Nam Sủng Sao? Ta Không Cần

Chương 93



Mọi thứ dường như lắng đọng, chỉ còn tiếng gào khóc của NGÔ THIỄN và hai huynh đệ của cậu GIA MINH và HÀN PHONG. Họ như đứng không vững phải dựa vào NGÔ LÃNG và NGÔ DIỆN họ mới không phải ngã khụy xuống đất.

Còn TỪ AN thái hậu, cứ hết nhìn LIÊN THÀNH rồi nhìn lại đôi tay đang không ngừng run rẩy của mình. Đôi tay này đã từng cứu không biết bao nhiêu mạng người, nhưng bây giờ đến con dâu mình bà lại phải trơ mắt bất lực đứng nhìn.

Cho dù đã cho cậu uống thuốc cầm máu do chính bà nguyên cứu, máu bên dưới đã cầm lại được. Nhưng cậu vẫn nằm đó im lặng, gương mặt tái nhợt vẫn nhắm mắt như đang ngủ.

Bên ngoài mọi người ai cũng nóng ruột, vì họ vừa mới nghe tiếng trẻ con đang khóc, chưa kịp bắt tay chúc mừng thì sau đó lại tiếng gào khóc của NGÔ THỄN. Mọi người nhìn nhau, như ngầm hiểu ra chuyện gì đó liền từ từ mở cửa tiếng vào bên trong.

Khung cảnh bên trong ai vừa bước cũng là lúc tấm vải cuối cùng được tháo xuống. Trước mặt họ là bây giờ độc vương vẫn còn nằm im trêи giường, hạ thân bên dưới vẫn còn ướt đẫm một màu đỏ thẫm.

- LIÊN THÀNH mau mở mắt nhìn ta....ta xin ngươi mau mở mắt ra đi.... nhìn ta và con chúng ta đi...ta cầu xin ngươi mà.....

Tiếng cầu khẩn của anh ai nghe cũng phải mủi lòng, khóe mắt ai cũng phải cay khi nhìn thấy cảnh này. Mới lúc nãy thôi mọi người vẫn còn nói cười vui vẻ vậy mà bây giờ....

- LIÊN THÀNH....ngươi nhìn xem....con chúng ta rất dể thương, là song long đó....ngươi....ngươi mau mở mắt ra nhìn ta đi.... ta cầu xin ngươi mà....

Nhìn thấy huỵnh trưởng mình như vậy, NGÔ LÃNG không cầm lòng được, y đi đến bên cạnh NGÔ THIỄN, đặt tay lên vai anh như muốn an ủi phần nào.

- Huynh, huynh hãy bình tĩnh đã. Mọi chuyện sẽ ổn mà....huynh bây giờ cứ như vậy sẽ không giải quyết được vấn đề gì đâu.

- Nhị đệ, đệ nói xem có phải ông trời đang trêu ngưu ta không ? Nhất quyết muốn cướp y khỏi tay ta ?

- Không đâu. Chuyện tình của hai người nhất định sẽ cảm hóa được trời xanh. Ông trời sẽ có mắt, sẽ không bắt y phải xa huynh mãi mãi đâu. Y chỉ mệt và đang ngủ thôi.

- Đúng....y mệt, ta không nên làm phiền. Ta nên để y ngủ, ngủ một giấc rồi y sẽ tỉnh dậy lại sẽ ở bên cạnh ta và con......

NGÔ THIỄN chưa kịp nói hết câu, bàn tay thon nhỏ trong tay anh từ từ rơi xuống. NGÔ THIỄN cũng như ngừng thở, anh ôm chầm lấy thi thể của cậu mà tiếp tục gào khóc gọi tên.

Phải đến khi cả hai người NGÔ LÃNG và HẠO KHIÊN lôi anh ra để NGÔ DIỆN đặt cậu nằm ngay ngắn xuống lại.

A DI lúc này mới đi tới đưa tay bắt mạch của cậu, y cũng như họ cũng mong sẽ có kỳ tích xảy ra nhưng hiện tại mạch tự của cậu rất yếu, lúc có lúc không.

- Buông ta ra, hai người đamg làm gì vậy hả, LIÊN THÀNH đang chờ ta....nương tử ta đang chờ ta....mau thả ta ra....

NGÔ THIỄN cố vùng vẫy, cố thoát ra khỏi hai người, anh bò từng bước lại bên chỗ cậu. Đưa bàn tay đang run rẩy lên sờ gương mặt đang lạnh dần đi của cậu.

Mọi thứ dường như bất lực, đúng là ông trời muốn trêu người, anh hét lên một tiếng rồi ôm lấy cậu vào trong người mà khóc nghẹn.

Không biết là do tiếng hét của cha hai đứa bé quá lớn nên làm chúng giậc mình hay không. Chúng cũng bắt đầu khóc ré lên đưa hai cánh tay nhỏ bé khua khua trước mặt như muốn tìm kiếm một thứ gì đó.

Một vị quan già đứng gần đó đã đi lại ôm một trong hai đứa từ tay TIỂU LIÊN. Ông đi lại bên mép giường của cậu, đưa tay ra tính toán gì đó rồi mỉm cười nói.

- Vẫn còn hi vọng, mệnh của độc vương không phải tận bây giờ.

Mọi người đang đau xót nghe ông nói thì vô cùng ngạc nhiên, TỪ AN thái hậu bước lại gần ông lên tiếng gâng như cầu khẩn.

- Nhị huynh, huynh nói số thằng bé chưa tận, vậy huynh có cánh cứu nó phải không ?

NGÔ THIỄN ngước nhìn thúc thúc đứng trước mặt mình, người này là quan thái úy trong triều và cũng là một bật thầy tướng số, sao anh lại quên mất vị thúc thúc này cơ chứ.

Anh đưa ánh mắt van xin nhìn ông, ông thở dài rồi mới nhìn đứa cháu mình, ông nói.

- Trước hết con nên đặt thằng bé nằm xuống, rồi ta sẽ nói tiếp.

Anh gật đầu nhanh chóng đặt cậu nằm xuống, đưa tay vội lau nhanh giọt nước còn đọng trêи mi, anh nhìn ông ý muốn ông nói tiếp.

- Ta đã bấm tính mệnh của nó, mệnh nó rất thọ nhưng không biết vì nguyên cơ gì lại có người muốn đoạt mạng nó. Lúc nãy ta đứng bên dưới, ta có nghe có tiếng vang vọng trong không gian này.

GIA MINH và HÀN PHONG nhìn nhau, họ vẫn chưa hiểu nãy giờ họ đều đứng bên ông, nếu ông nghe được sao họ lại không nghe cơ chứ. GIA MINH khó hiểu lên tiếng hỏi ngược lại ông.

- Nếu như người nói là nghe có tiếng nói vang vọng vậy tại sao hai người chúng con lại không nghe được ?

- Hai đứa không nghe là phải vì thứ ta nghe được là tiếng nói ở âm ti vọng về.

Thấy mọi người đều ngạc nhiên không hiểu ông đang nói gì, ông bằng lên tiếng giải thích.

- Lúc nãy ta nghe vọng bên ta ""hãy cứu lấy cậu ấy, hãy để hai đứa bé nằm bên cậu ấy, nó sẽ dẫn dắt cậu ấy tìm về lại thân xác"".

Ông vừa nói vừa đặt hai đứa vào hai bên cạnh cậu, ông dùng tay đánh mạnh vào ʍôиɠ chúng cho chúng khóc thật to. Ông làm như một quán tính, một cách thành thạo và nhanh nhất có thể như có một thế lực vô hình nào đó đang cố điều khiển thân xác ông làm như vậy.

Mọi người nhìn thấy đều nín thở quan sát và chờ đợi, họ như cố bám víu vào chút gì đó dù là nhỏ nhoi cũng mong kỳ tích xảy ra thêm một lần nữa, nhưng đã nữa canh giờ trôi qua vẫn không có kỳ tích gì có thể xảy ra cả. Hay là do trời xanh vẫn chưa nghe hết lời nguyện cầu của họ.

NGÔ THIỄN quỳ xuống đưa tay cố vỗ về hai đứa trẻ, mắt anh vẫn không ngừng rơi lệ. Bỗng có một giọt lệ rơi trúng khóe mi của cậu, giọt nước ấy nhanh chóng thấm vào trong nhưng không ai để ý.

Anh tuyệt vọng định sẽ thông báo độc vương hoàng hậu đã mất sau khi sinh nhưng đó chỉ là ý định của anh trước khi có thể cảm nhận được nhịp đập yếu ớt từ bên trong lòng ngực của cậu.

NGÔ THIỄN tưởng mình nhận lầm, anh áp sát tai mình vào ngực của cậu đúng là anh cảm nhận được nhịp đập yếu ớt của nói. Anh lắp bắp nhìn mọi người nói không thành lời.

- Mẫu thân....A DI..... hai người kiểm tra xem có phải là tim của nương tử con đã đập lại không ?

Thái hậu, A DI không cần anh nói thì họ cũng thấy ngón tay cậu đang từ từ cử động. Hai người vui mừng đi đến thay phiên bắt mạch chi cậu, quả thật mạch cậu đã đạp trở lại, dù nka còn rất yếu như ông nói đúng, cậu đã sống trở lại.

Mọi người đều nín thở chờ đợi, ngón tay cậu cử động nhìn hơn, mắt cậu từ từ mở ra, cậu đưa mắt nhìn một lượt rồi nhìn xuống hai thiên thần bên cạnh mình mỉm cười anh thều thào nói.

- NGÔ THIỄN huynh sao vậy, sao mắt huynh lại sưng lên thế. Cả mọi người nữa sao ai cũng nhìn ta dữ vậy ?

NGÔ THIỄN như vỡ òa cảm xúc, đưa tay vội tát mặt mình một cái rõ đau rồi vội bế hai đứa bé giao cho TIỂU LIÊN, TIỂU TÂM xong quay qua ôm chầm lấy cậu vào người như thầm trách.

- LIÊN THÀNH, ngươi tỉnh rồi, ta rất lo...rất sợ...sợ ngươi sẽ bỏ rơi ta, bỏ ta và con lại nơi này một mình, ta đã rất rất sợ. Sao ngưoi lại ngủ lâu đến vậy cơ chứ, làm ta và mọi người lo lắm biết không.

- Ngoan, ta đã trở lại rồi, không sao, không sao nữa rồi. Không phải hynh đã từng ngủ lâu hơn ta sao. Bây giờ ta mệt, ta rất muốn ngủ một chút, cho ta ngủ thêm một chút nữa thôi nhé.

Đến bây giờ khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mọi người mới tin vào sự thật rằng độc vương một lẫn nữa đã được hồi sinh. Nhưng do cậu vẫn còn rất yếu nên đã được anh bế về phòng riêng ở Hoàng Ninh Cung để nghỉ ngơi và lấy lại sức.. Còn về hai đứa bé khấu khỉnh kia đã được đưa về tẩm cung của bà tiện để bà chăm sóc chúng. Khi nào cậu ổn định trở lại sẽ đem hai đứa trở về. Dù gì thì người có kinh nghiệm chăm sóc nhất trong số tất cả nên việc này đành làm phiền bà vậy.