Nam Sủng Sao? Ta Không Cần

Chương 79



Sau khi trở lại hoàng cung, cậu cùng mọi người đi thay y phục và tẩy đi lớp trang điểm kia rồi mới đến tìm tụi anh.

Tại Hoàng Ninh Cung, anh đã cho người chuẩn bị một bàn tiệc với rất nhiều màu sắc. Đa phần các món ăn ở đây đều là khẩu vị của năm người các cậu.

GIA MINH chỉ cần nhìn thấy đồ ăn thì mắt đã sáng lên, y nhanh chân đi lại ngồi vào bàn, đôi mắt lơng lanh thèm thuồng nhìn chúng.

- Woa..... toàn là món ngon, cả ngày không được ăn gì rồi giờ nhìn chúng.....ôi.....ta yêu các ngươi quá.

HÀN PHONG trề môi, sẵn tiện đưa tay đánh một cái thật đau lên đầu y.

- Bớt bớt lại một chút, Dạ Uyển cung để ngươi đói bữa nào à ?

TIỂU LIÊN cũng nhanh chóng nói chén vào một câu.

- Huynh nên nhớ, nữ quản trong cung là tụi muội, nếu như huynh muốn đắc tội, thì phần cơm của huynh sẽ bị cắt. Huynh tự thân mà vận động.

GIA MINH nhăn mặt, tay vẫn còn ôm đầu xoa xoa, nghe TIỂU LIÊN nói vậy thì lập tức phản bác.

- Hừ. Các người hợp lại ăn hϊế͙p͙ ta. Nếu như ép người quá đáng ta sẽ ôm áo quần ra đi đó.

Ba người HÀN PHONG, TIỂU LIÊN, TIỂU TÂM không hẹn liếc y một cái rồi đồng thanh cùng nhau.

- KHÔNG TIỄN.

GIA MINH đến đây thì tức ngặn họng rồi, y nhanh chóng quay qua NGÔ DIỆN đưa ánh mắt long lanh của mình như tìm một chút gì đó từ y.

- NGÔ DIỆN, họ đã không còn thương tiếc gì với ta rồi, hay huynh thu nạp luôn ta đi.

NGÔ DIỆN chưa kịp mở miệng thì LIÊN THÀNH tay chống cằm tay gắp đồ ăn bỏ miệng đã nhanh chóng liếc xéo GIA MINH một cái rồi mới thong thả nói.

- Trêи đời này, không ai cho không mình cái gì cả. Tất cả đều có qua có lại, ngươi nên cẩn trọng lời nói của mình trước khi mở miệng.

- Các người....... GIA MINH ta không thèm chấp với các ngươi

GIA MINH tức giận, y liền tay xé luôn cái đùi gà mà ăn, y ăn như cho bỏ tức. Mọi người nhìn y như vậy miệng không thể nào nhịn cười được.

NGÔ THIỄN bây giờ mới lên tiếng, thúc giục mọi người nên bắt đầu buổi tiệc, anh không quên châm chọc thêm cho GIA MINH, khiến y đang gặm đùi gà mà phải bị sặc.

- Thôi, mọi người ăn đi, đồ ăn nguội hết rồi, mà bây giờ không ăn thì cũng chả còn gì để ăn đâu. Ai tranh thủ ăn được gì thì ăn đi chứ không GIA MINH nhà ta lại quét sạch nữa.

Buổi tiệc cứ như vậy trãi qua trong vui vẻ, bỗng HÀN PHONG thấy vẫn thiếu thiếu gì đó. Y buông đũa gãi gãi tai lên tiếng hỏi mọi người.

- Này, mọi người có thấy chúng ta thiếu thiếu gì không ?

- Thiếu gì ?

NGÔ LÃNG nheo mi mắt lại rồi hỏi, bỗng trong đầu y như có luồng ánh sáng nào đó chạy qua, y nhanh chóng la lên một tiếng rồi nhanh chóng đứng dậy bước nhanh ra ngoài.

TIỂU TÂM hiện một dấu hỏi to đùng trêи đầu, quay qua chỗ LIÊN THÀNH đưa mắt nhìn cậu như muốn hỏi.

LIÊN THÀNH nhận được ánh mắt đó của cô chỉ cười nhẹ một cái rồi dửng dưng đáp.

- Thiếu rượu. Y đang đi lấy rượu, tối nay các ngươi nên xác định đi.

LIÊN THÀNH vừa nói dứt câu, NGÔ LÃNG đã cầm trêи tay bốn vò rượu lớn, phía sau còn có mấy vị tiểu công công đang xếp hàng bê những chiếc vò màu trắng tình đi vào. Sắp xếp lên hết chiếc bàn gần đó, thoạt nhìn cũng phải hơn mười vò chứ không phải chơi.

Mọi người ai cũng mở to mắt hết nhìn đống trắng trắng kia rồi quay qua nhìn NGÔ LÃNG mà khẽ nuốt nước bọt.

NGÔ THIỄN nhìn hành động của họ có phần gì đó hơn quá, liền rót rượu ra chén, đứng lên mời mọi người.

- Nào, ly này ta mời mọi người, vì nhờ có mọi người ta mới có ngày hôm nay. Cạn.

- Cạn.

Tất cả cùng nhau cạn chén, lần lượt từng người đứng lên mời, họ cứ như vậy uống đến khi ngà ngà say.

Từ phía xa, trêи bầu trời đầy sao, một tiếng nổ vang lên, kéo theo đó là hoàng loạt tiếng nổ khác. Một góc Nam Quốc bây giờ đã sáng rực bởi những tia pháo đầy màu sắc.

TIỂU TÂM giật mình chạy ra ngoài ngươc nhìn liên bầu trời, cô vội gọi ngược vào trong gọi mọi người nhanh ra ngoài.

- Các huynh mau ra đây, pháo hoa, là pháo hoa này.....

Nghe tiếng gọi của TIỂU TÂM cũng như tiếng xì xầm của các cung nữ,công công, lính canh cũng kéo nhau ra khoảng sân rộng đứng xem.

Mọi người cũng tò mò không biết là có chuyện gì nên cũng nhanh chóng đi ra. TIỂU TÂM nhìn thấy mọi người liền vẫy tay gọi họ.

- Nhanh lên đi, muội chưa thấy pháo hoa đẹp như vậy bao giờ.

- Muội cũng vậy. Đẹp thật đó.

LIÊN THÀNH đứng đó, đưa ánh mắt nhìn lên những đám sáng li ti kia, mặt cậu không hề có một biểu cảm nào cả.

NGÔ THIỄN từ đầu đến giờ hào như anh khôg hề nhìn lên bầu trời mà ánh mắt của anh lúc nào cũng dán lên người cậu. Anh xích lại gần cậu, cuối người khẽ thì thầm bên tai cậu.

- Ngươi muốn thả đèn lồng không.

LIÊN THÀNH ngạc nhiên đưa anh mắt thoáng giãn ra nhìn anh rồi khẽ gật đầu.

- Ở đây cũng thả đèn lồng sao ?

- Có chứ, rũ những người kia đi luôn, ta biết một nơi thả đèn lồng rất đẹp.

- Được.

LIÊN THÀNH nhanh chóng gọi mấy người kia rồi cùng đi theo anh. NGÔ THIỄN dẫn họ đi đến một ngọn núi ở phía sau hậu cung. Nơi đây nhìn xuống rất đẹp, ngọn núi này thuộc về quản lý của hậu cung nên người dân không ai được đặt chân đến.

- Tới rồi, đứng ở đây thả thì rất tuyệt.

- Nhưng chúng ta làm gì có lồng đèn mà thả.

- Ngươi yên tâm ta đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ chờ các ngươi tự trang trí, ghi lời chúc hay lời hẹn ước lên đó rồi thả lên thôi.

Mọi người đều phấn khởi, NGÔ THIỄN sau khi cho người mang đèn đến thì họ đã nhanh chóng tìm cho mình một vị trí rồi trang trí đèn cũng như muốn ghi lời hẹn ước của mình thì ghi.

Xong xuôi mọi thứ, họ cùng nhau thả chúng và cùng nhau chắp tay lại ước nguyện. Sau khi thả đến chiếc đèn cuối cùng thì họ đã quyết định sẽ tiếp tục ở lại đây, vui chơi và uống rượu.

NGÔ LÃNG và NGÔ DIỆN tự nguyện trở về HOÀNG NINH cung để lấy rượu bà đồ nhấm. Họ tiếp tục ăn uống, kể cho nhau nghe những câu chuyện ma kinh dị nhất.

Đến giữ khuya thì tất cả đã say quá rồi, TIỂU LIÊN và TIỂU TÂM đã ngục luôn xuống gần đống lửa mà ngủ. LIÊN THÀNH nhẹ nhàng chỉnh lại thể ngủ sau đó thì đắp chăn lại cho họ cùng với mọi người rồi mới rời đi.

Cậu đi đến một gốc cây to ngồi xuống đó, chỗ gốc cây đó có thể nhìn thấy được bao quát tất cả hoàng cung. Tay cầm một vò rượu đã vơi đi một nữa, cậu đưa lên miệng uống.

- Đừng uống nữa, ngươi đã uống quá nhiều rồi.

LIÊN THÀNH không nhìn lại, miệng vẫn nốc rượu xuống. Lấy tay lau đi phần rượu còn vươn lại nơi khóe miệng, cậu nhếch miệng cười một cái, đưa ánh mắt nhìn vào xa xăm.

- NGÔ THIỄN huynh nói xem, đến hiện tại, có phải là ta mơ không.

- Không. Tất cả những thứ bây giờ chính là nước mắt, máu, nhục nhã mà ngươi đã chịu đựng xuất thời gian qua.

NGÔ THIỄN vừa nói, vừa đi lại anh ngồi xuống bên cạnh cậu. Khoác lên cậu một chiếc áo, rồi anh nói tiếp.

- LIÊN THÀNH ta mong ngươi có thể buông bỏ được những chuyện tronh quá khứ, cũng như những chuyện liên quan đến HẠO KHIÊM. Ngươi hãy nhìn về cái hiện tại và tương lai của ngươi. Ta không chắc, mình có trong một phần hiện tại tương lai đó không. Nhưng ta tin rằng, ta sẽ luôn luôn bên ngươi, bảo vệ, che chở cho ngươi đến phần đời còn lại

- ..........

- LIÊM THÀNH phần đời còn lại của ngươi có thể có ta trong đó được không. Có thể cho ta dù chỉ một chút.

LIÊN THÀNH đôi mắt ngấn lệ, đến cùng bên cạnh cậu lain là NGÔ THIỄN. Người có thể vì y mà làm bất kể chuyện gì, dù là sinh mạng của mình cũng không cần.

NGÔ THIỄN ánh mắt còn khẩn trương hơn khi nhìn thấy cậu vẫn im lặng ngồi đó. Trong lòng anh càng khó chịu, càng nhói hơn nữa, anh định mở miệng để nói gì đó nhưng đã bị cậu chặn lại.

LIÊN THÀNH đã dùng chính đôi môi mềm mại của mình chặn miệng anh lại. NGÔ THIỄN thoáng ngạc nhiên rồi nhanh chóng từ thế bị động anh đẫ nhanh chóng chuyển thành phản công ʍút̼ lấy đôi nhỏ kia.

Hai tay LIÊN THÀNH bám vào cổ anh, đôi mắt nhắm liền, miệng thì cứ để tùy ý anh điều kiển. NGÔ THIỄN cắn ʍút̼ độ môi chán chê thì cũng nhanh chóng mạnh bạo luồng chiếc lưỡi của mình bào bên trong khoan miệng của cậu.

Hai lưõi gặp nhau quấn lấy không rời, rồi anh lại thăm dò tất cả ngõ ngách trong khoan miệng cậu. Vị ngọt kèm vị cay nồng của rượu tạo nên một cảm giác rất mới lạ.

Đến khi cậu dường như hết đi dưỡng khí thì cả hai mới luyến tiếc buông nhau ra. Sợi chỉ bạc cũng theo đó mà tạo thành đường dài.

LIÊN THÀNH mỉm cười rồi dựa trán mình vào trán anh, thủ thỉ nói gì đó rồi khúc khích cười kɧօáϊ chí.

- NGÔ THIỄN, quãng đời càng lại xin huynh hãy chiếu cố ta, lão công.

- Lão bà, xin chỉ giáo.

Nói rồi cả hai lại tiếp tục nụ hôn còn gian dở kia, lần này bàn tay của anh không để yên được nữa. Từ từ tháo đi đai lừng của cậu, từng lớp áo từ từ mở ra, thân hình quyến rũ cứ ẩn hiện mờ ảo trong ánh trăng kia lại càng tăng lên vẻ đẹp quyến rũ của cậu.

Anh hiện giờ đã quỳ trêи người cậu, hắc bào được anh đêm trãi xuống lót cho cậu từ bao giờ. Anh không biết đã kìm được lửa ɖu͙ƈ vọng bên trong mình nữa không nhưng nó đang lớn dần lên, trong người nóng đến lạ, hạ thân bên dưới đã ***** **** đau nhức đến khó chịu.

Mồ hôi đã bắt đầu ứa ra, anh nhìm xuống cảnh xuân phía dưới mình. Nuốt nước bọt, khó khăn lắm anh mới mở miệng ra được.

- LIÊN THÀNH, cho ta được không ?

LIÊN THÀNH đưa tay lên che đi gương mặt đang đỏ như gấc vì ngượng của mình. Cậu không quan tâm đến câu hỏi của anh mà vẫn giữ im lặng.

Anh vẫn kìm nén, thầm chửi thề một câu rồi đưa tay gỡ lấy tay cậu xuống, hôn lên môi cậu một cái rồi tiếp tục câu hỏi đó.

- LIÊN THÀNH cho ta được không, ta có thể vài bên trong được chứ ?

Lần này thì LIÊN THÀNH không che mặt nữa, mà thẳng tay choàng qua cổ anh, kéo anh xuống xát mặt mình.

- Được, tất cả đều là của huynh. NGÔ THIỄN cầu huynh hãy thao chết THÀNH THÀNH ta đi.

Chỉ cần lời nói đó của cậu, anh nhanh chóng đặt xuống môi cậu nụ hôn triền miên. Rồi tiếp theo đó chuyện gì diễn ra tiếp theo dưới anh trăng huyền ảo, đêm thanh gió mát thì nó cũng diễn ra, kịch liệt có, mạnh bạo có, ôn nhu có, dịu dàng có, sủng nịnh cũng có luôn.

...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...