Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 388: Yêu Em Thật Tốt Chỉ Có Thể Như Vậy 8





Editor: Thư
Cô nghĩ, lúc bị dao đâm xuyên vào xương máu nhất định là sẽ rất đau.

.

.

.

.

.
Nhưng đúng là cô vẫn còn chưa kịp cảm nhận sự đau đớn đến tận cùng như vậy ra sao thì bóng tối đã bao trùm thế giới của cô.

Trước khi cô hoàn toànmất đi ý thức, cô mơ hồ nghe nơi xa có tiếng xe truyền đến.

Rất quen thuộc, giống tiếng xe của Tô Chi Niệm đưa cô về mỗi tối khi tan ca về muộn như đúc.
Là Tô Chi Niệm đã tới hay vẫn là cô nghe nhầm do ảo giác trước khi chết?
Tống Thanh Xuân rất muốn cố gắng mở mắt nhìn rõ, nhưng mí mắt lại nặng trĩu như bị núi đè, thế nào cũng không mở lên được, ngược lại đến cuối cùng, đại não đột nhiên ngừng hoạt động, rơi vào hôn mê.
--- ------ -----
Mặc dù đã báo cho Tần Dĩ Nam đi tìm Tống Thanh xuân, nhưng Tô Chi Niệm vẫn cảm thấy không yên lòng như cũ.
Trên đường nhanh chóng chạy tới nơi hoạt động trực tiếp sản xuất của công ty Tống thị, anh vẫn luôn chú ý điện thoại di động.
Nhưng trải qua 20, Tần Dĩ Nam vẫn chưa điện thoại lại.

.


.

.

.

.
Tô Chi Niệm cảm thấy đáy lòng mình lại bắt đầu xuất hiện cảm giác hoảng hốt và áp lực không thể giải thích được khiến hô hấp của anh cứng lại.

Không chút suy nghĩ anh liền mở điện thoại di động lên, gọi cho Tần Dĩ Nam lần nữa.
Điện thoại reo được chừng mấy hồi rồi vẫn không có ai tiếp.

.

.

.

.

.
Tô Chi Niêm dập máy, đổi sang gọi cho Tống Thanh Xuân.

Đang lúc anh cho là điện thoại vẫn sẽ không có ai bắt máy thì lại có tín hiệu kết nối.
Một Tô Chi Niệm vẫn luôn bình tĩnh lại kích động bật thốt lên tên của Tống Thanh Xuân:
"Thanh Xuân?"
"Là tôi."
Bên trong truyền tới là giọng nam:
"Tần Dĩ Nam."
Tô Chi Niệm ngẩn người, sau đó mới hỏi:
"Tại sao là anh? Thanh Xuân đâu?"
Ở đầu kia điện thoại, Tần Dĩ Nam trầm mặc không nói .
Tô Chi Niệm mơ hồ giống như là đã hiểu ra cái gì, hơi mất khống chế, tay đang cầm lái run lên, suýt nữa đụng phải hàng rào đường cao tốc, chợt anh đạp thắng xe, vốn đã biết rõ còn cố ý lập lại câu hỏi một lần:
"Cô ấy đâu?"
"Thật xin lỗi, tôi chậm một bước, cô ấy bị người ta mang đi rồi.

.

.

.

.

."
Giọng nói của Tần Dĩ Nam có chút không lưu loát:

".

.

.

.

.

.

Chỉ là cô ấy lưu lại một chút đầu mối, tôi căn cứ những thứ đầu mối kia, biết được mang cô ấy đi là một chiếc việt dã Buick màu vàng , đi về phía bắc, tôi lại đuổi theo.

.

.

.

.

."
Tần Dĩ Nam còn chưa nói hết câu, Tô Chi Niệm đã tắt điện thoại rồi, mấy đầu ngón tay anh run rẩy, tìm số điện thoại của Trình Thanh Thông, bấm gọi, anh còn không đợi Trình Thanh Thông mở miệng nói chuyện, đã trước hết vội vàng phân phó:
"Bây giờ cậu liên lạc với thầy thuốc Hạ, để cho ông ta chuẩn bị một chiếc xe cứu thương, tới chỗ xe tôi.

.

.

.


.

."
Một khi Tống Thanh Xuân bị người bắt đi, nhất định sẽ dữ nhiều lành ít, cho nên nhất định phải an bài thầy thuốc tùy thời chuẩn bị cấp cứu.

.

.

.

.

.

Ngay sau đó Tô Chi Niệm lại mở miệng nói:
"Còn có máu, mang đầy đủ lượng máu, nhóm máu O."
Đây là nhóm máu của Tống Thanh Xuân, một khi có chuyện nguy hiểm đến sinh mạng, tất nhiên là người cần phải chuẩn bị "thuốc tốt cứu mạng" trước .
Tô Chi Niệm phân phó xong, cũng không chờ Trình Thanh Thông mở miệng nói một chữ, trực tiếp ném một câu:
"Bọn tôi sẽ cho cậu biết định vị."
Liền ngắt điện thoại, sau đó anh vừa cùng Trình Thanh Thông mở ra định vị, vừa gọi lại cho Tần Dĩ Nam.
Dọc theo đường đi, Tô Chi Niệm cùng Tần Dĩ Nam duy trì im lặng liên lạc.

Sau khi đi được 2 giờ, Tô Chi Niệm theo lơi miêu tả của Tần Dĩ Nam, mơ hồ biết bọn họ hiện tại đang ở vị trí là nơi nào.
Đuổi theo lâu như vậy còn chưa có đuổi kịp, Tô Chi Niệm lo lắng Tống Thanh xuân gặp chuyện ngoài ý muốn, trực tiếp nói cho Tần Dĩ Nam quẹo trái, tìm được đường nhỏ đuổi theo xe việt dã.