Nam Tấn Thất Hoàng Tử

Chương 36





Đêm, Ngự thư phòng.

Hoàng thượng ngồi ngay ngắn trên long ỷ chăm chú đọc tấu chương, thỉnh thoảng cầm lấy bút chỉnh sửa một chút, lúc mệt, liền uống chén trà để tỉnh táo tinh thần hoặc buông bút hoạt động thân thể, sau đó tiếp tục phê chữa.

Tân nhậm thái giám tổng quản Tần công công ở một bên thật cẩn thận hầu hạ, nước trà nguội liền thay trà mới nóng hổi; Hoàng thượng mệt mỏi, liền nhẹ nhàng bóp chân cho hắn; Tấu chương đã phê chữa xong cũng cẩn thận đặt một bên, tận lực không gây phiền nhiễu đến Hoàng thượng...!
Trên bàn nguyên bản tấu chương chồng chất như núi, theo thời gian chậm rãi giảm bớt, mà tấu chương phê chữa xong bên cạnh chậm rãi tăng lên, tấu chương xếp thành núi nhỏ từ bên trái dần chuyển sang bên phải.

Đương kim Hoàng thượng có lẽ không tính là minh quân nhưng tuyệt đối là Đế vương chăm chỉ cần mẫn từ khi Nam Tấn khai quốc đến nay, mỗi ngày xử lý việc quốc gia đại sự đến tối muộn, thân thể vì đó cũng từ từ già cả.

"Khụ~"
Hoàng thượng buông trục tấu chương cuối cùng, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Tần công công hoảng sợ, thật cẩn thận nhẹ nhàng xoa vuốt phía sau lưng Hoàng thượng.

"Hoàng thượng, đêm đã khuya, sớm một chút nghỉ ngơi!" Tần công công nhìn Hoàng thượng, nhẹ giọng nói.

Hoàng thượng che khăn tay ho mạnh vài cái, nhìn vệt đỏ chói mắt trên khăn, nhẹ nhàng khoát tay áo, ý bảo Tần công công lui ra.

Tần công công thấy thế thối lui đến một bên, vô tình nhìn tới vết máu trên khăn tay, cúi đầu tràn đầy hoảng sợ, mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuống.

Nếu Tiểu Quế Tử ở đây, hắn nhất định biết lúc này Hoàng thượng cần yên lặng, hắn sẽ tự giác lui ra ngoài Ngự thư phòng, im lặng chờ đợi Hoàng thượng triệu hồi.

Nhưng Tần công công không phải Tiểu Quế Tử, cho nên hắn dù làm được việc, cũng không được đến ân sủng.

"Lui xuống đi, đêm nay không cần hầu hạ." Hoàng thượng đem khăn tay đặt ở một bên, một lần nữa cẩm lấy tấu chương tiếp tục phê duyệt, cũng không ngẩng đầu lên nói.

"Nhưng là thân thể Hoàng thượng..." Tần công công nói được một nửa, liền thấy Hoàng thượng nhìn mình với ánh mắt đáng sợ, vội vàng cúi đầu cáo lui, hoang mang rối loạn rời đi.

Trong Ngự thư phòng chỉ còn một mình Hoàng thượng, chúc quang lay động khiến cho bóng người lắc lư theo, trôi nổi không chừng.


Hoàng thượng từ trong trục tấu chương cuối cùng rút ra một đạo mật tín, chậm rãi mở ra, từng chữ từng chữ cẩn thận xem xét.

Thật lâu sau, tay cầm mật tín run lên nhè nhẹ, trong thư phòng đột nhiên lạnh lẽo như băng.

"Ngươi là hoàng nhi của trẫm, vô luận làm sai cái gì, trẫm cũng không trách tội ngươi, nhưng ngươi vẫn là làm cho trẫm thất vọng rồi, làm cho những trọng thần ủng hộ ngươi thất vọng rồi.

Trẫm cho ngươi nhiều cơ hội như vậy, này chính là lần cuối cùng." Hoàng thượng dùng sức nắm chặt mật tín chậm rãi nói, thanh âm rét lạnh thấu xương.

Ngày kế lâm triều, Hoàng thượng đột nhiên hạ chỉ phế bỏ Thái tử vị của Thái tử, cấm túc ba tháng.

Chiếu chỉ vừa ra, triều đình chấn động, rất nhiều đại thần thượng tấu thỉnh Hoàng thượng cân nhắc, Thái tử là tương lai của Nam Tấn, không thể dễ dàng phế bỏ.

Thái tử sợ ngây người, té ngã nửa ngày không phản ứng lại, chờ đến lúc thanh tỉnh, té chạy đến bên người Hoàng thượng ôm đùi hắn kêu rên nói: "Vì cái gì? Vì cái gì? Phụ hoàng không cần phế ta~ không cần phế ta~"
Giờ khắc này, Thái tử nho nhã lúc trước bị nhìn thấu chân diện mục, giống như một người điên.

Không để ý rất nhiều đại thần trong triều khuyên bảo, Hoàng thượng sai người đem Thái tử kéo ra ngoài, sau đó cũng không quay đầu rời đi, không nói lý do gì, liền như vậy phế đi Thái tử.

Trong điện, có ba cái đại thần thủy chung không có mở miệng, tựa hồ đã sớm biết sự tình sẽ phát sinh, bọn họ lần lượt là Tể tướng đương triều Từ Du [ngoại công của Thái tử], Lại bộ Thượng thư Tô Hoài Dân [nhạc phụ của Thái tử] cùng với Ngụy Thái sư.

Sau khi lâm triều, các hoàng tử rất nhanh biết được tin Thái tử bị phế, đều bị tin vui bất thình lình này làm choáng váng, nhưng đều ra vẻ bình tĩnh, ở mặt ngoài làm bộ im lặng như không biết đã xảy ra cái gì, trên thực tế mọi người đang âm thầm điên cuồng hoạt động, cố gắng làm cho Thái tử vĩnh viễn không thể trở mình.

Không ít đại thần cùng Thái tử từng có cừu hận đều dâng tấu vạch trần đủ loại hành vi phạm tội của Thái tử, trên giết hại trung lương, dưới áp bức dân lành, tóm lại toàn đem nước bẩn hướng Thái tử mà hắt, chuyện có thực vậy hay không cũng không xác định.

Nhưng Hoàng thượng căn bản không nhìn đến những thứ này, ngược lại đám đại thần dâng tấu chỉ tội kia lại bị biếm bị phạt, này khiến cho rất nhiều người đoán Hoàng thượng phế Thái tử chính là nhất thời khí, có lẽ còn có cơ hội, Thái tử đảng bởi vậy sĩ khí đại chấn, đều dâng tấu cấp Thái tử thoát tội, hai phe vạch tội lẫn nhau, giương cung bạt kiếm.

Dân chúng trong Hoàng thành biết tin Thái tử đột nhiên bị phế, loạn thành một đoàn.

Trong Đông cung, từ khi biết Thái tử bị phế sau, cung nữ thái giám trong lòng hoảng sợ, vài cái tạp ngư muốn mượn cơ hội đục nước béo cò đều bị Thái tử phi nghiêm trị.


Thái tử thấy thế lửa giận xung thiên, hạ lệnh đánh chết vài cái cung nữ thái giám đi đồn đại, làm lòng người càng rối loạn, Thái tử tức giận đập nát không ít thứ trong phòng, cuối cùng Tam hoàng tử đến mới bình ổn lại lửa giận của Thái tử.

"Tam đệ, vẫn là ngươi đối với bản cung trung tâm! Mấy tên khốn thấy bản cung thất thế, chẳng những chạy trốn so với thỏ còn nhanh, mà còn bỏ đá xuống giếng.

Thực sự đáng giận! Nếu có một ngày bản cung đăng cơ vi đế, tuyệt không tha cho bọn họ!" Thái tử hai mắt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Hoàng huynh, hiện tại không phải là lúc thảo luận việc này, mấu chốt là kế tiếp cúng ta phải lo giữ mạng như thế nào?" Tam hoàng tử lo lắng nói.

"Ngươi đây là ý tứ gì?" Thái tử hoảng sợ, vội vàng đi đến trước người lão tam, hai tay dùng sức nắm chặt bả vai hắn, rống lớn.

Tam hoàng tử nhìn thẳng hai mắt đỏ bừng của Thái tử, âm u nói: "Phụ hoàng đột nhiên phế đi Thái tử vị của ngươi, nhất định là đã biết ngươi cùng Dung phi cấu kết, cái chết của nàng cùng ngươi không thoát được quan hệ."
Thái tử nghe thấy hai chữ "Dung phi" ánh mắt một trận kinh hoảng, mặc dù chợt loé rồi biến mất nhưng vẫn bị lão tam thấy.

Lão tam tiếp tục nói: "Hiện tại phụ hoàng phế đi ngươi, như vậy kế tiếp chính là xử tử ngươi, hắn là người ngồi trên ngôi cửu ngũ, như thế nào có thể dễ dàng tha thứ việc mình bị đội nón xanh."
"Sẽ không...!Sẽ không...!Phụ hoàng sẽ không giết ta, ta nhưng là thân sinh nhi tử của hắn, hắn không thể không niệm phụ tử tình thân mà giết ta, tuyệt đối sẽ không!" Thái tử không tin, cầm lấy hai vai lão tam liều mạng lay, miệng rống lớn.

Đáng thương lão tam bị lay đến chóng mặt, dùng hết khí lực mới có thể từ trong ma chưởng của Thái tử thoát ra, nhìn Thái tử điên điên khùng khùng, một tia ý cười cổ quái chợt loé rồi biến mất.

Lúc này có cái tiểu thái giám nơm nớp lo sợ đi vào, cúi đầu không dám nói lời nào.

Tam hoàng tử thấy thế mở miệng hỏi: "Có chuyện gì?"
Tiểu thái giám khúm núm nói: "Vừa rồi Tể tướng cùng Lại bộ Thượng thư phái người lại đây truyền lời."
Thái tử lâm vào trong điên cuồng vừa nghe thấy "Tể tướng" cùng "Lại bộ Thượng thư" tựa như nhìn thấy cứu tinh, rất nhanh đi đến bên người tiểu thái giám, nắm lấy hắn, mừng rỡ như điên hỏi: "Bọn họ nói cái gì?"
"Bọn họ...!Nói...!Nói làm cho Thái tử điện hạ đi Thái Miếu, quỳ gối trước liệt tổ liệt tông thỉnh tội, còn nói, làm cho Thái tử quỳ đến khi Hoàng thượng tha thứ mới thôi." Tiểu thái giám phi thường sợ hãi, thanh âm run run nói.

Thái tử buông tiểu thái giám ra, cười to nói: "Đúng, đúng, đi cầu phụ hoàng tha thứ, nói không chừng phụ hoàng nhất thời mềm lòng lại đem Thái tử vị cho ta, phụ hoàng sẽ không giết ta!"
Tiểu thái giám đáng thương đã sớm bị doạ chạy, trong điện chỉ còn lại một mình Tam hoàng tử nhìn Thái tử lầm bầm lầu bầu.


Lão tam thấy thế vọt lên, một phen túm trụ Thái tử, cố sức lay động, miệng hô to: "Hoàng huynh~ Tỉnh, tỉnh đi! Phụ hoàng nếu thật sự tha thứ ngươi, cũng sẽ không phế đi ngươi! Từ sau khi lão nhị trở về, hắn cũng không còn xem ngươi là Thái tử, trong lòng phụ hoàng hiện tại chỉ có lão nhị, không có ngươi, ngôi vị Hoàng đế sớm hay muộn cũng truyền cho lão nhị!"
Vừa nghe ngôi vị Hoàng đế truyền cho lão nhị, Thái tử sắc mặt đại biến, hai mắt rất nhanh bị cừu hận làm mờ, gương mặt vì phẫn nộ mà vặn vẹo.

"Ngôi vị Hoàng đế là của ta, ai cũng cướp không được! Nếu lão bất tử kia không cho bản cung, bản cung liền tự tay đi lấy!" Thái tử hung ác nói, trong thanh âm hỗn loạn oán khí ngập trời.

"Nhưng chúng ta không có binh quyền!" Tam hoàng tử thật cẩn thận nói.

Thái tử nở nụ cười, cười đến phi thường quỷ dị, ngẩng đầu nhìn sơn hà đồ trong điện nhẹ giọng nói: "Tam đệ yên tâm, thị vệ trong hoàng cung đã sớm bị bản cung vụng trộm đổi đi, Vũ Lâm vệ kia cũng là người của bản cung.

Chỉ cần chúng ta giết chết lão bất tử kia, sẽ tìm cơ hội đem lão nhị bọn họ lừa đến trong cung toàn bộ giết chết, thiên hạ liền chính là của chúng ta.

Ha ha ha~"
Tiếng cười điên cuồng quanh quẩn trong điện.

Tam hoàng tử nhìn bóng dáng điên cuồng của Thái tử, chậm rãi cúi đầu, ai cũng không phát hiện trên mặt hắn đột nhiên hiện lên tươi cười thực đáng sợ, nếu Thái tử thấy, hắn nhất định cười không nổi.

Đáng thương Thái tử cũng không biết, kỳ thật chỉ cần Thái tử đi nhận sai, Hoàng thượng cũng sẽ không đối hắn làm gì, hôm nay chính là cho hắn một cái giáo huấn, đồng thời cũng là cơ hội cuối cùng.

Nhưng Thái tử lại bị lão tam giật dây, cuối cùng đi lên con đường không còn có thể quay về.

Ngoài phòng, Tô Tích Thủy bưng một mâm điểm tâm đứng sững sờ.

............!
Không giống các hoàng tử khác còn đang ăn mừng cuồng hoan, Cách Ca ngày thực khổ bức, Tam công chúa nữ nhân kia không biết lại làm sao, ngày hôm qua vẫn còn tốt, hôm nay không biết lại phát điên gì, khắp nơi cùng Cách Ca đối nghịch, không có việc gì làm liền cố ý nhắc tới Tô tỷ tỷ, làm Cách Ca tức giận gần chết.

Nếu không bởi vì thành thân chuyện tình, Cách Ca đối nàng có điểm áy náy, nhân nhượng đủ đường.

Hiện tại hay rồi, ngươi không phải khí ta sao, bổn hoàng tử đánh chết cũng không hưu thê, mỗi ngày tìm nữ nhân, cho ngươi chán ghét cả đời, xem ai đấu quá ai.

Vì chuyện này mà hạ nhân trong phủ gặp không ít tao ương, thường xuyên bởi vì chút chuyện nhỏ mà thành ngòi nổ của Thất hoàng tử cùng Tam công chúa, đứng ở trung gian đắc tội ai cũng không được, người người than thở, thế nên vừa nhìn thấy hai nàng ở cùng một chỗ liền lẫn trốn rất xa, chờ đại chiến xong mới đi ra.


Hai người cứ như vậy ngươi tới ta đi đấu bất diệc nhạc hồ, thường xuyên biểu diễn đấu tay đôi cho mọi người xem.

Đương nhiên, từ tuổi, thể trọng, sức khoẻ, các phương diện chiếm ưu thế mà phân tích, cộng thêm một số nhân tố, kết quả cũng không cần đoán.

Giờ khắc này, Tam công chúa không thể không bội phục chính mình mưu tính sâu xa, vạn phần may mắn lúc trước lựa chọn là ma ốm gầy yếu Thất hoàng tử này, nếu đổi thành các hoàng tử cường tráng khác, thắng bại thật đúng là khó mà nói.

"Uy, dùng điểm lực, chưa ăn cơm sao?"
Tam công chúa nằm trên nhuyễn tháp, nhắm mắt dưỡng thần, bên cạnh Cách Ca mặt mũi bầm dập hữu khí vô lực cấp nàng đấm chân, vừa rồi bởi vì khí lực nhỏ một chút, liền đưa tới thanh âm bất mãn trào phúng của Tam công chúa.

Tình nhi ở một bên cười khổ liên tục, thật đúng là một đôi hoan hỉ oan gia.

Kỳ thật Cách Ca thực không muốn hầu hạ nữ nhân ngực lớn này, mỗi lần cá cược liền chơi gian, tựa như vừa rồi rõ ràng chính mình thua cuộc, lại sống chết không thừa nhận, còn sử dụng bạo lực phi pháp, tính tình thực sự rất xấu.

Hôm nay cá cược Hoa nhi trang điểm xong sẽ doạ ngất bao nhiêu cái hạ nhân, người thua phải cấp đối phương đấm chân, kết quả sao, là ta thắng.

Nhưng là dưới bạo lực gia đình, Cách Ca khuất nhục cúi đầu.

Nhớ rõ có người từng nói quá, chúng tỷ muội, sau này lớn lên, làm nữ hán tử, làm những kẻ bạo lực phải cúi chào! Ai nói, Cách Ca không nhớ rõ, nhưng nàng quyết định từ hôm nay trở đi, phải làm một nữ hán tử người người ngước nhìn, không bao giờ phải chịu thua bạo lực!
"Uy, nghĩ cái gì vậy? Còn không mau đấm!"
Cách Ca lâm vào trong ảo tưởng bị Tam công chúa không khách khí tát một cái tỉnh hẳn, chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp tục đấm chân.

Cũng may thời gian thống khổ cũng không lâu, cứu tinh đến!
Cách Ca nhìn Thanh Vũ phía xa xa hướng bên này đi tới mà mừng rỡ, thí điên thí điên đẩy Tam công chúa ra, tìm đến trong lòng Thanh Vũ nương tựa, gắt gao ôm nàng, hai mắt đẫm lệ tự thuật lại thiên lịch sử khuất nhục, kia quả thực chính là địa ngục trần gian a!
Thanh Vũ nhìn Cách Ca mặt mũi bầm dập mà đau lòng không thôi, phẫn nộ nhìn về phía Tam công chúa, lửa giận trong ánh mắt có thể thiêu chết người.

Tam công chúa không nhìn Cách Ca nhăn mặt trốn ở sau lưng Thanh Vũ, ánh mắt nhìn thẳng Thanh Vũ, ánh mắt hai nàng giao cùng một chỗ, lại là một hồi chém giết thảm thiết.

Tình nhi ở bên cạnh thở dài một hơi, làm bộ như không phát hiện, một bên suy nghĩ tối nay ăn cái gì, một bên lặng lẽ rời đi, nơi đây sắp bùng nổ một hồi đại chiến tàn khốc, không nên ở lâu!
- ---****----
Ta viết có rà chính tả lại rồi, nhưng chỗ nào thấy ko tốt nhớ nhắc ta nha.