Nam Sủng Sao? Ta Không Cần

Chương 10



- Liên nhi đáng ghét, dám vì người ngoài mà lớn tiếng với ta. Ta không thèm chơi với ngươi nữa, để xem có ai thèm chơi với ngươi không.

Gia Minh vừa đi miệng vừa lẫm bẫm chửi thầm cậu, chân thì đá mấy viên sỏi dưới chân. Y không cố y dùng sức đá bay viên sỏi kia bay ra xa chút.

- A !!! Là ai thế hả. Giám lấy sỏi ném bổn cung.

Nghe có tiếng kêu y biết mình lại gây chuyện nữa rồi. Y đi về phía có người kia.

- Xin lỗi, ta không cố ý, cô không sao chứ.

- Vô lễ. Thấy Trương phi sao không hành lễ, ngươi là ai.

Thấy Gia Minh đi tới, cung nữ của ả kia liền chặn trước mặt y lớn tiếng quát.

- Ta là ai liên quan gì đến ngươi, ta đã xin lỗi rồi, tạm biệt.

Gia Minh quay người định bước đi thì y bị người của ả Trương phi kia chặn lại. Ả bước đến gần chỗ y tát y một cái.

- Giám vô lễ với bổn cung. Ngươi biết bổn cung là ai không mà không hành lễ.

Máu nóng y giờ đã dồn lên não rồi, từ nhỏ đến giờ chưa ai giám ra ta với y như vậy. Người y đang rất khó chịu đã vậy gặp phải tụi đỉa đói này nữa.

- Ta không hành lễ thì sao ? Ta biết rõ về ngươi là đằng khác. Chỉ là một kỹ nữ múa đẹp, nên được hoàng thượng tiến cung làm phi sao. Đã ở nơi thấp hèn đó thì yên phận chút đi. Bày đặt đi rao cho người khác biết làm gì. Ngươi nên để ý đến đoi chân của mình hơn đi, có ngày ta bẻ gãy nó đó.

- Ngươi......

- Ngươi gì mà ngươi..... ta sao, sao ngươi không nói đi..... Bộ trúng gió câm luôn rồi hả.

Cũng may lúc rãnh rỗi y thường đi theo Tiểu Tâm, Tiểu Liên bắt họ kể hết mấy chuyện trong cung cho nghe, nhất là mấy phi tần trong cung.

Nghe Giq Minh nói một tràn, nhất là chuyện ả làm kỹ nữ thì vô cùng tức giận , hai tay ả vô thức nắm chặt lại. Con người trước mặt ả là ai mà dám hống hách như vậy. Chưa kịp suy nghĩ xong thì ả nghe được tiếng " chát", mặt ả lệch về một bên, má ả in cả năm dấu tay của y.

- Cái này ta trả lại cho ngươi. Khỏi cần cảm ơn ta.

- Ngươi dám..... Người đâu bắt tên này lại cho ta. Dám đánh bổn cung, ngươi chán sống rồi phải không.

Người của ả sau khi nghe lệnh thì bao vây lấy Gia Minh định xông lên thì đứng im lại hết.

- Ngừng tay, các ngươi đang làm gì vậy hả ?

- Tham kiến Thừa tướng, tụi nô tỳ chỉ đang dạy bảo lại người trong cung.

- Người trong cung, ý ngươi là hắn sao.

Vừa nói Tống Lam đưa tay chỉ về phía Gia Minh, nhìn y từ đầu tới cuối như đánh giá gì đó.

- Vâng, thưa thừa tướng. Người này vô lễ với Trương phi, đã vậy còn dám đánh cả Trương phi nữa.

- Vậy sao, quả thật có chuyện này.

- Là họ gây sự với ta trước, còn ra tay với ta trước nữa.

Gia Minh nhìn nam nhân trước mặt mình, đưa cái miệng nhỏ của y lên cãi lại. Y thấy người này rất quen hình như gặp ở đâu rồi thì phải.

- Thật sự là có chuyện này ? Người này chính ta sẽ tra hỏi cho rõ. Giờ các ngươi đưa Trương phi về trị thương đi.

- Người chờ đó cho ta.

- Ta chờ ngươi làm gì.

Sau khi đám người của Trương phi đi xong, Tống Lam quay qua nhìn người bên cạnh mình tưởng nghe được câu cảm ơn, ai ngờ...

- Ê ! Cái tên rảnh rỗi sinh nông nổi kia, ngươi có rảnh thì đi chỗ khác mà chơi , đến phá chuyện tốt của ta làm gì. Xém chút nữa ta được động tay động chân rồi, đều là do ngươi hết.

- Do ta ? Ta lo chuyện bao đồng, đứng lại đó cho ta.

- Ta không đứng thì ngươi làm được gì ta.

Tống Lam không ngờ y làm việc tốt không được cảm ơn đã vậy còn bị chữi lo việc bao đồng nữa. Còn cái tên chữi y thì đang nhảy chân sáo đi đằng trước kia. Mặt y đã đen giờ còn đen hơn, hơn cả cái đít nồi nữa.

Tống Lam lao về phía trước , tung chiêu định đấu với Gia Minh. Nhanh như chớp Gia Minh né người sang một bên tránh được chiêu đó của y.

Cứ như vậy cả hai lao vào đánh với nhau một lúc, cuối cùng vẫn không phân được thắng bại. Gia Minh bất lực, chống hai tay lên gối thở hổn hển, đưa ta quơ quơ trước mặt ý muốn không đánh nữa.

- Không đánh nữa, không đánh nữa đâu. Ta khát nước với đói bụng rồi, không còn sức để đánh đâu.

- Có ai đánh nhau như ngươi không, đang đánh nhau đòi uống nước rồi đòi ăn nữa.

- Có, có mình ta được rồi. Giờ nếu ngươi cho ta ăn thì đánh tiếp, không thì ta đi kiếm Liên Nhi thân yêu của ta đây.

Gia Minh vừa nói xong định quay lưng đi thì bị Tống Lam cản người lại, gương mặt đầy bí hiểm nhìn y hỏi.

- Ngươi nói nãy giờ chỉ muốn ăn thôi phải không. Vậy thì đi theo ta, ta cho ngươi đồ ăn ngon.

- Ngươi nói thật, không lừa ta đấy chứ.

- Thật. Ta không lừa ngươi.

- Vậy thì đi, đi nhanh đi. Để Liên Nhi của ta nhìn thấy thì không hay đâu.

Tống Lam nhìn người trước mặt mắt cứ sáng lên khi nhắt tới đồ ăn, mặt mang ý cười toe tét, tay thì vô thức nắm lấy cách tay y mà kéo. Y nghĩ cái cục trắng trắng này sao dễ dụ quá vậy. Phải tìm cách đem về mới được.