Trong ba tuần này, Kiều Minh Vy dường như đã thích ứng được với cuộc sống mới. Hôm nay ở nhà họ Dương, Dương Mạc đã đứng ra tổ chức một buổi tiệc sang trọng mời một số người có mặt mũi trong ngành đến tham dự. Với mục đích ra mắt giới thiệu cô con gái thất lạc của ông.
Kiều Minh Vy ngày hôm nay mặc một chiếc váy cúp ngực màu lam đính kèm kim cương pha lê hồng ngọc. Tóc búi cao để lộ hai lọn tóc hai bên sườn mặt. Khuôn mặt sắc nét từng đường nét đều hài hòa, cân đối. Lối trang điểm nhẹ lại trông thật dịu dàng, trong trẻo. Cô thực sự trông như một nàng công chúa xé sách bước ra.
Cô vốn cao 1m62. Hôm nay lại đi thêm một đôi giày cao gót thủy tinh trắng. Làm lộ ra đôi chân trắng muốt nhỏ nhắn.
Vào lúc Kiều Minh Vy từ trên tầng bước xuống, toàn bộ lực chú ý đều dồn hết về một phía. Tất cả những người lão luyện trong nghề đều phải đến chỗ Dương Mạc mà khen một câu: " Dương tiểu thư thật là kim chi ngọc diệp, xinh đẹp đại mỹ nữ! ". Khiến cho Dương Mạc nghe được cũng cảm thấy tự hào vô cùng. Sự hãnh diện lộ rõ trên gương mặt tươi cười với khách khứa.
Kiều Minh Vy vì không quen biết những người ở đây nên tìm kiếm một góc không quá ồn ào mà ngồi lại. Lúc này thì một người đàn ông không biết từ chỗ nào bước tới, ngồi xuống bên cạnh cô.
" Cảm thấy không quen sao? ".
Một giọng nói khàn khàn, trầm thấp vang lên bên tai cô. Kiều Minh Vy quay sang nhìn Thượng Hàng Du. Hôm nay anh ta không còn khoác lên mình bộ quần áo trắng blouse kia, ngược lại mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần tây đen, hình tượng cũng thay đổi. Từ dáng vẻ một vị bác sĩ ôn nhu trở thành một quý ông lịch thiệp.
Cô khẽ lên tiếng khen ngợi một câu.
" Rất hợp ".
" Hả? ". Anh ta ngây mặt không hiểu ý tứ trong lời của cô, cố tình hỏi lại.
Cô cũng hiếm khi có đủ kiên nhẫn mà nói lại một lần nữa.
" Tôi muốn nói bộ đồ này rất hợp với anh ".
" À..ừ. Cảm ơn cô! ". Hắn khẽ nheo mắt cười.
Lại bổ sung thêm một câu.
" Cô mới trở về đây, chưa quen nhiều thứ. Nếu lúc nào cần giúp đỡ có thể nghĩ đến tôi ".
"Ừm".
Ở phía bên này từ vị trí của Dương Mạc nhìn đến, ông cảm thấy hai đứa trẻ này cũng rất xứng đôi. Chỉ là...
Ế! Kia chẳng phải là cậu Thượng sao. Cậu ta mới có 24 tuổi mà đã là viện trưởng của một bệnh viện lớn. Rất có tiềm năng đó! Ông không thử suy xét xem. Tôi thấy cậu ấy cùng Dương tiểu thư rất hợp! ".
Một vị khách cùng Dương Mạc nói chuyện. Dương Mạc cười trừ, rồi lại thở dài nói.
" Tôi cũng rất muốn, mà không được! Haizz! ".
Vị khách kia khó hiểu nhìn Dương Mạc, rồi lại nhìn ra phía hai người Kiều Minh Vy và Thượng Hàng Du đang nói chuyện với nhau.
Ngày hôm nay Kiều Minh Vy được ba Dương cổ vũ đi mua sắm. Ông giống như sợ con gái không tiêu hết tiền. Cố tình đem hai đến ba tấm thẻ đen kêu gọi cô đi mua sắm đồ ở trung tâm thương mại. Ông còn nói thêm.
" Con gái. Hôm nay con cứ đi mua sắm đồ đạc thoải mái. Ba đã gọi cho Thượng Hàng Du, kêu cậu ta đi cùng với con rồi. Nếu không quen đường có thể đi cùng cậu ta. Vẫn là tiện hơn ".
Ông nói một tràng dài, thật giống như một bà mẹ già chăm dặn con từng tí một. Nếu mẹ cô còn sống, nhất định còn yêu thương cô không kém cạnh ông. Nhưng cũng thật may mắn! Dù sao cô cũng còn một người ba tốt!
Cô không khỏi buồn cười nói với ông.
' Được rồi ba! Con biết mà! Nhưng...cũng không cần gọi làm phiền bác sĩ Thượng ".
Dương Mạc ngay lập tức xua tay nói: " Không sao không sao! Cậu ta rảnh lắm!
Nghe cách ông nói chuyện mà cô còn nghĩ ông hiểu rất rõ con người Thượng Hàng Du nữa cơ! Cô còn muốn hỏi, ba ngủ ở gầm giường nhà hắn sao mà biết rõ như vậy!
Kiều Minh Vy dưới sự cố khích của Dương Mạc đã được Thượng Hàng Du đi xe đến tận nhà chở đi trung tâm thương mại.
Thượng Hàng Du cùng cô đi vào trung tâm thương mại LT lớn nhất thành phố. Hắn luôn dịu dàng đi bên cạnh cô.
" Cô muốn mua cái gì cứ tự nhiên ".
"Ừm".
Lúc hai người đi đến gian hàng quần áo nam. Cô bất chợt dừng lại, quay đầu hỏi Thượng Hàng Du.
" Anh có muốn mua một ít đồ không? ".
Thượng Hàng Du khẽ mỉm cười lắc đầu.
Không cần đâu. Cô cứ mua cho cô thôi ".
Nhìn dáng vẻ ngại ngùng của anh ta, Kiều Minh Vy ở trong lòng cũng không quá đặt nặng. Chỉ là có chút hơi do dự. Cuối cùng vẫn là đi đến gian hàng đồ nam đó, lựa chọn tỉ mỉ một cái áo sơ mi đen. Sau đó đem chiếc áo đó đến ướm thử lên người Thượng Hàng Du.
Thượng Hàng Du tiếp xúc ở khoảng cách gần. Hắn cúi xuống nhìn khuôn mặt cô. Vành tai hắn có hơi đỏ lên.
Kiều Minh Vy hơi gật đầu một mặt nghiêm túc đánh giá. " Ừm. Rất hợp với anh
Cô sau đó liền quay đầu kêu nhân viên đem gói lại chiếc áo đó lại. Sau đó cô đưa tới trước mặt hắn.
' Tặng anh đó ". Cô nhẹ nhàng nói.
Thượng Hàng Du lại ngây mặt trước cô. Cô lại nói thêm.
" Coi như là...cảm ơn anh đã đi cùng tôi hôm nay ".
Hai người đi đến một gian hàng toàn đồng hồ đắt tiền. Cô ngắm nghía một
lúc, cảm thấy một chiếc đồng hồ nam có đỉnh một viên kim cương ở giữa mặt đồng hồ thiết kế rất đẹp. Cô quay sang hỏi người bên cạnh.
Anh thấy chiếc đồng hồ này có hợp với ba tôi không? ".
" Rất hợp ". Thượng Hàng Du miệng trả lời, nhưng mắt vẫn luôn đặt ở trên người cô.
Ở một góc từ xa, một người đàn ông khoác áo vest đen, quần tây đen. Dáng vẻ lịch lãm, lạnh lùng nhìn qua hướng này. Ở góc độ của hắn giống như người phụ nữ cùng người đàn ông đang đứng là một cặp. Nhưng hắn không chấp nhận. Bàn tay hắn khẽ nắm chặt. Vẻ mặt hắn lạnh tanh bước từng bước về hướng này.
Lúc hắn tới gần Kiều Minh Vy, hắn cố gắng đè nén cơn giận, giữ bình tĩnh mà khẽ nặn ra nụ cười thấp giọng nói.
" Chào cô. Không biết...chúng ta đã từng gặp qua chưa? "
Kiều Minh Vy nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, cô quay mặt sang liền nhìn thấy Quân Hàn Mặc. Cô còn tưởng mình đang mơ. Túi đồ trên tay suýt chút nữa cầm không vững mà rơi xuống.
Hai người bốn mắt nhìn nhau. Cô nhìn hắn thật lâu. Không thể mở miệng nói được câu nào.
Thượng Hàng Du ở bên cạnh nhìn cô, rồi lại nhìn tới Quân Hàn Mặc ở trước mặt mà mở giọng hỏi.