Đã qua bao lâu cũng không biết, nhưng đến lúc cả năm người đã bước lên phòng huấn luyện thì cậu cũng đã xong bài kiểm tra năng lực của mình.
Cậu hiện đang ngồi nghe anh phân tích và đưa ra giải pháp cho lối đánh còn thiếu tính đồng đội của cậu sau 7 trận đánh hạng với 5 đường khác nhau, Zino là người xung phòng cắt ngang lời họ nhưng miệng lại không thể thở ra hơi vì vị cay vẫn còn tồn đọng lại trong lưỡi.
“Đào Đào, tủ lạnh có nước….không?”
Cậu quay đầu lại, nhìn bộ dạng của mấy người kia, trong lòng hai người rất gì là thoái mái hơn hết thảy.
Trong lúc nấu ăn, cậu đã tặng thêm cho mỗi món gia vị ớt cay được nhập từ Dubai, nhưng Viễn Phong lại chơi trội hơn bằng cách nghiền hạt tiêu đen được nhập cùng nơi với ớt cay, cho một lượng ít vào và trộn đều tay lên. Thậm chí anh còn khoá nước và treo tấm biển trên vòi nước là đang hỏng, như vậy mới xong xuôi tất cả.
Đúng là trả thù quá ngọt ngào, ai bảo dám lấy cậu làm bia đỡ đạn sau này chứ.
“Tủ lạnh có nước, ở đây cũng có nước, nhưng mọi người vẫn là nên uống nước nhân sâm đi, bằng không lưỡi vẫn cháy đấy.”
Nói xong liền quay người đối mặt với anh, tiếp tục nghe anh chỉ đạo về lối chơi mới cho cậu.
Họ biết rằng bây giờ không phải là lúc làm phiền đôi chim cúc cu đang giở trò tình anh tình em, Liên Nam đành ngoan ngoãn nghe lời tự mình đi lấy nước lọc sau đó chia cùng uống với nhau.
Nhưng uống xong họ lại cảm thấy có gì đó sai sai…
Hàn Doanh uống xong lại tiếp tục thè lưỡi kêu than: “Cay….vẫn còn cay! Tại sao uống nước rồi mà không bớt được chút nào vậy!” Liên Nam hưởng ứng theo: “Nguyên Nguyên, cứu tụi tớ, nồng độ cay này đang làm tan lưỡi tớ!”
Hạt tiêu đen từ Dubai đâu cứ phải là uống nước liền bớt cay đâu……
Cậu đành phải bảo anh tạm dừng một chút, đi tới tủ lạnh lấy cho năm người năm lon nước nhân sâm có thể làm giảm bớt độ cay của nó.
Họ lấy xong liền mở lon uống hớp này đến hớp khác, chưa cần tới mười giây cái lon đã trống nước, lưỡi của họ bây giờ mới đỡ cay nhiều hơn so với uống nước.
Mãn Hạnh như thể từ cõi chết trở về: “Đào Nguyên, cậu nấu bữa sáng hay là cậu nấu độc tố vậy, độ cay này đi ám sát người chắc chắn hiệu quả nhất đấy.”
Cậu kiêng dè đáp lại một cách máy móc: “Tớ…lúc sáng có hơi buồn ngủ chút, nên lúc nấu không cẩn thận đổ nhầm gia vị hơi nhiều….” Bản Triều: “Có thật không đấy? Không ai có thể nhầm lẫn một cách vô ý thế được, cậu đừng để bụng câu này nhé.”
Đào Nguyên: “Tớ cũng chỉ là vì muốn các cậu có một bữa ăn ngon, cũng đâu tránh khỏi một số lỗi lầm….”
Vở kịch lật mặt này, anh nghĩ nếu cậu vào tham gia giới kịch hài thay vì vào giới Esport thì có lẽ cậu còn kiếm được bộn tiền hơn đấy…
…——————————…
Sau một lúc, mọi người đều tập trung ở phòng khách vì Hàn Doanh có chuyện muốn nói với tất cả mọi người.
“Đúng rồi, mọi người biết về chuyện NE sẽ tổ chức một sự kiện cosplay các nhân vật của Onmyoji Arena ba ngày tới không?”
Đào Nguyên tò mò: “Cosplay? Giống như là một sự kiện gặp mặt giữa các người chơi?”
Zino giải thích rằng đó là một sự kiện phụ rơi vào ngày Chủ Nhật, nhằm mục đích là làm nóng bầu không khí trước trận đấu Bán kết OAS của hai đội PYE và HEX.
Cũng có nghĩa là, một trong hai đội thắng cuộc sẽ chạm trán với đội BKA vào đêm chung kết sau 3 tuần chuẩn bị các thủ tục và thông báo địa điểm thi đấu kể từ lúc kết thúc trận đấu cuối cùng và tổng kết điểm số.
Ngoài ra, sự kiện offline này chính là thương mại hoá quy mô vừa và nâng cao giá trị của trò chơi, tạo phần giúp người chơi có lòng tin vào nó hơn.
“Vậy tất cả mọi người nên tham gia không?”
Liên Nam: “Một năm một lần, tụi tớ đi từng người xen kẽ nhau, nhưng anh Phong là người không thích mấy vụ này, nên anh ấy chưa bao giờ đi cả.”
Cậu nghe thấy vậy liền cảm thấy buồn hẳn ra, mấy dịp như thế này NE hiếm lắm mới tổ chức, vé tham gia tuy cũng nhiều nhưng cũng dễ bị tranh giành chỉ sau nửa phút từ lúc mở đăng ký tham gia.
Đối với một streamer hướng nội như cậu thì chưa bao giờ có nhu cầu tham gia, nhưng bây giờ đã là thành viên dự bị không công khai toàn diện nên cậu cũng muốn xung phong đi một lần.
Nhưng cậu cũng muốn rủ anh đi cùng.
“Vậy năm nay tất cả đi cùng đi.”
Tất cả đều chú ý đến câu nói do chính anh phát ngôn.
Zino không tin vào tai mình, hỏi lại lần nữa: “Cậu không phải thích mấy vụ này mà, từ lúc ra mắt đến giờ ngoài công việc ra….”
Viễn Phong đóng chặt như đinh về lời nói của mình: “Phiền quá nên không thích. Nhưng năm nay vẫn là nên đi một lần, em cũng muốn cosplay đôi với Nguyên Nguyên, nhân vật em ấy tuỳ chọn.”
Mọi người nghe xong còn phấn khởi hơn cả việc trúng xổ số nữa, thậm chí Zino còn liên hệ với bên tổ chức nhờ chuẩn bị 6 vé vào cổng ưu tiên cao nhất cho họ.
Bốn người kia toàn đi chặt vào người cậu, hỏi han đủ kiểu về nhân vật nào cậu muốn cosplay nhất, còn anh vẫn uống cacao một cách ngon lành, một tay lại nắm chặt tay cậu.
Bản Triều: “Em phải chọn cho hay với cậu ta đấy, hiếm lắm tham gia nên cứ chọn nhân vật và skin nào nổi vào!”
Đào Nguyên: “Nếu anh háo hức tới mức này sao không đi hỏi anh ấy trước đi rồi hẵng hỏi em?”