Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

Chương 193: Hoàng tử phi mạnh nhất



Nghe thấy Tô Yên so sánh bọn họ như vậy, sắc mặt Thác Bạt Hoành xanh mét, xuyên qua thiên quân vạn mã, giơ cao trường đao, hận không thể một đao chém rơi đầu Tô Yên.

Các tướng sĩ phía sau Tô Yên lại dâng cao sĩ khí, từng đợt hét lớn phá tan tận trời.

"Giết! Giết! Giết!"

Chung Tiểu Võ và Mạnh Thiêm một trái một phải bảo hộ bên cạnh Tô Yên.

Mở đường đủ cho nàng đi qua.

Tuấn mã thuần đen, móng trước giơ lên cao cao, Tô Yên ngồi vững vàng trên lưng ngựa, chỗ mũi đao chỉ, đó là hướng nàng đi tới.

Tuấn mã phát ra tiếng hí trong mũi, lúc rơi xuống đất, trong nháy mắt dẫm lên những tên địch vọt tới dưới chân ngựa của Tô Yên đến dập nát.

Tô Yên cong môi, ý cười không tới đáy mắt.

Đột nhiên cúi người, một đao chém vào đầu Thác Bạt Hoành.

Động tác nàng quỷ mị, tốc độ mà sắc bén.

Mặt đất dưới chân, vì có vô số vó ngựa bước qua, cảm giác như đang rung lên.

Đồng tử Thác Bạt Hoành co rụt lại, phần eo ép xuống tránh được, mồ hôi lạnh ướt đẫm sống lưng.

Chỉ thiếu chút nữa thôi là hắn ta bị nữ nhân này một đao chém bay đầu, đi đời nhà ma!

"A!"

Dưới ánh mặt trời, trán Thác Bạt Hoành tràn đầy mồ hôi như hạt đậu, hắn không tức giận ngược lại còn cười, liếm môi: "Kích thích! Nữ nhân, giờ ta đổi ý. Nữ nhân như ngươi mới có hứng chơi, giết cũng quá đáng tiếc!"

Lúc này, trong lòng Thác Bạt Hoành, đã chắc chắn phải có được Tô Yên.

Thề muốn bắt nàng về Đại Liêu, khiến nàng trở thành cấm luyến dưới thân mình.

Chỉ cần nghĩ đến đôi con ngươi lãnh đạm kia của nàng, hiện lên động tình khoái cảm vì mình, bị hắn ta chi phối.

Thác Bạt Hoành đã thấy hưng phấn đến rùng mình từ sâu trong linh hồn.

"Ồ?"

Tô Yên thốt một tiếng, cười nghiền ngẫm.

"Vậy ngươi biết sao ca ca ngươi lại không có thứ đồ kia không?"

Không hổ là huynh đệ, ngay cả ý nghĩ cũng giống nhau.

Nếu đã vậy Tô Yên cũng không ngại thành toàn cho Thác Bạt Hoành, để hắn ta làm bạn cùng huynh trưởng đi.

Chung Tiểu Võ cảm thấy hạ thân phát lạnh, trong nháy mắt xuất thần thiếu chút nữa bị chém rơi đầu, may mà Mạnh Thiêm cứu hắn một mạng.

"Cảm tạ huynh đệ!" Hắn nói một tiếng, cũng không dám thất thần nữa.

Nhưng bên kia, Tô Yên chưa bao giờ ngồi chờ chết, sớm đã vác đao bổ tới.

Thác Bạt Hoành không phải Thác Bạt Trác, thậm chí Tô Yên còn không có hứng thú trêu đùa hắn ta.

Nhất chiêu nhất thức đều là sát ý.

Chim ưng xoay quanh trên không trung, mùi máu tràn ngập từng tấc không khí, mặt trời nóng bỏng cơ hồ muốn xé rách một màn huyết tinh trước mắt.

"Đáng chết!"

Dưới thế công kích của Tô Yên, Thác Bạt Hoành dần cố hết sức, gian nan ngăn cản.

Các phó tướng của hắn ta muốn tới cứu lại bị Mạnh Thiêm và Chung Tiểu Võ vây lấy không có cách nào thoát thân.

"Chơi vui không?"

Tô Yên nghiêng đầu, túm dây cương, thân mình nghiêng một bên, tư thế nửa treo trên lưng ngựa, hung hăng chém một đao về phía vó ngựa dưới thân Thác Bạt Hoành.

Máu nóng bắn lên mặt nàng, chỉ nghe thấy tiếng hí vang thảm thiết.

Tuấn mã ngã xuống ầm ầm.

Tô Yên nhắm mắt, yên lặng mặc niệm một tiếng xin lỗi.

Trên chiến trường, không phải ngươi chết thì là ta mất mạng.

Nàng không có hứng thú chiến đấu, trong sự hoảng sợ của Thác Bạc Hoành, một chân đá bay hắn.

"Cha cha cha!"

Một người một ngựa, hồng y cùng giáp sắt, áo choàng phía sau phấp phới, mang theo sát ý vô tận, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật!

Trong nháy mắt, Tô Yên liền cầm theo loan đao đang không ngừng lấy máu đến gần Thác Bạt Hoành.

Lông màu đen của tuấn mã càng thêm thâm thúy bởi vì nhuốm máu.

"Không! Không!!"

Vó ngựa giơ lên cao cao, một chân Thác Bạt Hoành đã bị gãy lúc rơi xuống đất.