Nam Phụ Trở Thành Nam Chính Cuộc Đời Tôi

Chương 69: Con, Chúng Ta Giữ Con Đi Chú



Tư Đồ Thuần nắm lấy tay Tân Tử cọ cọ mặt vào lồng bàn tay hắn.

- Chú có bị đau ở đâu không? Chú cởi áo ra, để em xem cho chú.

Tân Tử không trả lời, mà khom người xuống.

Tay Tân Tử luồn qua eo cô, môi chạm môi, nụ hôn tôi nhẹ nhàng như trấn an.

Tư Đồ Thuần không đẩy hắn ra mà thuận theo nụ hôn của hắn mà hôn đáp trả lại, tuy đầu Tư Đồ Thuần vẫn có chút đau, cả cơ thể như bị xe nghiền qua, nhưng lúc được Tân Tử hôn, tuy đau đớn vẫn không thuyên giảm, nhưng trong lòng như được hắn vuốt ve an ủi, tim như bị nhúng vào mật ngọt, dễ chịu lại ấm áp.

Tâm trạng Tư Đồ Thuần thả lỏng không ít.

So với tự đối mặt một mình, Tư Đồ Thuần vẫn thích có người bên cạnh chăm sóc hơn, nếu người đó là Tân Tử thì tốt hơn nhiều lắm.

Tân lão gia vừa đẩy cửa vào nhìn thấy cảnh khiến người khác đỏ mặt, liền đóng cửa lại.

A Trụ phía sau tất nhiên cũng nhìn thấy.

Hai người tuy không lên tiếng nhưng ai cũng thống nhất, sau này mỗi lần vào phòng bệnh của Tư Đồ Thuần nhất định sẽ gõ cửa, bên trong không có người trả lời bọn họ nhất định không đi vào.



Lúc hai người tách nhau ra, hai má Tư Đồ Thuần ửng hồng nhìn qua có chút huyết sắc hơn lúc nãy rất nhiều.

Tân Tử kết thúc nụ hôn còn hôn nhẹ lên trán cô một cái mới lên tiếng:" Bác sĩ nói em và con đều không sao, vài hôm nữa có thể xuất viện rồi."

Tân Tử đem chăn đắp lại cho Tư Đồ Thuần, mới đi tới bàn đem thức ăn bày ra.

Tư Đồ Thuần nhìn bóng lưng của Tân Tử, môi mím chặt, nhìn qua không giống bộ dáng của một người mẹ khi nghe tin bản thân đang mang thai chút nào.

Tư Đồ Thuần:" Em, em mang thai thật sao?"

Tân Tử có chút bất ngờ mà dừng động tác, nhưng rất nhanh liền tiếp tục đem thức ăn bày ra bàn, đáp:" Em không biết? Em mang thai đã được hai tháng rồi, là do tôi không tốt, đến việc em mang thai cũng không nhận ra."

Tân Tử đem một hộp cháo gà đến bên cạnh giường của Tư Đồ Thuần, còn bày ra vẻ mặt áy náy:" Là tôi không tốt, em mang thai tôi lại không biết, để em chịu uất ức rồi."

Đừng nói Tân Tử, Tư Đồ Thuần cũng không biết bản thân đang mang trong mình thêm một sinh mạng, tuy mang thai nhưng ngoại trừ ăn nhiều hơn bình thường một chút, hay ngủ nhiều hơn, lười di chuyển còn lại đều không có dấu hiệu gì, có lần cô muốn đi vệ sinh nhưng chân không muốn đặt xuống đất, còn dùng xe lăn của Tân Tử tự di chuyển tới nhà vệ sinh, như bình thường đi mất chỉ có ba phút, lúc Tư Đồ Thuần di chuyển xe lăn từ phòng khách đến nhà vệ sinh đã gần mười phút.

Nếu cô tự đi sẽ nhanh gấp đôi, nhưng Tư Đồ Thuần không muốn dùng chân để di chuyển.

Ngoài những điều này ra, còn những thứ khác như thai nghén căn bản không có.

Tư Đồ Thuần đưa tay sờ bụng bằng phẳng của mình, Tân Tử lấy một cái bàn xếp đặt lên giường, đem thức ăn bày lên trên.

Tân Tử:" Tôi đút em?"

Tư Đồ Thuần đối với sự phục vụ này của hắn như thói quen, còn tự nhiên chỉnh gối phía sau lại, chờ hắn đút mình.

Tư Đồ Thuần sức khoẻ hiện tại không tốt, tuy phải bồi bổ nhưng chỉ ăn được những món thanh đạm.



Tân Hữu nhận được tin Tư Đồ Thuần không sao mới thở phào một hơi, còn muốn từ Thuỵ Sĩ bay thẳng về thành phố để gặp cô.

Nhưng việc bên này quá nhiều, việc của Tân Tử đều đẩy sang cho y, chuyến công tác lần này đáng lý ra người đi chính là Tân Tử chứ không phải Tân Hữu, nhưng hiện tại không còn cách nào khác, cho dù để cho Tân Tử đi, phần công việc này chưa chắc hắn đã hoàn thành tốt, xác ở Thuỵ Sĩ còn hồn đã ở lại bên cạnh Tư Đồ Thuần rồi.

Như vậy còn có thể xử lí công việc được nữa sao?

Tư Đồ Thuần ở lại bệnh viện gần hai tuần liền xuất viện, vết thương ngoài da trên tay Tân Tử mỗi ngày đều được Tư Đồ Thuần bôi thuốc.

Cô lúc trở về nhà, những việc cần làm đều làm, chán thì bày đồ chơi để chơi còn buồn ngủ thì ngủ, đói thì ăn, còn việc xe hai người bị tai nạn Tân lão gia đã thay bọn họ xử lí hết những đám nhà báo, còn dùng không ít tiền mua lại thông tin với hình ảnh.

Ông để người đi tra, thì việc này chỉ là trùng hợp, tài xế lúc tông trúng xe Tân Tử là do phanh xe không phanh được, lúc xe Tân Tử tông vào cột điện, thì xe phía sau không may mắn như vậy, mà tông thẳng vào xe tải lớn phía trước còn cuốn vào gầm xe một đoạn, tử vong tại chỗ.

Tư Đồ Thuần căn bản không vì chuyện này ảnh hưởng, nhưng gần đây tim cô có chút đau, chỉ cần kích động hay quá vui vẻ tim đập rất nhanh còn đau nhói.

Mỗi tháng bọn họ đều đi khám thai một lần, mỗi lần đều khám tổng quát cho Tư Đồ Thuần nhưng lại không tìn ra được bệnh.

Bác sĩ bên kia càng lúc càng nhắc về vấn đề lựa chọn người mẹ hay đứa bé nhiều hơn với Tân Tử.

Nhưng quyết định của hắn chính là chọn Tư Đồ Thuần.

Con bọn họ không có thì cũng không sao, con có thể tìm lại nhưng Tư Đồ Thuần chỉ có một.

Bụng Tư Đồ Thuần mỗi lúc càng to, cô ngồi trên sô pha ăn nhỏ, chân đặt lên đùi hắn mà xem tv.

Tư Đồ Thuần chỉ cảm thấy tim nhói lên, cảm giác khó thở liền ập tới, bụng cũng đau nhói.

Cô quơ tay bắt lấy tay áo hắn, còn dùng chất giọng khó nhọc lên tiếng;" Thở, em không thở được, con của em, bụng đau quá."

Tân Tử nhìn Tư Đồ Thuần một tay ôm bụng, một tay níu lấy hắn.

Tân Tử bế xốc cô ra bên ngoài xe, dây an toàn cũng không cài mà đạp phanh xe lái thẳng đến bệnh viện, đèn đỏ cũng không thèm dừng.

Lúc hai người tới đã có bác sĩ chờ sẵn.

Tư Đồ Thuần được đặt lên băng kéo liền hô đau, ở giữa chân chảy không ít máu.

Cô được đẩy vào phòng cấp cứu lúc bác sĩ trở ra bộ dáng rất gấp gáp.

- Cậu vào đi, chuyện giữ vợ cậu hay đứa bé hai người cứ bàn tính với nhau, nhưng phải nhanh lên một chút, nếu không một trong hai chúng tôi đều không cứu được.

Tân Tử mặc quần áo sát khuẩn đi vào.

Tư Đồ Thuần vừa nhìn thấy hắn liền níu lấy tay hắn, nói:" Con, chúng ta giữ con đi chú."