Vốn tưởng rằng có thể không cần gặp lại Kiều Trình và Lộ Dư Hân hai con người này. Nhưng ông trời luôn biết cách trêu đùa với đời người. Cuộc sống này, thế giới này lại là một vòng lặp nhỏ bé. Đi đến đâu cũng có thể gặp được nhau.
Kiều Minh Vy thời khắc này đối mặt với một Lộ Dư Hân điên điên dại dại nằm trên đất. Cùng một Kiều Trình đem ánh mắt sáng rực như nhìn thấy trân bảo mà nhìn cô. Trong mắt hắn như hiện lên một tia vui mừng, điên cuồng lao tới muốn chạm vào cô.
" Minh Vy! Cuối cùng cũng tìm thấy cháu! ".
Kiều Minh Vy sợ hãi người đang càng lúc tới gần. Một bàn tay ấm áp từ phía sau kéo cô sang một bên ôm cô.
Cô ngước mắt nhìn lên. Gương mặt tinh xảo sắc nét của Quân Hàn Mặc thâm trầm như có sát khí nhìn về phía
Kiều Trình. Giống như muốn bảo hộ cô thật tốt. Ôm chặt lấy cơ thể cô. Để khuôn mặt cô áp vào lồng ngực hắn.
Không để cô phải nhìn thấy người nào đó.
"Quân Hàn Mặc?". Kiều Trình thoáng ngạc nhiên. Xong không lâu liền hướng đến bóng dáng cô mà tha thiết nỉ non cất tiếng.
" Minh Vy! Cháu..Không! Em có thể...có thể một lần nữa trở về bên tôi không? Tôi biết tôi sai rồi! Tôi phát hiện ra...người tôi yêu...thật sự là em. Không phải Lộ Dư Hân! Minh Vy! Có thể...có thể lại yêu tôi như trước không? Tôi biết mình sai rồi! Hôm đó tôi nên chọn em! Minh Vy!... ".
Nghe được những lời này, Kiều Minh Vy ở trong lòng chỉ cảm thấy cực kì nực cười. Có phải hơi muộn rồi không?
Nếu là ở tại thời điểm lúc trước, vào thời điểm kiếp trước hắn nói với cô những lời này cô còn có thể cảm động đến mức bật khóc vì hạnh phúc. Nhưng hiện tại...cô không hề có cảm giác gì khi nghe được những lời này.
Quân Hàn Mặc sợ cô khó chịu, đựng mở miệng nói nhưng lại bị cô hơi rời khỏi mình. Cô quay ra nhìn về phía Kiều Trình. Người đàn ông đã lâu không gặp lại từ một dáng vẻ lạnh lùng khí chất thế nhưng lúc này không khác gì một tên ăn mày rách rưới, chật vật.
Hắn thấy cô nhìn mình, trong mắt hiện lên tia hi vọng.
Nhưng cô lại thẳng tay dội cho hắn một gáo nước lạnh.
" Kiều Trình! Thật buồn cười! Anh không thấy bộ dạng bây giờ của mình rất khó coi sao! Trước đây biết rõ tôi có tình cảm với anh, nhưng anh lại coi như không thấy. Nhất mực coi Lộ Dư Hân là ánh trăng sáng. Bây giờ lại nói nhận ra người bản thân yêu là tôi? Có phải buồn cười quá không? ".
Cô tức giận trút hết cảm xúc đè nén bấy lâu nay ra bên ngoài. Thẳng tới chất vấn kẻ bạc tình dễ thay lòng đổi dạ này.
Khi có cô ở bên lại không biết trân trọng. Lúc phải lựa chọn giữa hai người cô và Lộ Dư Hân, hắn cũng không hề do dự mà chọn người kia. Đưa ra lựa chọn rồi, có được thứ mình muốn rồi, bây giờ lại nói không cần. Lại tìm đến cô mà thố lộ.
Thật nực cười!
" Tôi...". Kiều Trình bị làm cho cứng họng.
Kiều Minh Vy lại tiếp tục nói:
" Tôi không phải là món đồ vứt đi rồi còn có thể tìm lại. Cũng sẽ không như con chó bị chủ của nó bỏ rơi còn ngu ngốc quay lại tìm. Kiều Trình! Tôi đã cố gắng để học cách quên đi quá khứ. Tôi không muốn phải gặp lại anh nữa!
Cho nên...làm ơn đi! Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa! Sự rộng lượng của tôi cũng có giới hạn. Đừng đế tôi cứ nhìn thấy anh lại không kiểm soát được mà giết anh. Tôi không nói chơi đâu! ".
Cô hằn giọng gẵn từng câu từng chữ. Ngữ khí ác liệt khiến cho cả hai người đàn ông đều sững sờ. Nhất là Kiều Trình. Anh ta trố mắt như không thể tin được mà nhìn cô. Thật lâu...thật lâu sau, anh ta cúi gằm mặt, dáng vẻ thẫn thờ suy sụp, còn có không cam lòng, hối hận, tiếc nuối quay người bỏ đi.
Kiều Minh Vy thấy hắn đã đi xa, cuối cùng cũng thở ra một hơi, quay lại vịn vào người Quân Hàn Mặc làm chỗ dựa. Cô ôm chặt anh.
Mà Lộ Dư Hân điên điên dại dại cũng từ dưới mặt đất ngồi dậy chạy đi. Cô ta cứ như mất trí lao thẳng ra đường cái lớn. Tiếng bấm còi xe ô tô inh ỏi vang lên liên tục. Một tiếng va chạm đã xảy ra.
Khi Kiều Minh Vy rời khỏi người Quân Hàn Mặc nhìn ra, chỉ thấy một vũng máu đầy ắp xuất hiện trên đường. Lộ Dư Hân nằm ngửa bất tỉnh trước đầu xe ô tô. Không rõ còn sống hay đã chết.
Rất nhiều người bắt đầu vây quanh xem.
Chỉ là, cô ta thật sự đã chết.
Thượng Hàng Du hôm nay đột nhiên hẹn cô ra gặp mặt. Kiều Minh Vy đến điểm hẹn. Là bên cạnh một bờ biển.
Lúc cô đến còn chưa có thấy mặt Thượng Hàng Du đâu. Chờ khoảng một lúc lâu, ngay khi cô vừa định quay đầu nhấc chân thì bất ngờ một bàn tay to lớn từ phía sau dùng khăn bịt miệng cô bằng thứ thuốc mê, khiến cho cô trực tiếp ngất đi.
Nhưng trước khi ngất đi, cô mơ hồ vẫn nhìn thấy được mặt của người này.