Đúng như hắn nói, mấy ngày nay hắn không hề đến tìm cậu. Cậu cũng không thắc mắc mà vẫn im lặng giả vờ ngoan ngoãn uống thứ nước đó.
Chỉ cần chờ họ ra ngoài, khóa cửa lại thì lập tức đi lại chỗ một chậu hoa. Móc miệng ói ra hết thứ mà mình vừa uống vào.
Cậu phải ói ra tất cả, nếu như muốn nhanh chóng trốn ra khỏi nơi này. Vì thứ nước này cậu không rõ nó là gì nhưng nó có thể khiến cơ thể cậu mất đi hoàn toàn sức lực.
Nếu cậu liên tục dùng thứ nước này trong thời gian dài có lẽ nó khiến cậu mất thăng bằng khi đi đứng cũng có. LIÊN THÀNH cố gắng nôn thốc nôn tháo nó ra.
Đây là ngày thứ ba cậu nôn nó ra rồi, đến chậu hoa mà cậu dùng để nôn nó cũng đã héo úa đến lạ. Đủ biết cái thứ nước này nó nguy hiểm thế nào. LIÊN THÀNH rùng mình, lắc đầu rồi lau miệng đứng dậy.
Chỉ qua ngày hôm nay nữa thôi, nếu như NGÔ THIỄN không đến. Cậu mãi mãi sẽ trở thành nam sủng của người khác.
Trước khi còn quá hi vọng vào anh, thì cậu phải tìm được đường thoát cho mình trước vậy.
Sáng sớm hôm sau, Hòang cung Bắc Quốc đều chìm vào một sắc đỏ quỷ dị. Trêи khuôn mặt ai ai cũng tỏ ra lo lắng, sợ hãi.
Hôm nay là ngày cưới của hoàng thượng nhưng vì chiến trận nên hai vị thừa tướng và đại tướng quân kia không thể về được.
Bên chỗ cậu thì khác, mọi người đang chật vật để thuyết phục mặt hỉ phục. Giờ lành sắp đến, hoàng thượng chuẩn bị đến rồi, nếu như thấy cậu vẫn chưa chuẩn bị. Họ chết là cái chắc rồi.
- Ngụy công tử à, coi như chúng tôi van xin người đó. Giờ lành sắp đến rồi.
- Bỏ ta ra, ta không muốn, tránh ra.
LIÊN THÀNH ra sức vung tay về phía họ, trêи tay cầm chiếc kéo không biết cậu đã lấy từ bao giờ. Đưa vào cổ mình mà uy hϊế͙p͙.
- Tất cả lui xuống.
- .......
Nghe âm thanh lạnh lẽo ở đằng sau phát ra, cả đám run sợ cuối đầu chạy nhanh ta ngoài. HẠO KHIÊM đi lại chỗ LIÊN THÀNH, đưa tay tát cậu một cái, nắm chiếc kéo lia sang một bên.
- Ngươi đang làm trễ giờ lành của chúng ta đó.
- Bỏ ra ta không muốn.
HẠO KHIÊM mạnh bạo xé toạt đi bộ thanh y trêи người LIÊN THÀNH. Đem hỉ phục mặt lên cho cậu, hắn bắt cậu đi lại ngồi xuống trước một bàn trang điểm lớn.
HẠO KHIÊM tô lên môi cậu một chút son đỏ, cậu chỉ cần nhiêu đó đã quá đủ rồi. Bình thường cậu đã quá đỗi xinh đẹp quyến rũ rồi, bây giờ lại mang trêи mình bộ hỉ phục, tô chút son lại còn làm cho cậu càng thêm lung linh quyến rũ hơn nữa.
- Ngươi xem không phải ngươi rất hợp trong bộ này sao ?
- Cho dù ngươi chiếm được thân xác của ta, nhưng không bao giờ chiếm được trái tim của ta.
- Ngươi dám.
HẠO KHIÊM tức giận, nắm đầu cậu đập mạnh xuống dưới bàn. Ghì chặt xuống, HẠO KHIÊM đứng đằng sau chòm người tới gằng từng giọng.
- Nếu ngươi còn ngoan cố, thì ta không chắc có đủ bình tĩnh để không giết chết tên hoàng đế Nam Quốc khống đấy.
- Ngươi dám, ngươi nghĩ mình có thể giết được huynh ấy ?
- Vì sao không ? Tên đó điểm yếu của hắn không phải là ngươi sao hả ?
LIÊN THÀNH nghe đến đây không khỏi tức giận, cố vùng vẫy ra khỏi người HẠO KHIÊM. Nhưng hắn chỉ nhếch miệng cười, đứng thẳng lên. Hắn nhếch miệng một cái, thắt lưng trêи người cậu lập tức rơi xuống.
Nửa thân dưới của cậu được hắn không nương tình xé bỏ. Hắn đứng đó, nở một nụ cười khinh bỉ, cuối xuống ɭϊếʍ lên vành tai của cậu.
- Không phải ngươi muốn rêи rỉ dưới thân nam nhân sao ? Bây giờ ta lại muốn xem tiếng rêи rỉ đó của ngươi ɖâʍ đãng đến mức nào. Ta thật sự tờ mò thật đấy.
- A....
HẠO KHIÊM vừa nói, vừa đem phân thân mình thô bạo tiếng vào bên trông cậu. Không chút nương tay, không chút dạo đầu, cứ vậy mà ra sức sốc cậu lên đặt nửa nằm úp xuống bàn.
Tay hắn vẫn giữ lấy đầu cậu, ghì chặt nó sát mặt bàn. Hắn ra sức thúc đẩy bên dưới, mặt cho cậu đang cố vùng vẫy thoát ra.
- Muốn trốn sao ? không phải ngươi THÍCH vậy à, hay là MUỐN như vậy, MẠNH BẠO thế này ngươi kϊƈɦ thích hơn đúng không.
- Tên....khốn, Mau buôn ra, ta không muốn.... lấy nó ra....
- Ngươi nói sao ? Ngươi muốn mạnh hơn sao ? Được, ta chiều ngươi.
LIÊN THÀNH như ngàn kiếm xuyên tim khi bất ngờ bị HẠO KHIÊM đè xuống để thị tẩm y thế này. Còn gì đau hơn khi người mình từng thích lại làm chuyện bỉ ổi này với mình cơ chứ.
Cơ thể LIÊN THÀNH như bị trút sạch sức lực, đầu cậu trống rỗng, hai chân cậu run run như sắp không trụ được nữa. Cậu cố cắn chặt môi mình, để không phát ra mấy tiếng rêи rỉ đáng khinh tởm kia.
Cậu cố lấy chút sức lực còn lại, đưa tay ra phía sau cố gắng đẩy người HẠO KHIÊM ra. Nhưng ý nghĩ kia kịp thực hiện thì đã bị HẠO KHIÊM túm lấy tay cậu.
Thô bạo bẻ tay cậu ra phía sau, áp chế nó lên trêи lưng cậu. Hắn lại thô bạo tiếp tục ra vào một cách mạnh nhất có thể. Hắn cuối xuống đưa tay ra trước bóp lấy miệng cậu. Ép cậu không được cắn môi mình, mà phải mở miệng phát ra tiếng rêи cho hắn nghe.
- Ngươi sao vậy, sao lại muốn đẩy ta ra, lại còn tự làm tổn thương môi mình nữa. Ngươi nên làm tốt nhiệm vụ của một nam sủng nên làm chứ nhỉ, rêи rỉ dưới thân ta đi.
HẠO KHIÊM bắt đầu rút ra đâm vào nhanh hơn, động tác vừa nhanh vừa mạnh. Nó khiến cậu như muốn chết đi luôn rồi. HẠO KHIÊM hừ mạnh một tiếng bắn hết những gì hắn có vào trong người cậu.
Cậu cảm nhận được có thứ gì đó nóng ấm đang bắn ra trong bụng mình. Cậu không còn sức nữa, cứ như vậy mà trượt xuống khỏi cái bàn. Co người nằm dưới đất, nước mắt cậu chảy ra, đôi mắt đỏ hoe, chứa đầy sự tức giận ủy khuất mà nhìn hắn.
HẠO KHIÊM đứng đó chỉnh lại y phục mình, xong lại ngồi xuống chỗ cậu. Nâng cằn cậu lên, bóp mạnh nó, cho dù có đau thì cậu cũng không còn sức để kêu nữa rồi.
- Bên trong ngươi thật sự rất quyến rũ người khác đó. Nó cứ liên tục thèm khác của ta, muốn ta phải tiếng sâu hơn nữa.
- Chết tiệt, HẠO KHIÊM ngươi đi chết đi.
- Chúng ta còn chưa làm lễ bái đường nữa đó, ngươi nên nhanh chóng chuẩn bị nhanh đi.
HẠO KHIÊM đứng dậy, bỏ đi lại bàn ngồi, hắn ngồi đó nhìn cậu đầy chán ghét. Từ lúc nào mà cậu lại trở nên yếu đuối đến vậy, từ lúc nào cậu lại bướng bỉnh không chịu nghe lời hắn. Tất cả là do tên NGÔ THIỄN khốn nạn kia, đã dậy hư người của hắn rồi.
Còn cậu, cậu cứ nằm đó ôm lấy cơ thể mình, cơ thể cậu đã dơ bẩn bây giờ lại càng dơ bẩn hơn. Cậu đã làm gì sai mà ông trời lại đối sử với cậu như vậy cơ chứ.
Cậu nhắm mắt, giọt lệ kia không biết từ khi nào lại lăn khỏi hàng mi rời khỏi gương mặt xinh đẹp kia rơi xuống đất.
- NGÔ THIỄN, tại sao huynh lại không đến cứu ta chứ, ta hận huynh, ta hận tên khốn nhà huynh.......""A....""
- Ta chơi ngươi vậy chưa đã hay sao lại gọi gên nam nhân khác trước mặt ta ?
HẠO KHIÊM đang ngồi nghe cậu nhắc đến tên của người kia liền lập tức tức giận. Đi lại, không khiên dè đưa chân đạp thẳng lên đầu cậu.
Bàn chân của hắn cứ để trêи đầu cậu, dí mạnh nó xuống. Nó đau đến nổi khiến cậu phải thốt lên đầy đau đớn.
- Ta nói ngươi nhanh mặc lại hỉ phục, giờ lành đã đến rồi, nếu ngươi còn làm mấy chuyện không đâu nữa đừng trách ta sao ác độc.
HẠO KHIÊM xách LIÊN THÀNH lên quăng y lên giường, gọi người hầu vào thay lại cho cậu một bộ hỉ phục khác. Còn mình thì đến lễ đường chờ sẵn.