Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 182: Cùng Giường Chung Gối 2





Editor: Sam Sam
"Anh Tô?"
Tống Thanh Xuân đứng trước người của Tô Chi Niệm, trước tiên gọi tên của anh, nhìn anh vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, liền vươn cổ ra, nhìn mặt của anh, lúc này mới phát hiện, lông mày xinh đẹp của anh đang nhíu chặt lại, xem ra hết sức khổ sở, sắc môi gần như trắng bệch, không có chút máu, gương mặt trắng noãn của anh bây giờ lại ửng đỏ.
Bên trong phòng rất yên tĩnh, hô hấp của anh dồn dập, mỗi một lần thở cũng nặng nề giống như ngàn cân, làm cho người ta cảm giác hô hấp rất khó khăn.
Tống Thanh Xuân nhăn mày, vươn tay, nhẹ nhàng sờ vào trán Tô Chi Niệm, sau đó liền rụt trở về.
Tại sao anh nóng như vậy? Giống như nước sôi vậy.
"Tô Chi Niệm? Tô Chi Niệm!" Tống Thanh Xuân vội vàng vươn tay lay bả vai Tô Chi Niệm, miệng gọi anh to hơn, bởi vì lo lắng, cũng trực tiếp thốt lên tên của anh.
Nhưng người đàn ông vẫn trong trạng thái hôn mê, bởi vì cô lay động, áo khoác tây trang không được anh gài nút mở ra, cô nhìn thấy áo tây trang màu trắng anh mặc bên trong bây giờ hiện đầy vết máu.
Tống Thanh Xuân chấn kinh một chút, có chút kinh sợ cởi áo của anh, nhìn thấy trên người của anh không có thương tích, liền lật người anh tìm những chỗ khác, phát hiện phía bên phải đầu của anh dán băng.

Băng gạc trắng đã bị thấm máu, còn có máu đỏ tươi dính vào trên ghế sa lon.
Tại sao đầu anh bị thương? Hơn nữa cũng giống như anh Dĩ Nam, xem ra đều rất nghiêm trọng.

.

.

.

.

Anh còn sốt cao như vậy, có thể nguy hiểm đến tính mạng không?
Tống Thanh Xuân nhớ đến trước khi đi thím Tôn đã nói với cô, Tô Chi Niệm có một thầy thuốc gia đình, có tình huống gì khẩn cấp có thể liên lạc với ông ta, vì vậy liền vội vàng lấy điện thoại của anh từ túi ra, tìm một lúc lâu mới tìm được cái tên "bác sĩ Hạ", vội vàng gọi cho ông.
Cúp điện thoại, Tống Thanh Xuân dốc sức lực, đưa anh vào thang máy, lên lầu hai, sau đó cật lực đặt anh nằm trên giường.
Cô cởi đồ dính máu của anh ra, sau đó cầm một cái khăn lông nóng lau sạch vết máu trên người của anh, cầm lất một chiếc mền dày, trùm lên trên người của anh.
Mới vừa hết bận còn chưa qua năm phút, Tống Thanh Xuân nghe lầu dưới truyền đến tiếng xe, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, là từ cửa biệt thự truyền tới, cô lại vội vã chạy xuống đi mở cửa.
Bác sĩ Hạ gần sáu mươi tuổi, tóc bạc nhiều, nhưng bước đi nhanh như bay.
Ở trong điện thoại, ông hỏi rất nhiều về tình huống của Tô Chi Niệm, cho nên khi thấy ông mang theo nhiều đồ, Tống Thanh Xuân giúp ông cầm hộ rồi lên tầng hai.
Bác sĩ Hạ kiểm tra cho Tô Chi Niệm khoảng nửa tiếng, mới tháo khẩu trang xuống.
"Bác sĩ Hạ, tình huống của anh ấy như thế nào?" Tống Thanh Xuân vẫn canh giữ ở trong phòng ngủ , từ trên ghế salon đứng lên, hỏi.
"Miệng vết thương không sâu, không có lan rộng, tôi băng bó cho cậu ấy rồi, nhưng mà vết thương chưa hoàn toàn khép lại, có thể vẫn sẽ xuấy hiện tình trậng chảy máu, nhưng không có gì đáng ngại.

Cậu ta sốt nghiêm trọng như thế, để tránh bệnh trạng nặng thêm, tôi phải truyền dịch cho cậu ta." Bác sĩ Hạ vừa nói, vừa lấy rất nhiều thuốc từ trong hộp, bắt đầu hòa vào, sau đó tiêm cho anh..