Nam Sủng Sao? Ta Không Cần

Chương 84



LIÊN THÀNH cũng nhìn bà khẽ gật đầu mỉm cười, không hiểu vì sao nhìn bà cả ba người cậu đều có cảm giác gì đó lâng lâng khó tả.

Khóe mắt họ đỏ lên, vội quay đi để che đi những giọt lệ, có lẽ vì từ nhỏ đến giờ họ chưa bao giờ hiểu tình yêu thương của mẹ là gì. Nên khi vừa nhìn thấy bà mỉm cười xoa mặt từng người tụi anh. Họ cảm thấy có chút gì đó hụt hẫng, ghen tị.

Bà nói nhỏ gì đó với ba người NGÔ THIỄN xong lại quay vào trong. Anh đi lại nắm lấy tay cậu cười rồi nhìn họ.

- Mẫu thân ta mời mọi người vào trong dùng trà.

- Này, người hồi nãy là mẫu thân huynh thật sao ?

- Không phải là người sinh ra ta nhưng người có công nuôi dưỡng bảo vệ ta, ta ngồi lên được ngai vị cũng như có được ngày hôm nay đều là do người.

LIÊN THÀNH gật gật như đã hiểu, cậu định hỏi gì đó thì thình lình GIA MINH không biết ăn phải cái gì chạy nhanh lên trước tông luôn cả cậu.

- Xin lỗi nha, nhưng có mùi gì đó rất thơm, ta đói rồi, xin phép trước.

- ...........

- Tên khống đó lúc về ts phải dạy dỗ lại y mới được.

- PHONG Ca, cho dù huynh có bằm y ra trăm mảnh thì cái nét ăn của y vẫn vậy thôi.

Cả đám đứng đơ mặt nhìn tên nam nhân 20 tuổi đầu đang điên cuồng chạy vào trong vì mùi thơm của thức ăn.

Mấy phút trước còn sợ sệch này kia, bây giờ y lại là người bước vào trước. Cái nết ăn uống của y đánh chết cũng không bỏ được.

- Mẫu thân, con dẫn con dâu và cháu đến gặp người.

-..........

Thấy cậu cứ đứng im nhìn bà không chút phản ứng, anh nắm chặt tay cậu lắt nhẹ một cái, thì thầm nói.

- Chào mẫu thân ta đi.

- Hả ? À ! Con NGỤY LIÊN THÀNH.............

- Được rồi..được rồi người nhà cả, không nên khách khí như vậy làm gì. Cứ tự nhiên như GIA MINH là được rồi. Nào lại đây ngồi xuống nào.

Bà vừa nói vừa nhìn GIA MINH đang ăn chè hạt sen do chính tay bà nấu mà mỉm cười. Bà không ngờ ý trung nhân của ba đứa con mình lại là nam nhân, còn đặt biệt hơn là nam nhân nhưng có thể mang thai và sinh cháu cho bà được.

- A DOANH, A BÂN hai con cũng ngồi xuống đi, còn hai người này là...?

- Cô cô đó là hai muội muội của độc vương.

- À.... thảo nào lại xinh đẹp đến vậy, là người nhà cả, hai đứa cũng ngồi xuống đây đi.

- Vâng, đa tạ người.

Một nhà mười một người ngồi cùng nhau vừa ăn vừa nói chuyện rất vui. Cũng nhờ có vậy mà họ biết bà là mojt người hướng về cõi phật, sau khi phụ hoàng anh mất bà một mình cùng lão công công chống chọi nơi hậu cung, đưa anh lên làm hoàng thượng kế vị khi vừa tròn 14 tuổi.

Sau đó đợi anh vững chãi ngồi trêи đó được 5 năm thì bà lên chùa ăn chay niệm phật, tụng kinh cầu siêu cho phụ hoàng anh cho đến hiện tại. A DOANH, A BÂN cũng là một tay bà chăm sóc, họ là cháu ruột của bà ba mẹ không may qua đời sớm nên đã được bà đem vào cung chăm sóc cùng tụi anh.

Anh cũng nhiều lần lên đón bà về nhưng bà chỉ nói có một câu duy nhất "" Khi nào cả ba tìm được ý trung nhân thì khi đó lên đón bà về làm hỉ "".

LIÊN THÀNH ngồi được một lúc nghe mọi người nói chuyện thì mí mắt của cậu lại bắt đầu sụp lần xuống. Cậu ngồi nhưng đầu cứ gục lên gục xuống liên tục. Nhưng do có bà ngồi đó nên cậu cố trấn tỉnh bản thân, cả việc tự nhéo vào đùi mình để làm cho tỉnh.

Bà nhìn thấy hành động đó của cậu liền đưa tay lên đặt lên đùi cậu ngăn lại, nhìn cậu lắc đầu. Hai mí mắt cậu chịu đựng đến bây giờ là quá lắm rồi, bà đưa tay đẩy nhẹ đầu cậu về phía ngực anh. Vỗ vỗ nhẹ lên mặt cậu như người mẹ đang ru con mình chìm vào giắc ngủ vậy.

- Suỵt. Để cho nó ngủ, người mang thai lúc nào cơ thể rất mệt mỏi, huống hồ nó lạ là con trai nên việc mang thai sẽ khó khăn hơn một chút.

Anh gật đầu như đã hiểu, bế thẳng cậu đặt lên đùi mình, để cậu nằm trong lòng mình mà yên tâm an giấc.

Họ ngồi nói chuyện được một lúc nữa thì một nô tì thân cận của bà vào báo đã chuẩn bị xong mọi thứ. Bà cùng mọi người đến chào sư trụ trì, còn cậu thì được anh bế ra xe trước.

Đến lúc cậu tỉnh dậy thì đã chập tối rồi, uể ỏi lê thân xác mệt mỏi ra khỏi phòng, cậu nhìn quanh rồi đi tìm NGÔ THIỄN.

Đang không biết đi đâu để tìm anh, thì một cung nữ đi đến nói là mọi người đang chờ cậu. Cậu gậc đầu rồi đi theo cung nữ đó đến chỗ mọi người.

- Con chào người. Xin lỗi vì con đã thất lễ.

- Không sao, ta hiểu mà, nào lại đây, con phải ăn nhiều vào không được để gầy đi như vậy sẽ không tốt.

- Con cảm ơn người.

- Rồi mấy đứa định tổ chức hôn lễ trong bao lâu ?

- Bao lâu là sao ạ, không phải chỉ làm lễ rồi động phòng là xong sao ?

Lời nói ngây thơ của GIA MINH vừa nói ra liền kiến cả bàn đều phải ho vì sặc. NGÔ DIỆN đưa anh mắt ngạt nhiên nhìn nam nhân đang ngồi bên mình hai má bây giờ đã phình to ra vì chứa đầy thức ăn.

- Ngươi không biết thật sao ? Thường thường hôn lễ của hoàng thượng được diễn tmra trong ba ngày đó.

- Thì chẳng qua là đại hôn diễn ra thôi, cùng lắm chỉ là treo lồng đèn đỏ, ăn uống trong ba ngày là cùng.

- Không chỉ vậy, trong ngày thứ hai và thứ ba, hoàng thượng cùng hoàng hậu sẽ ngồi xe ngựa diễu hành quanh thành cho người dân được biết.

- Rắc rối quá, bỏ qua đi, dù gì người cưới không phải là ta nên không cần quan tâm.

GIA MINH lắc lắc đầu, cố tống đống nãy giờ NGÔ DIỆN nhắc vào đầu y ra ngoài. Y vẫn thản nhiên ngồi ăn như không có chuyện gì, không để ý bên cạnh gương mặt của NGÔ DIỆN đã đen lại tự khi nào.

LIÊN THÀNH nhìn hai người NGÔ LÃNG và NGÔ DIỆN rồi cũng nhanh chóng cất lời.

- Nếu đã đông đủ thì ta nghĩ bữa ăn này không đơn giản chỉ là ngồi ăn với nhau.

- LIÊN THÀNH nói đúng, nếu đứa nào có chuyện gì thì tốt hết hãy nói ra, chứ để lâu ta e sẽ lại vuột mất lần nữa.

NGÔ LÃNG và NGÔ DIỆN nghe cậu và bà nói vậy thì đưa mắt nhìn nhau, như hiểu ra suy nghĩ đối phương.

NGÔ LÃNG đưa tay nắm chặt bàn tay đang để dưới đùi của HÀN PHONG. Y nhìn HÀN PHONG mỉm cười rồi nhìn đưa gương mặt nghiêm túc nhìn bà và đại ca của mình.

- Mẫu thân, con muốn cưới y làm nương tử. Con mong người chấp thuận cho chúng con.

NGÔ DIỆN chỉ đợi nhị ca mình nói vậy, y cũng nhanh chóng cầm tay GIA MINH đứng lên. GIA MINH vì đang cầm đùi gà trong tay chuẩn bị bỏ vào miệng nhưng bị NGÔ DIỆN kéo đứng lên. Tay vẫn cầm đùi gà mặt thì ngơ gác không hiểu chuyện gì.

- Mẫu thân, nếu người đac nguyện ý chấp thuận cho đại ca và nhị ca thì mong người hãy chấp chuyện của hai chúng con.

- Chấp nhận gì ? Đang xảy ra chuyện gì vậy ? Sao không ai ăn ?

GIA MINH nuốt nốt miếng thịt còn lại trong miệng xuống ngơ ngác nhìn xung quanh. Mọi người đang trong tình thế căng thẳng nhìn nghe y nói xong một câu, cái gọi là căng thẳng lo lắng trôi đi đâu mất.

Bà nhìn lần lượt ba đứa con mình rồi lại nhìn lần lượt ba người cậu, bà bật cười thành tiếng.

- Ta có phản đối đứa nào sao, sao mặt các con lo lắng vậy. Ta là chỉ hỏi đại hỉ này định hoàng tráng cỡ nào.

- Vậy sao người không nói sớm, làm con cứ tưởng....

- Con tưởng ta thế nào.Nếu ta không nói vậy thì hai người các con có giám nói ra điều mình muốn nói không. Quan trọng là HÀN PHONG và GIA MINH, hai đứa nó có đồng ý hôn sự này không.

HÀN PHONG và GIA MINH nghe bà nhắc đến tên mình thì chột dạ. Mặt cả hai cuối xuống, tay bấu chặt vào đùi khẽ gật đầu.

Bà hài lòng nắm chặt tay cả ba người cậu, mỉm cười nhìn họ bà nói.

- Các con lấy ba đứa nó sẽ không bị thiệt đâu. Sau này nếu chúng nó có ăn hϊế͙p͙ tụi con hay làm chuyện có lỗi thì chính tay ta sẽ trừng trị ba đứa nó.

Cả ba người cậu nhìn bà cười vui vẻ, nhưng khi chuyển ánh mắt qua ba người tụi anh thì nó nguy hiểm đến lạ. GIA MINH trả lời bà nhưng ánh mắt lại nhìn ba người tụi anh mà nói.

- Vâng người nói đúng, dù là vua đứng đầu một nước hay là vương gia đi chăng nữa thì nhà luôn phải có nóc. Người yên tâm, ba người tụi con sẽ không làm người thất vọng.

- Được. Như vậy mới tốt, như vậy mới xứng làm con dâu ta.

Ba người tụi anh bất giác rùng mình, sắp tới cuộc sống của họ sẽ náo động thế nào chắc phải phụ thuộc vào ba vị nương tử này rồi. Tương lai của họ có xem là sẽ mù mịt hay không, anh khẽ lắc đầu không dám suy nghĩ thêm nữa.