Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 141: Thẻ Miễn Phí Trọn Đời 1





Trình Thanh Thông đứng bên cạnh nhìn vẻ mặt Tô Chi Niệm như đi mua một gói thuốc lá để quét thẻ số tiền mua được một căn nhà, thiếu chút nữa thì chảy nước mắt.
Cô vốn tưởng rằng bản thân dính được chút ánh sáng của BOSS lớn, đến cửa hàng nổi tiếng xa xỉ khen không dứt miệng, làm ra vẻ từng từng trải va chạm nhiều.

Nhưng không nghĩ tới giả vờ không được, ngược lại bị đả kích!
---
Ngày 25 tháng 12 là lễ Giáng sinh, mười một giờ sáng trong văn phòng tổng giám đốc, Tô Chi Niệm vừa ngắt điện thoại.
Anh cho rằng ngày hôm qua quẹt thẻ mua “Trấn điếm chi bảo” đã là giới hạn “Hành vi đáng khinh” mà anh có thể làm.

Nhưng anh không nghĩ tới lúc nửa giờ trước, anh thế mà gọi điện thoại đến Kim Lăng, làm một việc càng “Hành vi đáng khinh” cực độ hơn.
Tô Chi Niệm dựa vào ghế làm việc, nhìn “Trấn điếm chi bảo” mà mình mang theo từ Hongkong về, nghĩ lại nội dung mà lúc nãy mình vừa nói chuyện với ông chủ Kim Lăng qua điện thoại.
Thì ra, về phương diện đàn ông tiêu tiền cho phụ nữ không cần thầy dạy cũng biết, vốn bản tính trời sinh.
Nhưng chỉ có khác nhau ở chỗ, người khác có thể dụ dỗ một đám phụ nữ, còn anh chỉ dụ dỗ cho một người phụ nữ mà thôi.
Tô Chi Niệm lấy lại tinh thần gửi tin nhắn qua cho Tống Thanh Xuân, nhắc cô đêm nay gặp ở Kim Lăng.

Có lẽ Tống Thanh Xuân đang nghịch di động, trả lời tin nhắn rất nhanh: “Đã biết, anh Tô.”
Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm vào ba chữ “Anh Tô” (Trong tiếng Trung ba chữ là 苏先生 = Tô tiên sinh) một lúc, sau đó đưa điện thoại để lại lên bàn làm việc.

Trong thoáng chốc như tỉnh táo lại, cầm chuột khởi động tập trung tinh thần vào làm việc.
---
Trước khi tan sở, công ty TW bỗng nhiên phải dự một cuộc hội nghị, Tống Thanh Xuân đành phải gửi tin nhắn qua cho Tô Chi Niệm, nói có thể mình sẽ đến trễ một chút.
Họp được một nửa, Tống Thanh Xuân mới nhận được tin nhắn trả lời của Tô Chi Niệm, chỉ có một chữ: “Ừm.”
Họp xong đã bảy giờ, Tống Thanh Xuân vội vội vàng vàng dọn dẹp tài liệu, từ trong phòng họp hấp tấp chạy tới.
Lúc Tống Thanh Xuân chạy đến trước thang máy, đúng lúc cửa thang máy vừa đóng, cô vội ấn nút mở sau đó vào bên trong thì nhìn thấy Đường Noãn.
Mái tóc lúc đầu của cô ta màu đen, nhuộm thành màu nâu thành cuốn lọn lớn, vừa khéo che được chỗ thiếu hụt đường nét trên khuôn mặt cô ta, trở thành khuôn mặt trái xoan đầy đặn.

Hơn nữa trang điểm vô cùng tinh xảo, thoạt nhìn xinh đẹp hơn trước rất nhiều.
Hôm nay là lễ Giáng sinh, chắc buổi tối cô ta có hẹn cho nên mới trang điểm tỉ mỉ như vậy.

Dọc theo đường thang máy xuống dưới, Tống Thanh Xuân và Đường Noãn không ai nói chuyện với ai.

Đến lầu một cửa thang máy mở ra, lúc Tống Thanh Xuân vừa mới chuẩn bị đi ra ngoài thì di động trong tay vang lên.
Tống Thanh Xuân nhìn thoáng qua số hiện thị trên màn hình, ấn nút nghe máy: “Anh Dĩ Nam?”
Đường Noãn giẫm trên đôi giày cao gót hơn mười phân đang chuẩn bị ra khỏi thang máy, lúc nghe được ba chữ kia bước chân hơi khựng lại.
“Cảm ơn anh hôm nay đã gửi quà tặng Giáng sinh cho em, em rất thích…..

Lễ Giánh sinh vui vẻ….

Gặp lại, anh Dĩ Nam.”
Đường Noãn không đợi Tống Thanh Xuân cúp máy đã tiếp tục cất bước rời đi.
Khi Tống Thanh Xuân chạy ra đến cửa chính công ty, nhìn thấy Đường Noãn lên một chiếc BMW màu đỏ, mở cửa cho cô ta là một người đàn ông thoạt nhìn có phần hơi lớn tuổi.
Nhưng đó là cuộc sống riêng tư của Đường Noãn, không quan hệ gì với cô….

Tống Thanh Xuân nhanh chóng chạy tới ven đường đón taxi báo đi tới Kim Lăng.
Có thể là vì lễ Giáng sinh, buổi tối nhiều người hẹn hò, kẹt đường rối tinh rối mù.