải cũng không cắt đuôi được Khương Thành Hoài.
"Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế? Vì sao hắn lại có thể gọi tên ta?" Thật kỳ quái!
Bích Giang giả chết, Đào Tiểu Miêu đành phải tự mình nghĩ cách. Hai cái chân không thể phát huy hết năng lực vốn có, cô xoay người một cái, tìm một cái thùng rác trốn phía sau, biến trở về thành mèo.
Bốn chân duỗi thẳng, cô chạy về hướng chung cư.
Nghĩ đến 10 vạn tích phân, cô hạ quyết tâm, vì có được sự tin tưởng, cô vẫn luôn giả vờ ngoan ngoãn ở yên trong nhà. Bây giờ dù hắn có hoài nghi, chỉ cần hắn không có chứng cứ, vậy cô cũng không thể tính là bị phát hiện!
Thời điểm Đào Tiểu Miêu chạy trốn, Khương Thành Hoài nhìn chằm chằm điểm đỏ trên màn hình, tim đập như sấm.
Đúng rồi, lộ tuyến giống hệt của Tiểu Miêu!
Dần dần, Đào Tiểu Miêu càng cách xa hắn, Khương Thành Hoài vừa nhìn liền biết, đây chẳng phải đường về nhà sao?
Hắn cười lạnh, cũng không biết là kinh hỉ hay đang sinh khí nữa, quá nhiều cảm xúc ập đến, giống như núi lửa sắp phun trào vậy.
Sự việc cấp bách, hắn muốn đem cô bắt lại, xem cô còn chống chế như thế nào nữa!
Nghĩ thế, hắn liền bắt một chiếc xe chạy nhanh về chung cư.
Đào Tiểu Miêu chạy vào thang máy, nhảy lên ấn chọn tầng, bởi vì gấp gáp chạy trốn, hiện tại liền thở dốc.
Lúc nãy cô đã chạy nhanh hết mức có thể rồi, bốn chân đều nhũn, Khương Thành Hoài chắc chưa đuổi kịp đâu nhỉ?
"Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Đào Tiểu Miêu gục đầu xuống, lông trên người bị gió thổi rối tung. Cô rón ra rón rén bước ra ngoài, nhìn xung quanh.
Thật tốt, không nhìn thấy Khương Thành Hoài.
Vì thế thân thể cô chậm rãi thả lỏng, hạ tai xuống, bộ dáng sung sướng đi đến cửa, nhảy lên ấn mật mã.
Một chuỗi con số xuất hiện, cô ngồi dưới đất chờ cửa mở, kết quả...... thế nhưng nhắc nhở mật mã sai rồi!
Đầu nhỏ liền nghĩ nghĩ, cô nhớ không lầm mà, lúc ra cửa cô cũng dùng mật mã này.
Đào Tiểu Miêu lại thử một lần, vẫn không đúng. Chẳng lẽ mật khẩu mở cửa từ bên trong và bên ngoài không giống nhau?
Cô gấp đến độ xoay quanh, làm sao bây giờ, Khương Thành Hoài mà trở về, phát hiện cô ở bên ngoài, làm sao mà lừa cho qua chuyện.
Nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, từ trong hành lang tối om, một bóng người xuất hiện, từ trên cao nhìn xuống mà nói: "Như thế nào, phát hiện mật mã sai rồi à?"
Đào Tiểu Miêu vừa nghe âm thanh này, sợ tới mức nhảy dựng lên, meo một tiếng.
Cô quả thật chột dạ, nhưng thế nào cũng là một con mèo sống hai trăm năm, ngoài mặt vui sướng mà chạy đến bên chân Khương Thành Hoài, dùng đầu cọ vào ống quần hắn: "Meo meo meo." Ngươi cuối cùng đã về rồi, mau mở cửa nha, ta thật đói.
Khương Thành Hoài nắm cổ cô đưa lên đối mặt mình: "Vào nhà trước, rồi ta sẽ tính sổ với mày."
Nhập mật khẩu mới vào, cửa mở ra, sau khi Khương Thành Hoài vào cửa vẫn không buông Đào Tiểu Miêu xuống.
Cô ở bên ngoài chạy lâu như thế, bốn cái móng vuốt đều rất dơ. Khương Thành Hoài ngồi trên sô pha, đặt cô trên đùi mình, sau đó...... Đào Tiểu Miêu liền ở trên quần đen của hắn mà dẫm thật nhiều dấu chân.
"Meo!" Cô mệt mỏi cả ngày, tiếng kêu mềm mại, muốn hắn buông mình ra.
Khương Thành Hoài lại cười lạnh nói: "Mày biến thành người trước đi."
Đào Tiểu Miêu giả vờ như không có việc gì mà liếm liếm móng vuốt, tỏ vẻ nghe không hiểu hắn đang nói gì.
"Ta biết mày là ai, không cần giả vờ nữa."
Đào Tiểu Miêu xoay đầu, biệt biệt nữu nữu mà rầm rì hai tiếng, như là đang nói: Ta không tin đâu, có giỏi thì ngươi lấy bằng chứng ra đây; a.
Đại khái ánh mắt của cô quá rõ ràng, Khương Thành Hoài một bàn tay ấn lấy cô, tay khác mở điện thoại đưa cô xem: "Vòng cổ của mày có định vị, tất cả quỹ đạo chuyển động đều được đồng bộ, lưu vào đám mây. Mày có muốn xem thử hôm nay đã đi đâu, đi được bao nhiêu bước hay không?"
Chứng cứ vô cùng xác thực, Bích Giang 1.0 nhắc nhở: "Nhiệm vụ chủ tuyến của phó bản "Giáo thảo ác ma" chưa hoàn thành, ký chủ bị phát hiện, mất đi 10 vạn tích phân khen thưởng."
Đào Tiểu Miêu vừa kinh vừa giận. Cô còn cho rằng cái vòng cổ này chỉ là đồ trang trí! Ai ngờ hắn lại xảo trá đến thế, còn cài định vị vào trong!
Cô sinh khí mà hung hăng cào Khương Thành Hoài một cái, trực tiếp thấy máu. Đáng lẽ trong tình huống bị ăn đau, hắn nên theo bản năng thu tay lại mới đúng, ai ngờ hắn ngay cả mày cũng không nhíu: "Ta nói lần cuối cùng, mày biến thành người đi, chúng ta nói chuyện."
Trong cổ họng Đào Tiểu Miêu vẫn truyền đến âm thanh rống giận, như muốn cùng hắn không chết không ngừng.