Nam Tấn Thất Hoàng Tử

Chương 40





Chuyện xảy ra trong cung đêm đó cũng không có truyền ra ngoài, trừ bỏ những người trong cuộc biết được chân tướng sự tình, những người khác đều không rõ ràng lắm.

Dân chúng chỉ biết là tối hôm qua Thái tử gặp chuyện trọng thương, Thái tử phi vì cứu Thái tử mà chết, Thái tử thương tâm quá độ phát điên rồi.

Hoàng thành dân chúng vì vị Thái tử nho nhã, văn thải văn hoa được người kính trọng mà bi ai, vì Thái tử phi trọng tình trọng nghĩa cầu nguyện, mong nàng có thể ở nơi thiên đường xa xôi sống vui vẻ.

Mọi người cũng trông chờ thích khách bị bắt, hoàng thành cần yên ổn.

Ngày hôm sau một lượng lớn quan viên bị bắt, bọn họ là đầu sỏ ám sát Thái tử, trong sự phẫn nộ của dân chúng, bọn họ người bị trảm, người bị lưu đày, người bị sung quân.

Bao nhiêu đại thần bởi vậy nhà tan cửa nát, thê ly tử tán, bọn họ phải vì dã tâm của mình mà trả giá đại giới, dùng máu tươi cảnh cáo hậu nhân, Nam Tấn Triệu gia long uy không thể xâm phạm.

Nam Tấn kiến quốc đã trăm năm, những nhân tố suy tàn bất thiện ở án tham ô của Ngụy Dũng cùng trận tạo phản bất thành của Thái tử bị nhổ tận gốc, năm mươi năm tới, Nam Tấn nghênh đón chính trị thanh minh, quan viên làm việc chí công vô tư liêm khiết trong sạch.

Hôm sau ngày Thái tử phát điên, Hoàng hậu cũng điên rồi, toàn bộ tính toán gầy dựng bao nhiêu năm của mẫu tử bọn họ trong một đêm bị đập nát, không tiếp thu được đả kích, đều điên rồi.

Các phi tần trong hậu cung biết được Hoàng hậu hoá điên rồi, đều vui mừng rớt nước mắt, người áp bách bọn họ nhiều năm như vậy rốt cuộc rơi đài, mọi người có thể không cao hứng hay sao.

Từ quý phi, cho tới cung nữ Thái giám, đều khóc thành đoàn, người không biết còn tưởng rằng các nàng vì Hoàng hậu thương tâm mà khóc.

Hàm Phúc cung, Dư phi nương nương biết được tin tức, sửng sốt hồi lâu, sau đó điên cuồng cười to, cười thật lâu thật lâu, tiếng cười đáng sợ quanh quẩn trong điện, kéo dài không giảm.

Các cung nhân nghĩ Dư phi nương nương điên rồi, Dư phi yên lặng nhiều năm như vậy bây giờ mừng quá mà hoá điên rồi, đoàn người nơm nớp lo sợ trốn ở ngoài cung, không dám tiến vào.

Thất hoàng tử đứng trước cửa điện, mặt không chút thay đổi nhìn các cung nữ né tránh, phất tay bảo các nàng rời đi.

Các cung nữ thấy thế như được hưởng đại xá, không quay đầu lại vội vàng chạy đi.

Đẩy cửa ra, chậm rãi đi vào, trong phòng, Dư phi đang nhìn một cái búp bê vải cũ nát ngây ngô cười, miệng lầm bầm lầu bầu: "Tiểu Vi, nữ nhân kia điên rồi, bọn họ đều điên rồi, đều điên rồi ~ Ngươi thấy được không? Thấy không?"
Dư phi đem mặt kề sát búp bê vải, nhẹ nhàng cọ cọ, giống như đang vuốt ve hai má của nữ nhi, hống đối phương đi vào giấc ngủ.

Cách Ca đứng đối diện nàng mặt không chút thay đổi nói: "Nàng là ai?"
Dư phi giống như không có nghe thấy, tiếp tục dùng mặt vuốt ve búp bê vải nhẹ giọng ôn nhu nói: "Tiểu Vi ngoan ~ Không khóc nga ~ Mẫu thân hát cho ngươi nghe, ngủ rồi sẽ không còn đau đớn nữa." Miệng bắt đầu ngâm nga tiểu thủ khúc.


Khúc hát kia Cách Ca rất quen thuộc, lúc Cách Ca còn nhỏ mỗi lần ngủ không được vụng trộm chạy tới tìm Dư phi, nghe được nàng hát tiểu khúc này vài lần, khúc hát này nàng vĩnh viễn không quên được.

Tay phải bất giác nắm chặt, Cách Ca lại lạnh lùng hỏi: "Nói cho ta biết, nàng rốt cuộc là ai?" Thanh âm so với vừa rồi còn lớn hơn.

Nhưng Dư phi vẫn như vậy, căn bản không có nghe thấy.

"Nói cho ta biết! Nàng là ai?" Cách Ca không thể khống chế cảm xúc của mình, hướng Dư phi quát.

Tiếng la phẫn nộ làm bừng tỉnh Dư phi, Dư phi ngẩng đầu nhìn Cách Ca đang cố gắng áp chế cảm xúc của mình, trong ánh mắt hàm chứa một tia áy náy, nhưng càng nhiều là đồng tình.

Ánh mắt hàm chứa sự đồng tình kia thật sâu đâm Cách Ca thương tích đầy mình, bắt đầu từ ngày biết được chân tướng đó, Cách Ca không có lúc nào không đau lòng, nhưng khổ sở này bị nàng chôn vào nơi sâu nhất tận đáy lòng, bất luận kẻ nào cũng không biết, Tình tỷ tỷ cũng không ngoại lệ.

"Thái tử điên rồi, Hoàng hậu cũng điên rồi, chuyện ta đáp ứng ngươi đều đã làm được, nói cho ta biết, nàng là ai?" Cách Ca lạnh lùng nhìn Dư phi, dùng hết tất cả khí lực nói ra ba chữ, nàng là ai!
Dư phi nở nụ cười, nhẹ nhàng quay đầu tiếp tục ôn nhu vuốt ve búp bê vải, miệng nhẹ nhàng phun ra hai chữ: "Mai phi!"
Chiếm được đáp án mình muốn, Cách Ca thật sâu nhìn Dư phi cùng cái kia búp bê vải, tựa hồ muốn nhớ kỹ giờ khắc này, hít sâu một hơi, Cách Ca không quay đầu lại rời đi.

Ra khỏi Hàm Phúc cung, Cách Ca vốn dĩ tính trực tiếp hồi phủ, nhưng là lại có điểm lo lắng cho Thanh Vũ, từ đêm đó chính mắt thấy Tô tỷ tỷ chết đi, Cách Ca cảm giác hoàng tỷ có chút không thích hợp, trong lòng lo lắng.

Đi tới địa phương Thanh Vũ ngụ, Cách Ca liền thấy Thanh Vũ ngồi hướng xa xa đối mặt ao ngẩn người, hai mắt vô thần, nhìn khuôn mặt tiều tụy của nàng trong lòng Cách Ca đau đớn, không tự chủ được bước lên phía trước.

Thanh Vũ như trước xuất thần nhìn ao nước, bên tai truyền đến tiếng bước chân, có lẽ trong lòng có cảm ứng, Thanh Vũ giống như biết người đi tới là ai, đầu cũng không nâng cười khổ nói: "Ngươi đã sớm biết, đúng không?"
Cách Ca biết Thanh Vũ là đang nói cái gì, cười khổ một tiếng, nàng không trách Thanh Vũ, bởi vì lúc trước nàng lựa chọn trốn tránh, hết thảy kết cục đều là do nàng yếu đuối, không liên quan đến bất luận kẻ nào.

"Là ta hại nàng, là ta hại nàng, nếu lúc trước ta không có giấu diếm, các ngươi sẽ không biến thành như vậy, biểu tỷ sẽ không phải chết! Tại ta, đều tại ta!" Thanh Vũ ôm đầu, thống khổ nói, càng nói càng kích động, cả người cuộn thành một đoàn.

Cách Ca thấy thế vội vàng tiến lên an ủi nói: "Không phải lỗi của ngươi, ngươi không có hại chết Tô tỷ tỷ, người chân chính hại chết nàng là ta! Là ta!"
Thanh Vũ đẩy Cách Ca ra, khóc nói: "Ta là cái quỷ ích kỷ, từ nhỏ đến lớn muốn cái gì có cái đó, chưa bao giờ để ý cảm thụ của người khác.

Mỗi lần thấy ngươi và biểu tỷ cùng một chỗ, ta rất không vui, rất thống khổ, ngươi biết không? Ta vẫn luôn nghĩ ngươi là của ta, là của một mình ta, ta không cho phép bất luận kẻ nào cướp đi ngươi, ta căm ghét biểu tỷ đoạt đi ngươi, ta hận nàng, ta chính là một cái xấu xa quỷ ích kỷ, không có ai thích quỷ ích kỷ! Ta chán ghét chính mình!"
Những áp lực cảm tình trong những năm gần đây trong nháy mắt bùng nổ, Thanh Vũ thống khổ nhìn tiểu thất, nghiêng ngả lảo đảo lùi về phía sau vài bước, chuẩn bị chạy đi.

Cách Ca tiến lên ôm lấy Thanh Vũ, gắt gao ôm vào trong ngực, kiên định nói: "Ta thích!"
Không biết bắt đầu từ khi nào, Cách Ca phát hiện cuộc sống của mình rốt cuộc không thể ly khai cái kia luôn thích chọc ghẹo mình hoàng tỷ, tuy rằng mỗi lần bị hoàng tỷ đánh rất đau, nhưng chỉ cần có thể thấy nàng cùng Tô tỷ tỷ khoái khoái lạc lạc, Cách Ca cũng rất vui vẻ.


Trước kia lúc có Tô tỷ tỷ, Cách Ca căn bản không phát hiện, cho rằng này chỉ là tình cảm tỷ muội thân mật mà thôi.

Tô tỷ tỷ rời đi sau, Cách Ca thực không vui, Thanh Vũ luôn nghĩ hết các loại biện pháp phân tán lực chú ý của Cách Ca, lôi kéo Cách Ca chỉnh người trong hoàng cung, không có việc gì thì lại đánh Cách Ca mặt mũi bầm dập, dùng phương thức của mình làm cho Cách Ca quên đi Tô Tích Thủy.

Cách Ca biết ý nghĩ của Thanh Vũ, cũng không có vạch trần, cam tâm tình nguyện tùy ý Thanh Vũ khi dễ, lựa chọn trốn tránh quên đi Tô Tích Thủy.

Nhưng là có những thứ ngươi càng muốn quên lại càng không thể quên, tình cảm chính là như vậy, thực khó hiểu!
Bất tri bất giác, tình cảm thay đổi, giữa nàng cùng hoàng tỷ giống như có điểm không thích hợp.

Thanh Vũ tuy rằng vẫn giống trước đây không có việc gì liền đánh Cách Ca, đem đối phương đánh thực thảm, nhưng Cách Ca biết, bề ngoài thoạt nhìn thực thảm thương, kỳ thật một chút thương cũng không có, Thanh Vũ hạ thủ vẫn là rất có chừng mực.

Thỉnh thoảng có một hai vết thương nhẹ, là do Cách Ca cố ý chọc giận đối phương mà ra.

Giống như lần tặng lễ vật trước đây, vì đem bức hoạ định tặng cho Tam công chúa đưa nhầm cho Thanh Vũ, nên mới bị đánh thực thảm, nếu đổi thành Tam công chúa, nàng tuyệt đối sẽ động thủ làm thịt Cách Ca.*
* Lời tác giả đó, lúc này hình như Cách Ca vẫn chưa biết đưa bị nhầm đâu.

Nhưng là mỗi lần Cách Ca bị khi dễ hoặc bị thương, Thanh Vũ đều đau lòng hơn bất cứ ai.

Có đôi khi Cách Ca cảm thấy mình có khuynh hướng chịu ngược, mỗi ngày bị Thanh Vũ khi dễ còn thích thú, có nhiều lúc còn tự mình dâng đến cửa cho nàng khi dễ, này là biến thái sao?
Đáp án là không, bắt đầu từ giờ khắc ôm lấy Thanh Vũ nàng chỉ biết, có lẽ cảm tình của nàng đối với Thanh Vũ đã thay đổi, không còn là tình cảm tỷ muội, mà là...!
Cách Ca ôm chặt lấy Thanh Vũ tại một khắc này âm thầm thề, chỉ cần nàng vui vẻ, ta tình nguyện trả giá hết thảy, cho dù bị nàng khi dễ cả đời cũng không sao!
Trong tình yêu không có ai trên ai dưới, chỉ có trả giá cùng hy sinh.

Lẳng lặng nép trong lòng Cách Ca, Thanh Vũ cảm thấy thả lỏng từ trước đến nay chưa từng có, bắt đầu từ lúc Tô tỷ tỷ mất, thế giới của nàng một mảnh hỗn loạn, tùy thời hỏng mất.

Áy náy, tự trách tràn ngập trong đầu, đối Tô tỷ tỷ cùng tiểu thất áy náy, đối sự ích kỷ của mình tự trách, hết thảy làm nàng có ý nghĩ tìm chết chi tâm.

Nhưng lúc nghe Cách Ca nói ra ba chữ* ta thích, thế giới mê mang hỗn loạn xuất hiện một tia sáng, nhân sinh u ám lại xuất hiện hy vọng, cứu lấy nàng.

* Tiếng việt mình là hai chữ nhưng tiếng Trung thì là ba đó.

"Nếu biết, năm đó vì sao ngươi không nói?" Thanh Vũ vùi người vào trong lòng Cách Ca, nghe tiếng tim đập hữu lực của đối phương, nhẹ nhàng nói.


Trải qua thật lớn đả kích đột nhiên có được hạnh phúc, tinh thần Thanh Vũ có chút mệt mỏi, nhất thời xem nhẹ vì cái gì ngực tiểu thất lại mềm mại như vậy.

Cách Ca cười khổ nói: "Cho dù nói, kết quả vẫn giống nhau.

Tiểu thất năm đó là một người nhu nhược, chỉ biết trốn tránh, bị thương liền đem mình giấu trong thế giới cô độc, không dám đối mặt sự thật, tự ti mà lại vô năng.

Nàng chưa bao giờ chủ động tranh thủ, chỉ biết bị động nhận hết thảy, những thứ của mình bị đoạt đi cũng chỉ biết cúi đầu trầm mặc, bị người khi dễ cũng không biết phản kháng, người như vậy có thể tiếp tục sống thật sự là một cái kì tích."
"Về sau đâu?" Thanh Vũ tiếp tục hỏi.

Cách Ca lại ôm chặt lấy Thanh Vũ, ánh mắt nhìn phương xa, kiên định nói: "Về sau nàng sẽ là một cái dũng giả, sẽ dũng cảm đối mặt hết thảy, sẽ dùng sức ôm lấy những người nàng phải bảo vệ, tuyệt đối không cho phép bất cứ ai làm tổn thương họ.

Không có ai có thể khi dễ nàng, cũng không có ai có thể cướp đi những thứ của nàng! Ai cũng không thể!"
Thái dương trên bầu trời, sinh vật trong ao, giả sơn hoa cỏ chứng kiến một cái hài tử trưởng thành, một người nhu nhược lột xác!
Cách Ca cúi đầu nhìn Thanh Vũ đang thiếp đi trong lòng, khoé miệng gợi lên một chút ôn nhu cười.

Dưới ánh chiều tà, thân ảnh hai người ôm nhau trở thành đạo phong cảnh xinh đẹp nhất đất trời.

Chạng vạng, trong thư khố hoàng cung, một lão thái giám giống như ngày thường kiểm tra ổ khoá thư khố.

Lão thái giám vào cung đã rất nhiều năm, cụ thể là bao nhiêu năm, không có người biết, chính cả lão thái giám cũng nhớ không rõ.

Thư khố chủ yếu cất giữ tư liệu của hậu cung, lớn thì Hoàng hậu năm nào nhập cung, nhỏ thì một cái tiểu cung nữ nào đó tiến cung khi nào, ghi lại toàn bộ lớn nhỏ sự của hậu cung Nam Tấn trăm năm nay, cùng với tư liệu của tất cả tần phi cung nữ, những thứ này đều phải bảo tồn hảo, thuận tiện cho hậu nhân tìm đọc.

Lãi thái giám một mình một người ở trong này qua hơn năm mươi năm, mỗi ngày đều cần sửa sang lại cùng quét tước thư khố, ngày qua ngày năm qua năm, mỗi một quyển sách mỗi một sổ sách trong thư khố, hắn đều biết nó đặt ở đâu, đối nơi này hết thảy rõ như lòng bàn tay.

Thư khố bình thường rất ít khi có người đến, trừ bỏ mỗi cuối tháng sẽ có tiểu thái giám đem sổ sách ghi lại toàn bộ sự tình lớn nhỏ trong hậu cung tháng đó đem lại đây, những lúc còn lại không có ai đến.

Nhưng là không biết vì sao, mấy ngày gần đây có vài người muốn xem sổ sách Cảnh Bình năm thứ bảy.

Nếu lão thái giám nhớ không lầm, sổ sách trong cung toàn bộ các năm đều có, duy độc không có Cảnh Bình năm thứ bảy.

Hơn mười năm trước, có một lần Hoàng thượng tâm huyết dâng trào tới nơi này xem xét sổ sách hoàng gia được cất giữ trong thư khố, một mình một người ở bên trong thật lâu, sau khi đi ra phân phó lão thái giám phải trông coi thật cẩn thận không được để lạc mất.

Lão thái giám thụ sủng nhược kinh, liên tục gật đầu đáp ứng.

Nhưng ai cũng không nghĩ tới, Hoàng thượng chân trước mới vừa đi, sau lưng thư khố phát sinh cháy lớn.

Cũng may đại hoả được dập tắt đúng lúc, trừ bỏ cháy rụi một ít hồ sơ, không có gây ra tổn thất gì lớn, qua thẩm tra thì phát hiện ra sổ sách bị thiêu hủy là sổ sách của năm Cảnh Bình thứ bảy.


Thư khố tuy rằng được tu kiến một lần nữa, nhưng sổ sách bị đại hoả thiêu rụi không có cách nào sửa chữa, vĩnh viễn tiêu thất, trừ bỏ những người trong cuộc năm ấy, về sau không bao giờ có người biết được Cảnh Bình năm thứ bảy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Lão thái giám không vì tràng đại hoả này mà bị phạt, vẫn tiếp tục được giữ lại.

Đã qua hơn mười năm, lão thái giám tổng cảm thấy tràng đại hoả năm đó rất kì quái, nhớ rõ lúc ấy toàn bộ sổ sách các năm đều đặt gần nhau, nhưng vì sao chỉ có sổ sách năm Cảnh Bình thứ bảy bị thiêu hủy, các năm còn lại cư nhiên bình yên vô sự, thực quá khó hiểu.

Toàn bộ nghi vấn đều bị lão thái giám chôn thật sâu trong lòng, ở trong cung sống nhiều năm như vậy, cũng không còn là kẻ ngốc, sự tình ngươi không nên biết, vĩnh viễn không nên tò mò.

Trước khi khoá cửa, lão thái giám kiểm tra lại thư khố, không có phát hiện mối nguy hiểm nào, đem sách rơi trên đất nhặt lên, chuẩn bị khoá cửa.

Từ sau lần hoả hoạn đó, lão thái giám liền dưỡng thành thói quen này, phải bảo đảm chắc chắn không có mối nguy làm phát sinh hoả hoạn.

Rơi trên mặt đất là một quyển thi tập, có lẽ là của một vị phi tần hay quý nhân tài hoa nào đó đi, trong thư khố cũng có cất giữ một ít thi từ hoạ chỉ của các tần phi quá cố, một chút cũng không ngạc nhiên.

Lão thái giám nhặt thi tập lên, đem nó đặt trở lại vị trí ban đầu, không biết vì sao lão thái giám lại đột nhiên có ý nghĩ muốn mở ra thi tập này, giống như có cái gì thôi thúc hắn.

Không tự chủ cầm lấy thi tập, lão thái giám tùy tiện lật đến một trang bất kì, trang giấy kia lại trùng hợp có kẹp một bức hoạ bên trong.

Lão thái giám tò mò mở bức hoạ ra, mở ra thì thấy trong tranh là một nữ tử phi thường xinh đẹp, vẻ mặt đạm mạc nhìn phương xa.

Phía dưới lại có một hàng chữ nhỏ: "Mai phi, danh Như Tuyết, phụ không rõ, mẫu không rõ, quê quán không rõ.

Năm Cảnh Bình thứ bảy Tấn Khánh đế cải trang vi hành gặp được, ngày mười lăm tháng ba tiến cung sắc phong Mai phi, nửa tháng sau không biết xảy ra chuyện gì bị biếm lãnh cung.

Ngoài ra, thái y từng bắt mạch, kết luận Mai phi đã mang thai ngoài hai tháng, chân tướng sự tình còn chờ kiểm chứng."
Lão thái giám không biết chữ, cho nên không biết trên tranh viết cái gì, chỉ biết là có vẽ một nữ tử phi thường xinh đẹp, trong cung không ai sánh bằng.

Đóng lại thi tập, lão thái giám đem nó đặt lại chỗ cũ, xoay người chuẩn bị rời đi, có lẽ là do thiên ý, lão thái giám lại quay trở lại, đem bức hoạ kia phóng tới trong lòng cất kĩ, lúc này mới rời đi thư khố, khoá cửa lại.

Theo lão thái giám rời đi, thư khố lại quay về một mảnh hắc ám.

- ---****----
Ta lặn lâu quá phải ko????, chương này dài quá mà.

Hình như được nửa truyện rồi đó mọi người, cùng tiếp sức cho ta hoàn thành xong nào.