HÀN PHONG thấy cậu có vẽ lạ nhưng cũng không muốn làm phiền nên không hỏi thêm nhiều. Đi tìm GIA MINH đưa cho đệ ấy bức thư mà NGÔ DIỆN gửi. Xong mọi chuyện thì cũng đã quá trưa, y trở vào phòng thì nhìn thấy lá thư kia vẫn chưa được mở. Y đã để nó ở đây rồi chạy đi làm việc, cũng quên bắn nó đi trớt.
HÀN PHONG đi lại cầm lá thư trêи bàn xé ra thì vô tình bên trong rớt ra một thứ là một miếng ngọc hình hoa mai trong rất đẹp. Y đưa nó lên trước mặt ngắm nhìn hồi lâu rồi mới cất vào trong người.
Y nhìn bên trong hình như còn một tờ giấy, HÀN PHONG lấy nó ra. Tờ giấy được gấp làm ba rất gọn gàng, linh tính cho y biết có chuyện gì đó không lành. Nên y đã nhanh chóng mở nó ra, mới nhìn sơ qua y như không tin đứng không vững mà ngồi luôn xuống ghế.
- "" Chữ duyên ta khắc trong lòng
Chữ phận ta khắc nhưng lại gãy đôi
Chữ tình ta để cho người
Mong sao gặp lại cùng người sánh đôi
Việc nước ta phải lên đường
Chỉ mong gửi gắm đôi lời người thương
Mong người biết được chữ tình
Giúp ta khắc chữ chờ người trăm năm
HÀN kiều một bước người thương
PHONG ba bão táp ta đây gồng mình
NGÔ khoai có củ có cây
LÃNG ta chỉ có mình người mà thôi.""
Đọc xong lá thư, bất giác HÀN PHONG nở một nụ cười. Y lấy bút viết lại một lá thư khác gấp nó lại cẩn thận rồi mới bỏ vào bao đem đi cất.
Lòng y y rõ hơn ai hết, nếu lúc trước y đối với TỪ HINH là thích thì giờ y đối với NGÔ LÃNG là yêu.
Lẫm nhẫm lại bài thơ y để ý bốn câu cuối chính nếu ghép lại là tên của y và NGÔ LÃNG. Tim y bỗng đập nhanh hơn bình thường, nhưng cái y không hiểu là vì sao LIÊN THÀNH có vẻ đau khổ đến vậy. Bộ có chuyện gì xảy ra với ba người họ rồi hay sao, chuyện này y phải đi hỏi rõ mới được.
Nói là làm HÀN PHONG chạy ra ngoài đi tìm NGÔ LÃNG một là để đưa lại bức thư đó cho cho y một là muốn hỏi rõ y mọi chuyện.
Bên này GIA MINH không biết từ đâu chạy về, mặt thì cứ thất thần không nói không rằng đi thẳng về phòng.
Lúc mở của bước vào phòng GIA MINH để ý trêи bàn có cái gì đó. Đi lại lấy nó lên xem là gì thì ra đó là một phong thư.
Mở phong thư ra GIA MINH nhìn bên vào trong, nó có một tờ giấy và một sợi dây đỏ. Nó là một sợi dây đeo tay bằng sợi chỉ đỏ, trêи vòng tay đó nó có hai cái chuông nhỏ được gắng vào cuối sợi dây. Trông rất đẹp, GIA MINH cười thích thú mang nó vào tay mình.
Tiếp tục lấy tờ giấy trong phong thư ra, nó chỉ vỏn vẹn hai từ được viết vào chính giữa.
- "" Chờ ta""
GIA MINH hiểu rõ những gì NGÔ DIỆN đang nói, cũng như dụng ý trong đó. Mặt y bỗng nhiên thoáng đỏ, môi y chu chu lẫm bẩm gì đó.
- Hứ, ai chờ ngươi chứ. Ta đây mới không chờ ngươi. Tên DIỆN họ NGÔ chết tiệt, đến đi cũng không nói ta một tiếng, giờ còn tặng quà đồ nữa.
Chuyện lúc sáng GIA MINH có chạy ra ngoài sớm vì y nghe loáng thoáng là hoàng thượng cùng hai vương gia đã lên đường từ tối qua. Y còn nghe nói, hoàng thượng chỉ cho người khởi hành trong im lặng.
Sau khi nghe chuyện đó y đã nhanh chóng chạy đi tìm họ, nhưng đã chậm một bước. Khi tới nói cảnh còn nhưng người thì không, nên y đã đem gương mặt thất thần kia mà về phòng.
Đến tối hôm đó, không khí trong bữa ăn rất ảm đạm, không ai nói ai một câu nào. Ăn được đâu mấy miếng, LIÊN THÀNH đặt đũa xuống nhìn họ.
- Sáng mai, mọi người dạy sớm, ăn măc chỉnh chu theo đi cheo ta.
- Đệ định làm gì ?
- Thượng triều.
- HẢ ?
Cả đám như không tin vào tai mình, thượng triều không phải việc của hoàng thượng sao. Sao cậu lại đi, HÀN PHONG nhìn cậu có vẻ khó hiểu.
- Không phải hoàng thượng đã đi rồi sao, vậy còn ai chủ trì buổi họp này.
- Là đệ, NGÔ THIỄN đã đem cả gian sơn của y giao cho đệ. Mong đệ thay y đứng vững trêи ngai vàng trong khi y lên đường qua Bắc Quốc.
- Chuyện này rốt cuộc là sao, còn hai vương gia mà.
- Hai vương gia hiện đang đóng quân tại hai thành phía bắc nơi giáp hai thành phía nam của Bắc Quốc.
GIA MINH chăng vào thản nhiên trả lời câu hỏi của HÀN PHONG. LIÊN THÀNH nhìn y, ý muốn y nói hết những gì mình biết. Nhận được ánh mắt đó của cậu, GIA MINH nói đổi giọng nghiêm chỉnh mà nói.
- Ta còn biết hoàng thượng chỉ đem theo năm mươi người, họ hình như đều là người của cẩm y vệ. Giả làm lính tướng để đi theo bảo vệ hoàng thượng.
- Chỉ đem theo năm mươi người, y muốn chết sao. HẠO KHIÊM là người như thế nào bộ y không biết à.
LIÊN THÀNH nhíu mày, đến chuyện này cậu cũng không biết, chết tiệt. Nếu như y mang nhiều quân lính theo thì đồng nghĩa với việc tạo cho hắn có cái cớ để khởi binh.
Nhưng nếu y chỉ đem theo năm mươi người thì cũng đồng nghĩ với việc khinh thường hắn. Cậu ngồi suy nghĩ gì đó rồi cũng đứng lên đi về phòng, căn dặn mọi người ngày mai phải dậy sớm một lần nữa rồi cũng đi nghỉ.
Sáng hôm sau, Thái công công đã đến chỗ câui từ sớm. Để chuẩn bị cho cậu mọi thứ cần thiết, xong rồi mới đi lên thượng triều.
Mấy vị quan trong triều chỉ biết sẽ có người tạm thời thay hoàng thượng NGÔ THIỄN quản lý triều chính. Chứ không biết người đó là ai, dung mạo như thế nào, đang đứng bàn tán sôi nổi thì tiếng hô của Thái công công làm họ im lặng và lập tức quỳ xuống hai bên làm lễ.
- Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
- Miễn lễ.
Cậu đứng uy phong trêи cao nhìn xuống mọi người cất chất giọng lạnh âm độ của mình lên cho họ miễn lễ.
Khỏi phải nói, chỉ mới hai từ đó thôi đã khiến cho tất cả đang hành lễ phía dưới khẽ rùng mình. Họ đứng dậy, ngước nhìn lên nam nhân đang ngồi trêи ngai vàng kia.
Là một nam nhân dáng người mảnh, nước da trắng, mái tóc buông thả tự do. Nhưng gương mặt là điểm khiến họ khẽ nuốt nước bọt nhất. Đôi mắt hổ phách xám tro sắc bắn, lạnh lùng đến lạ, cả khuôn mặt như muốn nói tất cả chớ nên xem thường. Quanh người nam nhân đó luôn toát ra một hàn khí rất nặng. Khiến cho việc thở của họ cũng cảm thấy khó khăn, người này còn hơn vị vua trước kia của họ nữa.
- Ta là NGỤY LIÊN THÀNH, từ hôm nay sẽ ngồi lên chỗ này thay NGÔ THIỄN đến khi huynh ấy quay trở lại. Ai có ý kiến gì không.
Cả không gian đều im lặng, đến nghe được cả tiếng muỗi kêu nữa. LIÊN THÀNH nhếch miệng, tay gõ gõ lên thành ghế nhìn họ.
- Nếu không ai có ý kiến thì ta vào việc chính, báo cáo tất cả việc của mấy ngày nay cho ta biết. Đặt biệt là hai thành phía bắc và đoàn người của NGÔ THIỄN.
- Chuyện này..... người vẫn chưa được thông báo sao ?
- Nếu như ta biết đã không hỏi.
LIÊN THÀNH nhìn vị quan gìa mới hỏi mình xong kia, nhướng mày như ra lệnh cho y nói.
- Bẩm, hiện tại nhị vị vương gia đang trấn ở hai thành phía bắc, một phần là tăng cường giám sát tập luyện. Một phần sẽ chờ tín hiệu của hoàng thượng NGÔ THIỄN. Chỉ cần có tín hiệu là họ sẽ đem quân tiếng đánh chi viện.
- Tín hiệu ? khi cách cả một con sông và một thung lũng ?
- Chuyện này thần không rõ.
- Đem bản đồ đến đây cho ta, HÀN PHONG xác định vị trí của hai bên. GIA MINH tìm hướng di chuyển của địch cũng như đường rút của ta và cả địch.
Tất cả đều ngỡ ngàng vị vua mới này, họ nhanh chóng chuẩn bị bản đồ tất cả những thứ cần thiết. Chuẩn bị xonh mọi thứ, LIÊN THÀNH mới đi xuống, bước lại đứng nhìn.
Cậu nhíu mày, địa hình ngọn núi rất hiểm trở khó đi dễ dàng có thể thi triển đội hình đánh gần ám sát. Còn về phía thung lũng lại không có một cái cây nào ngoài đồng không hiu quạnh, nó chỉ có thể dùng để đại chiến.
- LIÊN THÀNH đệ nhìn xem nếu đây là thành của ta bao phủ bên ngoài là một con kênh to, kế tiếp là lũy tre kéo dài. Dựa vào tình hình này thì ta tạm thời ổn định. Nhưng đường đi của Băcn Quốc ta có chút không hiểu.
- Sao ?
- Thay vì đi thẳng để trực tiếp đánh thành thì chúng lại di chuyển hình vòng cung. Như đang chờ đợi gì đó.
HÀN PHONG chỉ tay vào đường đi vòng qua phía bắc của thung lũng. Mọi người đều gật gù đồng ý với ý kiến của y, chuyện này e rằng đến cả NGÔ THIỄN chưa chắc đã để ý tới.
- GIA MINH ngươi tìm được gì rồi.
- Không có gì, chỉ là có một chỗ ở thành phía bắc của ta nếu không tiến hành sửa thì ta nghĩ sẽ mất như không.
- Là chỗ nào ?
- LÊN Nhi ngươi xem chỗ này đi, một cửa hướng tay của thành, cửa này khá nhỏ dùng để chuyển đồ của hậu cần. Nhưng nó không nằm trong khu vực có nước, có cây, lại ít người để ý canh gác. Nếu như ta tw sẽ lợi dụng cái này để cho người đột nhập vào và đánh úp từ trong ra ngoài.
GIA MINH vừa nói vừa chỉ tay vào chỗ y cần nói, LIÊN THÀNH lấy bút khoanh tròn một vòng nhỏ chỗ đó. Nhưng còn thiếu cái gì đó, nó vẫn còn một vấn để mà cậu chưa tìm ra.
Đưa hai tay chống lên trêи tấm bản đồ, cậu nhíu mày đưa mắt nhìn chằm chằm. Đột nhiên mắt cậu mở to ra, điều cậu còn thắc mặt bây giờ chắc đã rõ. Cậu lấy bút khoang tròn vào một khoảng trống trêи thung lũng, nơi vừa giáp chỗ ngọn núi nhỏ nhưng vô cùng hiểm trở kia lại.
- Thì ra vậy, ta đã hiểu hắn muốn làm trò gì rồi.
- Trò gì ?
HÀN PHONG thắc mắc nhìn cậu hỏi. LIÊN THÀNH chỉ đơn giản nói rõ to một câu khiến ai nghe thấy đều nổi da gà.