Trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, Tần Ức đã đạt được hơn một trăm ngàn fan. Có fan có nghĩa là có người theo dõi, có nghĩa là đã nổi tiếng. Fan càng đông càng nổi. Điều này chứng tỏ kế hoạch biến Tần Ức thành thần lại tiến thêm một bước. Mà khi Giang Hà nói chuyện tốt đó cho Tần Ức, cậu lại không có phản ứng mấy, thực ra là bình tĩnh hơn so với dự định của hắn quá nhiều.
Tần Ức rất bình tĩnh, Giang Hà thì hông. Tần Ức không tức giận khi đọc comments trêи mạng, có thể nói là cậu rộng lượng, lúc nào cũng suy nghĩ tích cực. Nhưng không lý nào chuyện vui như thế này mà lại hờ hững thế được! Hắn không hiểu nổi: "Fan tăng nhiều như thế cậu không vui à?"
"Tôi vui lắm nhưng không đến mức như anh đâu." Tần Ức uống nước. Cậu vừa mới quay cảnh lần đầu gặp nữ chính, NG rất nhiều lần.
Nhưng mà may mà cuối cùng cũng tìm được cảm xúc một tí, quay đi quay lại hơn mười lần cũng qua. Bây giờ là thời gian để cậu nghỉ ngơi. Giang Hà thấy cậu đang nghỉ mới tới báo tin tốt.
"Sao lại thế? Đây là lần đầu tiên có nhiều fan như vậy, có nhiều người theo dõi như vậy làm sao mà cậu bình tĩnh hơn cả tôi thế được?"Nếu là người khác thì có khi còn phải kiềm chế nghệ sĩ nhà mình kiểu cậu không cần phấn khích quá, không thể vì chút thành tựu mới đạt được này mà để mắt lên trêи đỉnh đầu. Tần Ức thì lại trái ngược hoàn toàn khiến hắn cảm thấy hơi cạn lời.
Nhìn người đại diện của mình đang rơi vào trạng thái ʍôиɠ lung như một trò đùa, Tần Ức suy nghĩ để tìm ra lý do cho mình.
Không nghĩ cũng biết đây là do chịu ảnh hưởng của Thạch Tĩnh Chi. Mỗi lần Thạch Tĩnh Chi làm việc, nếu là người bình thường thì chỉ nhìn mấy con số kia thôi đã kϊƈɦ động lắm rồi, thêm hay bớt một số 0 có thể khiến người ta kϊƈɦ động hoặc ủ rũ không thôi.
Nhưng mỗi lần hắn nhìn Thạch Tĩnh Chi thì chỉ thấy vẻ bình tĩnh. Người ta hay nói hai người, sống cùng nhau trong thời gian dài ảnh hưởng nhau, tính cách dần dần giống nhau. Cậu ấy như thế này chắc chắn là giống Thạch Tĩnh Chi.
"Thật ra tôi thấy có 1 fan hay 100 ngàn fan bản chất cũng chẳng khác nhau mấy, khác mỗi con số thôi à. Mỗi lần A Tĩnh xử lý mấy con số trong hạng mục đầu tư cũng vậy mà, ảnh bảo cũng chỉ là mấy con số thôi, chẳng đáng kϊƈɦ động." Tần Ức nghiêm túc nói lý do cho Giang Hà.
Giang Hà nghe xong mà muốn hộc máu. Tổ tông nhỏ của tôi ơi, như thế gọi là giống nhau à?! Nhưng mà vì Thạch Tĩnh Chi đã dặn dò nên hắn không nhiều lời nữa. Thật ra nghệ sĩ như thế này khiến hắn bớt lo bao nhiêu.
Vui vui một hồi rồi Giang Hà trở về trạng thái bình tĩnh lúc trước, mặc dù vẫn cườ không khép được mồm. "Cậu không quan tâm cũng được. Chờ phim của cậu công chiếu, chắc chắn tôi sẽ để số fan tăng lên 1 triệu."
Hắn cúi đầu lấy một tập A4 từ chiếc cặp da: "Nếu muốn trở thành minh tinh thì cậu không thể không tham gia quảng bá, tuyên truyền phim giống lúc trước được. Lễ ra mắt phim điện ảnh lần này cậu tham gia cũng được đấy."
Tần Ức cầm tập văn kiện, nhìn qua một lượt rồi trả lại: "Bỏ toàn bộ nhưng hoạt động kết thúc sau 9h30 trong này đi."
"Tại sao?" Phần lớn hoạt động xã giao đều diễn ra vào buổi tối, làm thế chẳng khác nào bỏ hết 80% hoạt động trong này.
"Giờ giới nghiêm A Tĩnh quy định là 10h, đến 9h30 mà chưa chuẩn bị chắc chắn về không kịp." Trước đây
còn là 7h, sau khi cậu debut thì tăng lên 3 tiếng.
"Nhưng mà..." Quy định do Thạch Tĩnh Chi đưa ra nên Giang Hà chỉ có thể ra tay từ bên Tần Ức, chỉ cần Tần Ức chịu thì Thạch Tĩnh Chi cũng sẽ bỏ qua.
"Tôi không muốn đi mấy bữa tiệc đấy, cũng không cần thiết phải có mặt. Quan trọng nhất là tôi không muốn anh ấy không vui." Tần Ức còn nhớ có lần mình đi chơi về suýt muộn, vừa kịp bảy giờ, trời còn chưa tối hẳn.
Kết quả người bạn chơi cùng cậu bị một người đàn ông cao to xách cổ áo lên, sợ quá khóc om sòm. Lần đó Thạch Tĩnh Chi phái rất nhiều người đi tìm cậu.
Thạch Tĩnh Chi cũng tới, ngồi trêи xe lăn, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cậu không chớp. Thạch Tĩnh Chi lớn hơn cậu 7 tuổi, lúc đó đã là thiếu niên 17, 18, tuy cơ thể hơi yếu ớt, lại ngồi xe lăn nhưng khí thế của hắn vẫn có thể làm cho người ta sợ hãi. Chỉ một ánh mắt lướt qua nhưng người bạn nhỏ chơi cùng cậu cũng không dám khóc lớn tiếng, chỉ thút thít thút thít.
Chờ tới lúc bọn hắn đi mất, đứa bé kia gào khó đến tan nát cõi lòng. Mãi đến lúc đi rất xa rồi mới không còn nghe tiếng khóc đấy.
Ngày hôm đó bé ngoan đi về tới Thạch Tĩnh Chi. Ngày hôm sau quay lại chỗ cũ cậu mới biết là cả nhà đứa nhỏ chơi cùng mình chuyển đi ngay trong đêm.
Nguyên tuần đó sắc mặt Thạch Tĩnh Chi rất khó coi, tâm trạng rất dễ bùng nổ. Cậu cực kỳ muốn hỏi xem cả nhà đứa bé kia chuyển đi đâu nhưng nhìn Thạch Tĩnh Chi như vậy không mở miện ra nổi.
Sau rồi cậu cũng không dám về muộn nữa. Đợt trước đóng phim truyền hình, ngày nào cũng đúng giờ về nhà, tranh thủ tẩy trang trêи xe, lúc về nhà gặp Thạch Tĩnh Chi mặt đã sạch bong sáng bóng. Nhiều người thấy như vậy rất là quá đà nhưng mà nếu không tẩy trang sạch chỉ sợ đoàn kịch gặp xui xẻo.
Thấy cậu không phối hợp như vậy bỗng nhiên Giang Hà cả thấy thật mệt mỏi. Tần Ức thấy hắn đáng thương nên nói nhiều hơn 2 câu: "Trở thành minh tinh nổi tiếng không phải ước mơ của tôi. Tôi chỉ thích đóng phim thôi."
Lời này chắc chắn chính là một chậu nước lạnh khiến người thanh niên đeo kính viền bạc nhã nhặn nhìn càng khổ sở.
"Nhưng mà" Tần Ức cười cười "Tôi nói chuyện với A Tĩnh rồi. Tôi sau khi ra mắt được 5 năm, kể cả có nổi tiếng hay không thì cũng chuẩn bị lui giới là vừa, cho nên là hợp đồng với anh còn có mỗi 3 năm thôi. Đến lúc đó cứ yên tâm tôi sẽ nâng anh thành siêu người đại diện."
Cậu nói, ánh mắt bình tĩnh, sáng rực tỡ, từng hành động đều tỏ vẻ cậu tự tin với mục tiêu của mình.
Tuy cảm thấy Tần Ức nổ hơi quá nhưng trong nháy mắt đó Giang Hà không tự chủ được mà tin tưởng cậu. Hắn không nghĩ tới là tương lai mấy năm sau, tuy là không đạt được thân phận siêu người đại diện mà dùng một cách khác, bồi dưỡng một linh vực khác, đưa cậu đạt tới đỉnh cao.
Vừa nói xong thì nghe đạo diễn giục người ở bên ngoài. Tần Ức khoát tay một cái rồi đi ra. Giang Hà ngồi trong phòng nghỉ của cậu gạch hết những kế hoạch không phù hợp với quy định của Thạch Tĩnh Chi.
Lên lại một kế hoạch khác, hắn nâng kính, gõ gõ ở những phương diện có thể bồi dưỡng.
Không thể tùy tiện lộ danh tính Tần Ức, boss cũng không cho tạo scandal, kỹ năng diễn xuất của Tần Ức thì hỏi phải bàn. Vậy thì cũng chỉ có thể hạ thủ từ sự yêu thích diễn xuất, một minh tinh cũng không nhất thiết phải diễn xuất tốt.
Giang Hà liệt kê một loạt phương diện khác hát, nhảy, MC, vẽ vời các thể loại, chờ Tần Ức đóng phim này xong, cho nghỉ xả hơi một thời gian rồi sẽ hỏi. Tần Ức diễn xuất không ra sao nhwung mà chắc mấy cái khác cũng không tệ đến như thế đâu nhỉ.
Tần Ức bước ra khỏi phòng nghỉ, nhập vào trạng thái diễn rất nhanh. Cậu là nam chính, có giảm đến mấy thì phần diễn vẫn rất nhiều.
Vì để bộ phim có thể ổn ổn một tí, đạo diễn nghĩ ra một sáng kiến, không cần Tần Ức diễn, để cậu là chính mình.
Để phát huy "tài năng diễn xuất" của Tần Ức, cả đoàn làm phim đều nhường cậu. Không phải đạo diễn không bực mình mà Tần Ức mang ý nghĩa đầu tư, là phim có thể công chiếu thuận lợi hay không. Hơn nữa, giá trị nhan sắc của Tần Ức cao, có thể hấp dẫn nhiều fan hơn một chút. Vì vậy, đạo diễn không thể không vắt óc để Tần Ức diễn tự nhiên một tí.
Thái độ của đạo diễn đối với Tần Ức khác biệt các diễn viên khác đều biết. Tần Ức có đoàn trợ lý chuyên môn. Đến giờ cơm, cả đoàn làm phim ăn cơm hộp còn cậu sẽ được đưa cơm đầy đủ sắc hương vị, đầy đủ thành phần dinh dưỡng. Mỗi tối về nhà Tần Ức có xe xịn đưa đón. Thêm vào đó, từng hành động của Tần Ức đều tao nhã quý phái, bọn họ không nghĩ tới đây là tiểu bạch kiểm nhà giàu nuôi mà chỉ cho là vị công tử nhà giàu nào đó tới diễn chơi chơi (không thể không nói đây là một nửa sự thật ròi)
Nếu đã không phải đối thú cạnh tranh thì là người nhà, Kiều Hi Dương vai nam phụ không để bụng nữa, đối xử với Tần Ức rất là khách khí, thậm chí nhiều lúc còn lấy lòng. Chỉ có nữ chính đáng thương vì Tần Ức đóng nam chính, có nhiều cảnh đối diễn với cô mà cậu còn chẳng có tí ẩn tình nào đưa đẩy, giả vờ cũng không, tóm lại là không phối hợp cùng cô tí nào.
Kết quả là đạo diễn cho Tần Ức diễn ẩn tình đưa đẩy với con gấu bông xong để editor chỉnh sửa biên tập. Điều này khiến nữ chính cảm thấy mình bị ghét bỏ, tốt xấu gì cũng là người đẹp, từ lúc debut tới giờ đều thuận buồm xuôi gió. Đường Tuyết có tí bất mãn trong đầu.
Sự bất mãn không ngừng, không ngừng tăng lên và đạt giá trị max lúc cô và Tần Ức diễn cảnh hôn. Cấp trêи chỉ đạo xuống, đạo diễn phải yêu cầu thế thân. Đường Tuyết có ý kiến, đạo diễn trả lời: "Cô nhập vai tốt quá, nhỡ hôn thật thì sao? Không cần so đo người ta, đóng cho tốt vào."
Đường Tuyết tức hộc máu. Cô nhịn không nổi, lúc Tần Ức về nhà liền nặc danh nhân viên đoàn làm phim, up bài lên một diễn đàn giải trí nổi tiếng.