Nam Tấn Thất Hoàng Tử

Chương 23: Ta Chọn Ngươi!





Nghe Hoàng thượng nói, ánh mắt mọi người trong viện đều nhìn về Bắc Tần Tam công chúa, chờ đợi lựa chọn cuối cùng của nàng.

Mộ Dung Tuyết Ngân lẳng lặng nhìn mọi người, ánh mắt ở giữa Thái tử, Tam hoàng tử cùng Thất hoàng tử chần chừ, giờ khắc này không phải do nàng lựa chọn.

Vì tương lai Bắc Tần, nàng phải gả cho hoàng tử Nam Tấn, toàn bộ nhân sinh từ đêm đó quyết định đến Nam Tấn hoà thân cũng đã ấn định, không thể quay đầu, cũng không thể thay đổi.

Trong đám người, hai đạo ánh mắt phức tạp nhìn Bắc Tần Tam công chúa do dự chưa định, một đạo là từ Hoa phi đến giờ cũng chưa nói một lời nào, một đạo là Nam Tấn Trưởng công chúa.

Hoa phi yên lặng nhìn hết thảy, ánh mắt mơ hồ, như ở trên người Tam công chúa nhìn thấy chính mình rất nhiều năm trước.

Năm ấy, nàng vì phụ thân khẩn cầu mà buông tha lời thề của mình, vì gia tộc, tuyệt vọng buông tay người mình muốn làm bạn cả đời, đi vào trong lòng một người xa lạ.

Thời gian trôi qua nhiều năm, ngươi có khoẻ không?
Nếu như có thể quay ngược thời gian, chúng ta liệu còn có thể ước hẹn hồng nhan bạch thủ cùng nhau?
Khinh Vũ~
Trưởng công chúa Thanh Vũ ánh mắt thẳng tắp nhìn Mộ Dung Tuyết Ngân, trong ánh mắt mang theo một tia khẩn cầu, không cần lựa chọn tiểu thất, không cần~
Chung quy hy vọng vẫn là thất bại, ánh mắt Mộ Dung Tuyết Ngân khẽ biến trong nháy mắt khi nhìn Thất hoàng tử cúi đầu trầm mặc không nói, vẫn là không thể giấu được Thanh Vũ.

Vì cái gì? Vì cái gì sẽ như vậy? Thanh Vũ trong lòng đau đớn hỏi chính mình, hỏi kia hư vô mờ mịt vận mệnh, chỉ cầu một đáp án.

Từ nhỏ Thanh Vũ đã sống trong ngàn vạn sủng ái, muốn cái gì, phụ hoàng sẽ không tiếc sức lực cấp cho nàng, nhưng tất cả những thứ đó, nàng không cần.


Nhưng vì cái gì, thứ duy nhất nàng muốn, phụ hoàng lại không cho, rõ ràng biết nàng thích tiểu thất, lại cái gì cũng không nói, bất động thanh sắc đẩy tiểu thất cho người khác.

Đợi! Phụ hoàng luôn nói cho nàng phải đợi! Nhưng là, rốt cuộc phải đợi cái gì? Đợi đến khi nào?
Thanh vũ sớm biết được kết quả, ảm đạm thu hồi ánh mắt, trong lúc vô ý thoáng nhìn qua Hoa phi nơi đáy mắt khoả lệ chưa rơi xuống, cả người sửng sốt.

Mộ Dung Tuyết Ngân nhìn ánh mắt đầy lửa nóng của Thái tử nở nụ cười, trong lòng đã muốn có đáp án, trên mặt tươi cười sáng lạng xuyên thấu qua khăn che mặt có thể thấy được.

Thái tử mừng rỡ, cố gắng áp chế tinh thần kích động vạn phần, mặt mang tươi cười ôn hoà đáp lại Mộ Dung Tuyết Ngân.

Trai tài gái sắc, thiên địa tác hợp.

Hoàng hậu thấy thế nhịn không được nở nụ cười.

Trong viện các phi tần miễn cưỡng cười cười nhìn đôi nam nữ trong sân, tuy rằng biết đáp án, cũng thắng không ít, nhưng trong lòng chính là khó chịu, vì sao toàn bộ hảo sự đều ở Hoàng hậu bên kia, đáng giận a!
Mộ Dung Tuyết Ngân xoay người nhìn Hoàng thượng, cười nói: "Ta chọn~"
Thái tử nhẹ nhàng sửa sang lại dung nhan, ý cười trên mặt càng tăng lên, chờ Mộ Dung Tuyết Ngân tuyên bố lựa chọn hắn, toàn bộ hết thảy đều là của bản cung, ai cũng không thể cướp được.

Cách Ca như trước cúi đầu, nơi này hết thảy cùng nàng không quan hệ, lòng của nàng từ rất nhiều năm trước đã đánh mất rồi, rốt cuộc cũng không thể tìm về.

"Thất hoàng tử!" Thanh âm thanh thúy dừng bên tai mọi người.

Từ khi thanh âm cuối cùng biến mất, trong viện một mảnh im lặng, mọi người ngơ ngác nhìn Mộ Dung Tuyết Ngân, nhất thời không nói ra lời.


Không phải Thái tử sao? Như thế nào sẽ là Thất hoàng tử?
Thái tử tươi cười đắc ý giờ khắc này cứng lại trên mặt.

Cách Ca mạnh mẽ ngẩng đầu, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Mộ Dung Tuyết Ngân.

"Bẩm Hoàng thượng, ta muốn gả cho Thất hoàng tử! Thỉnh Hoàng thượng thành toàn!" Mộ Dung Tuyết Ngân nhẹ giọng nói xong, dưới khăn che mặt nhưng là ý cười chua sót không người biết được.

Ta lựa chọn là sai hay là đúng?
Mẫu hậu, vô luận cuối cùng thế nào, vì Bắc Tần, dù có chết, ta cũng sẽ làm.

Hoàng thượng đứng lên, chậm rãi đi đến bên người Mộ Dung Tuyết Ngân, cẩn thận nhìn chằm chằm nàng thật lâu sau ôn hoà nói: "Nếu công chúa lựa chọn tiểu thất, trẫm tôn trọng quyết định của ngươi, chọn ngày lành tháng tốt, để cho Thất hoàng tử cùng Tam công chúa thành thân."
Hoàng thượng đương trường tuyên bố Thất hoàng tử cùng Tam công chúa đại hôn, các tần phi đều hướng Cách Ca chúc mừng.

Tuy rằng thua không ít bạc, nhưng nhìn sắc mặt Hoàng hậu lúc này, trong lòng mọi người ám nhạc.

Sắc mặt Hoàng hậu cùng Thái tử phi thường khó coi, nhất là Thái tử, nhìn Thất hoàng tử như rối gỗ bị người lắc qua lắc lại, thật giống như thâm cừu đại hận, hận không thể lập tức giết tiểu thất.

Hoàng thượng liếc nhìn Thái tử, ánh mắt dừng lại trên người Thanh Vũ một lát rồi rời đi.

"Phụ hoàng, nhi thần có việc muốn tấu."
Thái tử điện hạ đột nhiên đứng dậy, mọi người chợt dừng lại, lẳng lặng nhìn Thái tử.


Nguyên bản chuẩn bị rời đi Hoàng thượng, dừng lại cước bộ, quay đầu nhìn Thái tử.

"Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần tuổi tác đã lớn, là thời điểm cưới vợ sinh con.

Lại bộ thượng thư Tô Hoài Dân chi nữ Tô Tích Thủy tài mạo song tuyệt, nhi thần cùng nàng thuở nhỏ thanh mai trúc mã, hi vọng thú nàng làm vợ, mong phụ hoàng thành toàn." Thái tử quỳ trên đất thành khẩn nói.

Cách Ca nghe thấy ba chữ "Tô Tích Thuỷ" này cả người chấn động, nhìn Thái tử quỳ xuống đất cầu hôn, trong mắt dâng lên vô tận hận ý.

"Việc này đợi trẫm cùng Tô ái khanh thương lượng rồi nói sau, trẫm còn có việc muốn cùng Tam công chúa nói rõ, đều lui ra đi." Hoàng thượng thoáng nhìn Cách Ca một cái, trầm giọng nói, rồi sau đó mang theo Bắc Tần Tam công chúa rời đi.

Hoàng thượng rời đi sau, mọi người trong đình viện nên đi liền đi, nên quét tước lau dọn liền quét tước lau dọn, chẳng mấy chốc không còn ai, chỉ còn Cách Ca ngơ ngác đứng ở nơi đó.

Lúc trước khi đi, Thanh Vũ thống khổ nhìn Cách Ca, cái gì cũng không nói, vội vàng rời đi.

Nhìn theo bóng dáng Thanh Vũ, trong lòng Cách Ca một trận đau đớn.

Thái tử là người rời đi cuối cùng, thời điểm trước khi đi lạnh lùng nhìn Cách Ca nhẹ giọng nói: "Thú không được Tam công chúa, thú Tô Tích Thủy kia cũng không sai.

Thất đệ nhất định rất muốn biết tư vị của Tô Tích Thủy đi, không phải ngươi thích nàng thật lâu sao? Không sao, hoàng huynh nhất định sẽ thay ngươi hảo hảo yêu thương nàng, ha ha ha~~~"
Thái tử cười ha ha, nhìn sắc mặt Cách Ca tái nhợt, đắc ý rời đi.

Nhìn bóng dáng Thái tử, hai tay Cách Ca nắm thành quyền, gắt gao cắn răng, thân thể run nhè nhẹ, khoé miệng xuất hiện tia máu, trong mắt nồng đậm sát khí dâng lên.

Xuất cung hồi hoàng tử phủ không lâu, Cách Ca liền nhận đến tin tức, Tô Hoài Dân đồng ý gả nữ nhi, Thái tử cùng Thất hoàng tử đồng nhất đại hôn.

Oành~~

Trong thư phòng truyền đến từng đợt tiếng động mạnh, có tiếng giá sách ngã xuống đất, có tiếng chậu bình rơi vỡ, cũng có thanh âm người nào đó thống khổ gầm nhẹ.

Ngoài cửa, Tình nhi bưng một đống dược phẩm băng gạc lo lắng đứng, cau mày nhìn cửa phòng đóng chặt.

Có những thứ càng nghẹn lâu trong lòng, lại càng đả thương người, cần phải phát tiết ra.

Nửa ngày sau, trong thư phòng lại không một tiếng động, im lặng như ban đầu.

Tình nhi thấy thế, nhẹ nhàng đẩy ra đại môn đi vào.

Thư phòng một mảnh hỗn độn, tất cả giá sách đều ngã trên mặt đất, chậu hoa bình sứ vỡ nát, bàn bị lật đổ, bộ sách trân quý bị ném loạn thất bát tao.

Cách Ca tóc tai rối loạn ngồi giữa đống mảnh sứ vỡ, tay trái gắt gao cầm một bức hoạ, tay phải vết thương ngổn ngang, máu tươi chảy ròng.

Tình nhi rất nhanh đi qua, buông khay gỗ trong tay, cầm lấy băng gạc nhẹ nhàng chà lau tay phải Cách Ca, sau khi lau khô vết máu, liền thượng dược băng lại.

Vụng trộm liếc mắt nhìn bức hoạ, Tình nhi thở dài.

Đó là một bức hoạ rất khó xem, hai tiểu vịt xấu xí gắn bó một chỗ, lẳng lặng bơi trên sông.

Chỉ cần nhìn bức hoạ này, liền biết là do hài đồng vẽ ra, cũng không biết tại sao lại được Cách Ca tỉ mỉ lưu giữ rất lâu, cũng không cho bất luận kẻ nào chạm vào, Tình tỷ tỷ cũng không ngoại lệ.

Đây là lần đầu tiên Cách Ca không khống chế được cảm xúc.

- ---****----