Nam Thần Bình Hoa

Chương 46: Tiểu Ngụy Nhà Họ Trì



Trì thiếu trong miệng bọn họ chính là Trì Ngụy đã từng gặp Tần Ức một lần trong tiệc sinh nhật của cậu. Vì Thạch Tĩnh Chi cố tình để ý tới nên Tần Ức cũng nhìn qua hắn hai lần, cũng có chút ấn tượng.

Hôm nay Trì Ngụy ăn mặc thoải mái hơn ngày đó nhiều lắm nhưng vẫn cứ là âu phục giày da, rất thuộc tầng lớp tinh anh của giới thượng lưu. Bên trêи là áo vest xám bạc, bên dưới là quần tây màu chì khiến đôi chân của hắn trông vừa thon dài, vừa có vẻ mạnh mẽ. Gương mặt hắn nhìn vốn dĩ hơi dữ nhưng chiếc kính không gọng giúp tiết chế lại phần dữ dằn, khiến hắn trông nhã nhặn, nho nhã hơn.

Ở thành phố D, Thạch thị khiêm tốn còn nhà họ Trì thì lại phô trương hơn. Mà là đứa cháu mà nhà họ Trì chú trọng bồi dưỡng nhất – Trì Ngụy, tuy trở về muộn nhưng vẫn rất nổi tiếng ở thành phố D. Nếu không ở trường quay này mà có ít người biết thân phận của hắn thì khi hắn đi vào cũng không gây ra sự chú ý như vậy.

Hắn vừa bước vào, một thiếu nữ xinh đẹp tươi cười tiến đến chào đón, không phải người ngoài mà chính là diễn viên đóng nhân vật nữ số hai Lan Tư Tư của bộ phim này - Giả Quý Ngọc. Vì đang là thời gian nghỉ nên tất cả mọi ánh mắt đều tập trung về phía đôi kim đồng ngọc nữ này. Đạo diễn không dạy tiếp, Tần Ức cũng tự nhiên hóng hớt nhìn qua.

Quý Ngọc hô một câu giòn tan: "Anh họ." Rồi kéo tay Trì Ngụy.

Tần Ức huých huých đạo diễn đang ngồi xổm bên cạnh: "Không phải đoàn phim không cho đến thăm bừa bãi sao, sao mà hắn lại xuất hiện ở đây?"

Thạch Tĩnh Chi không thích Trì Ngụy, nếu như Trì Ngụy có liên quan đến bộ phim này, cậu cũng sẽ không tới đây.

Đoàn phim không cho người ngoài đến thăm, nếu đến thăm sẽ có lộn xộn xảy ra. Mà vị anh họ kia trong miệng Quý Ngọc tuyệt đối là người ngoài, nếu không thì trợ lý số 7, số 8 của cậu sẽ lường trước được khả năng xuất hiện của Trì Ngụy ở đây.

Đạo diễn vuốt râu, thở dài: "Người ta là nhà đầu tư mới, đương nhiên là được đến thăm. Sao, cậu quen à?"

Tần Ức mới nổi lên gần hai năm mà nhạc kịch này cũng phải ba năm rồi. Người nhờ đạo diễn này dạy kiến thức điện ảnh cho Tần Ức chỉ nói cậu là hậu bối, không đề cập tới thân phận của cậu đương nhiên ông không biết.

Tần Ức hàm súc nói: "Người nhà tôi nói, hồi nhỏ tôi chơi với hắn, hắn còn làm gia sư cho tôi nhưng sau rồi hắn ra nước ngoài, không liên lạc nữa."

"Trời cái thằng bé này xạo cũng ghê đấy." Đạo diễn tỏ vẻ biết thừa, ông cười lớn, mở miệng "chọc thủng" "lời nói dối" của cậu "Cậu có biết Trì xx không? Người mà hay xuất hiện trêи bản tin thời sự đó, là cha hắn, mẹ hắn cũng là luật sư nổi tiếng thành phố D, ông ngoại là chủ doanh nghiệp có tiếng, cả nhà quyền quý hiển hách mà làm gia sư cho cậu, thế nhà cậu có bao nhiêu tiền?"

"Người nhà tôi sẽ không lừa tôi."

"Chắc lừa cậu đấy, cậu ngây thơ quá." Đạo diễn râu rậm cười ha hả, kể lại lịch sử đen tối của mình "Năm đó ông ngoại tôi còn nói là mình đã được gặp nữ hoàng nước F rồi cơ mà, rồi cả ăn tối cùng nguyên thủ quốc gia, lúc đó tôi chưa biết gì còn tin sái cổ, sau mới biết là ăn quả lừa rồi." Nói đến đây gương mặt của ông lộ vẻ thổn thức.

Tần Ức xem thường, hừ một tiếng: "Do là ông ngu ngốc mới tin ông ngoại ông, nhưng hắn sẽ không lừa tôi."

Đạo diễn bị cậu nói như vậy thì tức giận, thẹn quá hóa giận nói: "Cậu mới ngu. Có giỏi thì chào hỏi Trì thiếu xem, để người ta xác nhận là từng làm gia sư cho cậu. Tôi không tin là gia sư có mấy năm trước cũng không nhớ được. Người ta đến đây còn chưa nhin đến bên này, người có hiểu biết đến đoàn phim chắc chắn sẽ tới đây chào hỏi. Cậu dám chứng minh mình không nói khoác, tôi dám biểu diễn ăn kịch bản!"

Đạo diễn đã nói thế Tần Ức cảm thấy mình không làm gì thì chẳng ra sao. Cậu đột ngột đứng dậy làm cho bao người chú ý.

Tần Ức tới đoàn phim dùng tên thật Tần Ức, ngày nào cũng đeo khẩu trang nên không ai liên hệ cậu với diễn viên Tần Thiều cả. Hơn nữa Tần Ức ngồi cạnh đạo diễn học tập, không xung đột lợi ích với bọn họ nên không ai quan tâm.

Bình thường Tần Ức yên tĩnh cực kỳ, đột nhiên có động tác như vậy khiến không ít người kinh ngạc.

Tần Ức còn chưa tháo khẩu trang, Trì Ngụy đang bị vây kín liền quay lại, thăm dò hỏi: "Tần Ức?"

Tần Ức không nghĩ rằng thế mà đối phương đã nhận ra mình nhưng vẫn đáp: "Ừ."

Lần này tới phiên đạo diễn vỡ mộng nhưng ông ta vẫn đang mong chờ một tia may mắn thì bỗng nghe thấy thiếu gia nhà họ Trì cao ngạo, lạnh lùng trong truyền thuyết gạt tay Quý Ngọc ra, bước nhanh tới, vội hỏi: "Cậu còn nhớ tôi không? Hồi bé tôi còn dạy cậu đấy. Sau đi ra nước ngoài còn nhớ cậu lắm, giờ đã lớn thế này rồi."

Đạo diễn lùi hai bước: Ông ta chỉ vừa nói đùa thôi, không thể biểu diễn ăn kịch bản được.

Tần Ức không thoải mái lắm trước sự nhiệt tình của Trì Ngụy. Đối mặt với sự nhiệt tình của người ngoài, cậu luôn thận trọng mà xa cách như vậy, chỉ khẽ gật đầu: "Người nhà tôi cũng kể rồi, tôi nhớ là anh chỉ hơn tôi có hai, ba tuổi thôi."

Biểu cảm lạnh nhạt của Trì Ngụy bỗng lập tức biến thành gió xuân thoảng qua. Mắt phượng cong lên tô đậm nét cười: "Cậu còn nhớ điều này, tôi vui lắm."

Thật ra là cũng không nhớ lắm, cậu nghe Thạch Tĩnh Chi kể thôi. Nhưng trong trường hợp này cậu cũng giữ mặt mũi cho Trì Ngụy, chỉ gật đầu phụ họa.

Chuyện tiếp theo diễn ra rất tự nhiên. Trì Ngụy biết cậu đang ở đây học làm phim thì nói rằng mình cũng có kha khá trả nghiệm với bộ môn này, sau đó uyển chuyển ám chỉ đạo diễn để ông ta tán thưởng trình độ của bản thân rồi lại mượn cớ lâu rồi không gặp, cửu biệt trùng phùng, cần phải tâm sự một phen, hẹn Tần Ức ra ngoài ăn cơm.

Tần Ức nghĩ một lúc rồi cũng đồng ý. Lúc đi ra, cậu không quên chỉnh lại khẩu trang, còn kéo thấp mũ xuống.

Quý Ngọc bị gạt ra thì khó chịu. Bình thường cô ta cũng úp úp mở mở khoe mình có anh họ xuất thân cao quý. Có diễn viên không ưa cô ta giả bộ vô tình hỏi một câu: "Anh họ cô hình như quen Tần Ức kia đó, cô biết cậu ta là ai không?"

Cô ta thấy rồi đó, quan hệ thân thiết như vậy làm sao bạn thân của anh họ mà không biết được. Quý Ngọc bình thường không thèm nói chuyện với Tần Ức. Hơn nữa Trì Ngụy khá lạnh nhạt với Quý Ngọc, một người em họ thân thiết làm sao không sánh bằng bạn xã giao được.

Quý Ngọc cười cười: "Anh họ tôi nhiều bạn lắm, sao mà ai tôi cũng biết được. Bọn họ lâu mới gặp lại mà, tôi chưa được kể."

Trợ lý và vệ sĩ của Tần Ức đứng bên ngoài, thấy cậu đi ra cùng một người đàn ông xa lạ trong lòng bỗng lo lắng. Nhưng bọn họ cũng không có quyền can thiệp vào, chỉ đành đợi Tần Ức đi xa chút rồi gọi điện báo cáo cho Thạch Tĩnh Chi.

Bọn họ đặc biệt nhấn mạnh người đi cùng Tần Ức là Trì Ngụy nhà họ Trì, đầu dây bên kia im tĩnh một lúc rồi giọng Thạch Tĩnh Chi mới truyền tới: "Theo sau, tôi sẽ tới."

Hôm nay Trì Ngụy xuất hiện ở đây không phải ngẫu nhiên. Hắn đã sớm nghe ngóng được Tần Ức tới học tập với đạo diễn chỗ này. Quý Ngọc là em họ xa không liên quan tới hắn, chẳng qua là kiếm cớ tới thăm hắn mới dùng tiền nhét cô ả vào đoàn phim.

Tình hình của Tần Ức hắn biết. Ông chú già đáng ghét kia đối với Tần Ức vẫn độc tài như vậy. Nếu không phải do Thạch Tĩnh Chi làm khó dễ làm sao Tần Ức với hắn bây giờ xa lạ thế này.

Lúc trước Tần Ức cũng không đau lòng đến rơi lệ vì hắn nhưng lúc chia tay cũng rất buồn. Nhiều năm trôi qua, bao nhiêu tin nhắn không được trả lời, nói không phải vì Thạch Tĩnh Chi chặn lại thì hắn không tin. Nếu không phải Thạch Tĩnh Chi cố gắng làm suy yếu cảm giác tồn tại của hắn thì lúc gặp lại bọn họ đã tay bắt mặt mừng, chứ không phải nói chuyện như hai người xa lạ như lúc này.

Con người vốn quen giải thích hộ người mình thích. Trì Ngụy cũng thế, nhìn đâu cũng là tại Thạch Tĩnh Chi, nhưng thật ra đúng là Thạch Tĩnh Chi hại hắn không ít lần.

Hai người không đi quá xa, chọn địa điểm ngay là quán café ngay bên trêи studio. Khách hàng của tiệm đa số là ngôi sao, dù không có phòng riêng nhưng Tần Ức cũng không sợ bị phiền phức do bị nhận ra.

Vừa ngồi xuống, Trì Ngụy đã cầm menu lên. Nhân viên phục vụ đang hỏi Tần Ức trước, Trì Ngụy thuận miệng hỏi: "Bánh hương thảo ở đây ngon lắm, cậu có muốn thử không? Trước đây tôi nhớ cậu thích ăn món này?"

Tần Ức lắc đầu: "Không, giờ tôi không thích ăn đồ ngọt. Cho tôi cốc nước chanh là được." Kể cả có muốn ăn thì cũng chỉ ăn đồ ngọt nhà làm.

Trì Ngụy ngạc nhiên một chút, mím chặt môi rồi cười cười: "Cũng phải, lâu rồi không gặp, cũng có nhiều thứ tôi không còn thích ăn nữa."

Nói xong câu đó hắn cũng trầm xuống. Hai giây sau, hắn đã thể hiện tài ăn nói xuất sắc của mình, Tần Ức không nhớ chuyện ngày xưa thì hắn có thể bỏ đi, nhanh chóng để đối phương lại có thiện cảm với mình.

Nhưng hắn mới nói được hai câu, kẻ đáng ghét nhất lại xuất hiện bên cạnh Tần Ức.