Nam Thần Bình Hoa

Chương 66: Ngoại Truyện Kiểu Vô Trách Nhiệm



Đây là một ngày nhiều năm sau, Tần Ức và Thạch Tĩnh Chi lên phi thuyền bộ tộc nhân ngư nghiên cứu để trở về hải vực. Vì vấn đề về áp suất, Thạch Tĩnh Chi chỉ có thể dùng thuốc giúp hô hấp dưới ước để ở lại trong hoàng cung ở tộc người cá. Nhưng hiệu quả của thuốc không duy trì được lâu, Tần Ức tuy rất muốn ở lại lâu nhưng suy nghĩ tới tình hình sức khỏe của Thạch Tĩnh Chi nên chỉ ở hải vực hai ngày.

Đây cũng là lần đầu tiên Thạch Tĩnh Chi có cơ hội nhìn thấy hình thái nhân ngư hoàn chỉnh của cậu. Biển cả có vô vàn loài cá, các loài cá giao phối chéo, đời sau sẽ thể hiện hình thái của người có mạnh hơn.

Lần đầu tiên nhìn thấy đuôi cá sáng lấp lán của Tần Ức, Thạch Tĩnh Chi ngạc nhiên một chốc nhưng khi nhìn đến "cái nấm" màu hồng nhô đầu ra kia, cơ mặt hắn giật giật: "Ở nhà cũng không được bậy bạ."

Tần Ức cúi đầu nhìn bộ phận đang nhếch đầu ra bên ngoài kia của mình, giọng nói đầy vẻ oan ức: "Nhưng nó mọc ở bên ngoài đấy, em đâu có bậy bạ!"

Lúc này Thạch Tĩnh Chi mới nhớ ra, trong tư liệu viết rằng bộ phận sinh ɖu͙ƈ của người cá là lõa lồ bên ngoài đuôi cá. Hắn liếc nhìn, tai đỏ lên: "Vậy em tìm gì che nó lại đi."

Khi ở trong nước, Tần Ức thích không mặc gì cả nhưng Thạch Tĩnh Chi đã yêu cầu như thế cậu cũng đành ra lệnh cho người hầu bện tạp dề trân châu thắt ở phần trêи đuôi cá. Trân châu chỉnh tề tô điểm cho đuôi cá, làm cho những vảy cá vàng vốn đã rực rỡ nay càng thêm chói mắt. Là một thành viên của hoàng tộc, dung mạo của Tần Ức đã là hiếm có. Nay chỉ che lại "nỗi oan ức" này lại hấp dẫn thêm không ít ánh mắt của người cá khác.

Hai người đi dạo dọc theo con đường nơi đáy biển. Trêи đường đi, ánh mắt nóng bỏng của những người cá khác, cả đàn ông và phụ nữ, nhìn lại đây như muốn hòa tan Tần Ức. Thạch Tĩnh Chi đi bên cạnh cậu như mọc gai sau lưng, mặt đen như đít nồi.

Dưới sự dẫn đường của người hầu, buổi trưa hai người đi thăm cung điện của cha mẹ Tần Ức. Trong hai vợ chồng, người nhỏ tuổi cũng gấp bảy, tám lần số tuổi của Thạch Tĩnh Chi nhưng bất kể là Daphne hay chồng bà đều vô cùng trẻ trung, nếu đi cùng Thạch Tĩnh Chi trêи Trái Đất có khi còn bị nhận nhầm là em trai, em gái hắn.

Thạch Tĩnh Chi cảm thấy may mắn mà nghĩ, may mà đây là hành tinh e1782, cha mẹ Tần Ức ở xa, nếu hai ông bà mà ở gần hắn thì áp lực khi có một đôi bố mẹ chồng thế này cũng lớn lắm đây.

Loading...

So với gia tộc Ares nham hiểm, người của gia tộc người cá thân thiện hơn rất nhiều. Cha mẹ Tần Ức đối xử với Thạch Tĩnh Chi như người nhà vậy. Một nhà bốn người cùng nhau ăn cơm trưa, còn em trai mới sinh của Tần Ức vẫn đang nằm bên trong vỏ sò, không đi ra gặp mặt Thạch Tĩnh Chi được.

Mỹ nhân tóc vàng nóng bỏng Daphne tiếc nuối mà đong đưa đuôi cá, nói: "Tiếc quá, em trai Best vẫn chưa ra được không thì cả nhà chúng ta ngồi bên nhau thì hạnh phúc biết bao. Chờ khi nào em nó ra đời, Best, con là anh của em, về lại đây gặp nó đi."

Bà vừa nói ra những lời này thì vương phu bên cạnh đã vỗ nhẹ đuôi mình lên đuôi bà. Thấy vợ quay lại ông mới ho khan hai tiếng, lúng túng dời đề tài: "Thôi không nói chuyện này nữa, ăn cơm ăn cơm nào. Cậu nếm thử đi, món san hô này khá ngon đấy, đầu bếp đã lợi dụng sấm sét để nung nó vì nghe nói chỗ các cậu thích dùng lửa nướng thức ăn. Món này rất giàu dinh dưỡng, vị cũng ngọt, cậu ăn thử đi."

Thạch Tĩnh Chi cúi đầu nhìn những rặng san hô rực rỡ được đựng trong bát đĩa điêu khắc tinh xảo bằng ngọc lục bảo. San hô bị sét đánh còn được tạo hình e ấp như những đóa hoa. Tuy rằng san hô đã được chế biến, cũng bị nổ cho tung xòe nhưng hắn vẫn không có dũng khí ăn trưa bằng món này.

Cũng may các món khác trêи mâm có nguyên liệu nấu ăn cũng có thể coi là bình thường được, mà hai vợ chồng kia cũng không có thói quen gắp thức ăn cho người khác. Lần gặp mặt khó mà có được này cũng rất hòa hợp.

Cơm nước xong xuôi, Tần Ức nắm tay đối phương tới nơi mà hồi nhỏ cậu thường tới chơi, vườn hoa, lầu gác, hẻm núi dưới đáy biển. Tuy rằng đuôi cá của cậu rất lớn nhưng lại linh hoạt hơn Thạch Tĩnh Chi tưởng rất nhiều.

Khi cả hai nghỉ ngơi, Tần Ức bắt đầu nói về chuyện quan trọng nhất trong kế hoạch: "Em có cái này muốn cho anh xem, chờ nghỉ thêm lúc nữa em đưa anh đi xem."

Nơi Tần Ức muốn đi là nơi hẻo lánh, giao thông không thuận tiện. Ba mươi phút đầu một người một cá phải đi tàu (tàu nè dưới đáy biển nha mí pạn), rồi đổi sang xe, cuối cùng còn phải tự đi mất một giờ đồng hồ. Thạch Tĩnh Chi đi bộ rất chậm, Tần Ức đành đội mũ bảo hiểm mà hội mọt sách trong phòng nghiên cứu phát minh ra để bảo vệ đầu hắn, cố định lại cột sống cổ yếu ớt của đối phương, nói "Ôm chặt" rồi lao vút đi như mũi tên, vượt qua những hẻm núi nơi đáy biển.

Đuôi cá phá nước thành một con đường, dùng tốc độ kinh người mà xuyên qua những hẻm núi, vượt qua bình nguyên của bộ tộc người cá, lại qua mấy sườn núi, cuối cùng Tần Ức cũng dẫn đối phương đến nơi dự định.

Trước mặt bọn hắn là một tòa kiến trúc huy hoàng rức rỡ, tọa lạc trêи một vùng bình nguyên lọt thỏm trong mấy ngọn núi. Toàn bộ kiến trúc như một quả trứng bạc khổng lồ. Nhìn từ bên ngoài vào, nó chia thành ba tầng, mỗi tầng cao khoảng ba mét. Trêи cửa chính có một huy hiệu màu bạc giống như huy hiệu của cung điện nhân ngư, trêи nóc nhà khảm nạm đầy bảo thạch.

Người cá rất thích những đồ vật lấp lánh, những vật liệu tạo nên cái trứng lớn này và nội thất bên trong khá là phù hợp với thẩm mỹ của người cá. Dường như nơi nào cũng khảm bảo thạch, không cần đèn đóm gì cả, chỉ cần một nguồn sáng nhỏ ở sảnh lớn cũng khiến cả tòa kiến trúc sáng rực rỡ.

"Em định đưa anh đi xem cái gì?" Trong tòa kiến trúc có vài chiếc hộp có hình thù kỳ quái. Từ khi bọn họ tiến vào từ cửa lớn đến tầng hai, đến tận nơi này nước biển vẫn lặng thinh không một bóng cá. Khi được Tần Ức dẫn đến tầng thứ ba, Thạch Tĩnh Chi không nhịn được đành cất lời hỏi.

Tần Ức đặt ngón trỏ đặt lên môi, làm động tác suỵt. Cậu tỏ ra thần bí, hạ giọng: "Từ từ, anh cứ theo em đi."

Tầng ba khác hẳn tầng hai. Hai tầng dưới màu chủ đạo đều là màu lạnh và những khối hộp vuông vắn, sắc nhọn và không một bóng sinh vật nào khiến người ta cảm thấy thật lạnh lùng. Thế nhưng ở tầng ba, từ thảm trải nền tới trần nhà đều rực rõ sắc màu. Dưới nền là hoa văn sóng nước chảy siết, trêи nền là những đóa hoa màu sắc ấm áp được phối màu theo quy luật. Càng đi vào trong, dường như còn có bản diễn tấu của chuông gió thánh thót hòa thanh cùng những nhạc cụ khác. Càng đi vào trong, sắc thái càng trở nên ấm áp.

Tần Ức quen cửa quen nẻo mà dẫn người xuyên qua từng đoạn hành lang quanh co, tới một gian phòng. Âm thanh hòa tấu của nhạc cụ đã bị bỏ lại phía sau, càng đi càng cảm nhận rõ đó là tiếng hát nhân ngư. Tiếng ca dịu dàng mà thánh thót.

Ngoại hình của bộ tộc nhân ngư sẽ không có gì thay đổi từ hai mươi tới bốn trăm tuổi nên chỉ nghe giọng thôi Thạch Tĩnh Chi không thể nào mà đoán được tuổi tác của đối phương, chỉ có thể xác định được rằng đây là giống cái, tính cách có vẻ dịu dàng.

Tần Ức dừng chân trước cánh cửa kính khép hờ: "Chúng ta đến nơi rồi." Cậu ra hiệu cho Thạch Tĩnh Chi nhẹ giọng sau đó đẩy cửa phòng ra. Trêи trần của căn phòng treo đầy những chiếc vỏ sò lục lạc, trong căn phòng rộng khoảng 100 thước vuông (hình như khoảng hơn 3000m) đặt những chiếc vỏ sò lớn, bên cạnh là các nhân ngư giống cái với gương mặt dịu dàng đang vừa hát ru vừa ve vuốt hoa văn trêи vỏ sò. Chiếc vỏ sò lớn hé mở, bên trong là những em bé người cá với màu tóc khác nhau, đôi mắt trong veo mở lớn nhìn xung quanh khiến người ta cảm thấy đáng yêu vô cùng.

Những nhân ngư giống cái ở tại đó thấy Tần Ức đến thì vội vàng đứng lên hành lễ với cậu. Tần Ức khoát tay ra hiệu cho các cô ngồi xuống. Thạch Tĩnh Chi nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu: "Em dẫn anh tới đây làm gì?"

Tần Ức nhìn về phía góc phòng, chỉ tay về phía chiếc vỏ sò còn đang khép chặt: "Của chúng ta là chiếc vỏ sò lớn nhất kia kìa."

Dù Thạch Tĩnh Chi có bình tĩnh tới mức nào nhưng tới lúc này cũng không thể duy trì vẻ bình tĩnh trước sau như một của mình nữa, nhưng biểu cảm của hắn cũng không hề vui vẻ như Tần Ức tưởng tượng: "Ý em là em bé người cá ở trong đó là con của chúng ta ư?"

"Không chắc là người cá, cũng có thể là con người mà. Trước khi nó được sinh ra thì không nói trước được."

Thạch Tĩnh chi lạnh nhạt ồ một tiếng tỏ vẻ rằng mình đã biết. Tần Ức thì ngược lại, tràn đầy hứng khởi mà hát ru cho chiếc vỏ sò, còn kéo tay Thạch Tĩnh Chi sờ hoa văn đặc biệt của nó.

Hai người ở đó nửa giờ rồi rời đi. Sau khi trở về phòng riêng, Tần Ức cởi phăng chiếc tạp dề trân châu kia ra, nằm úp sấp thoải mái ở trêи giường một lúc mới hồi tưởng lại cảm xúc khi ấy của Thạch Tĩnh Chi: "Chúng ta có con anh không vui sao? Em rất tốn công mới có được con đó."

"Trong trí nhớ của anh, những cặp đôi đồng tính không thể có con một cách bình thường phải không." Nếu sinh con không cần cha mẹ "giao lưu" tình cảm thì không biết Tần Ức có tới bao nhiêu anh chị em rồi, cũng không tới mức em trai của cậu mới sinh ra vẫn phải nằm trong vỏ sò không biết bao nhiêu năm.

"Vậy nên em mới nói vỏ sò kia tốn công lắm mới được. Hơn nữa, phương thức ra đời người cá hoàng tộc và người cá khác không giống nhau. Có khi vì không đủ chỉ tiêu hoàng tộc có quyền thừa kế, không phải những em bé ra đời qua phương pháp sinh sản tự nhiên thì không có tư cách đó. Nếu anh muốn hiểu rõ hơn em có thể đi phòng nghiên cứu với anh."

Để tránh gây hiểu lầm, Tần Ức vẫn nói rõ lai lịch đứa nhỏ và vỏ sò, tiện thể nói luôn cách ở bộ tộc này tạo ra em bé.

"Lúc trước việc anh nói muốn có con được đăng lên báo đó. Em nghĩ là thay bằng việc thụ tinh trong ống nghiệm thì có thể dùng phương pháp này, đứa trẻ chỉ mang dòng máu của anh và em, không mang gen của người khác. Dùng cách này sinh con, tuy rằng không quá hoàn hảo nhưng con sẽ ưu tú hơn so với nhiều người khác."

Tuy đã giải thích như vậy nhưng sắc mặt Thạch Tĩnh Chi vẫn không tốt lên tí nào. Tần Ức cũng đã nói hết lời nên đành yên lặng mà ngồi bên cạnh đối phương để Thạch Tĩnh Chi Yên tĩnh một lát.

Đợi đến khi Tần Ức đã buồn ngủ, cậu yên lặng di chuyển tới giường để nghỉ ngơi nhưng chưa tới hai tiếng đã bị Thạch Tĩnh Chi lay tỉnh: "A Ức, dậy đi em."

Tần Ức mơ mơ màng màng mở mắt, nửa tỉnh nửa mê, đáp lời còn đầy giọng mũi: "A Tĩnh, có chuyện gì anh?"

Thạch Tĩnh Chi mềm giọng: "Tuy rằng chuyện anh muốn có con được đăng lên báo nhưng anh thấy bây giờ vẫn là hơi sớm. Mới rồi anh nghĩ chưa thông vài chuyện, là lỗi anh, anh không nên tức giận."

Tần Ức mở mắt lớn hơn: "Chuyện này cũng do em chưa nói rõ với anh, có phần lỗi em. Anh không giận em là được rồi. A Tĩnh không mệt à, chúng ta đi ngủ thôi. Chuyện bé con, chờ nó ra đời còn lâu lắm, còn nhiều thời gian chuẩn bị mà, lúc đó lại nói."

"Ưm." Thạch Tĩnh Chi đáp bằng giọng mũi, ngón tay chạm vào vảy cá lành lạnh bỗng nhiên trở thành có ý đồ. ánh mắt hắn lấp lóe, ɖu͙ƈ vọng tối tăm từ đáy mắt trào ra: "Ngày mai chúng ta phải về rồi, đời này có khi chỉ có thể thấy em trong hình thái này một lần thôi, có muốn thử không em?"

Tần Ức vốn còn buồn ngủ lắm nhưng bị bàn tay nghịch ngợm dưới chăn kia đốt lửa lên ở phương diện nào đó. Tinh thần cậu bỗng trở nên vô cùng hưng phấn, dùng đuôi cá quấn lấy người kia đặt dưới thân.

( bên dưới là 1000 chữ miêu tả cảnh ngài Thạch bị ăn sạch từ cổ trở xuống)