Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 496: Khắc Chế Không Được Lời Tỏ Tình 6





Chương 496: Khắc chế không được lời tỏ tình (6)
Editor: May
Mẹ Tô nhìn thấy Tô Chi Niệm gật đầu, càng mừng rỡ hơn: “Đó là cô gái con thích?”
Tô Chi Niệm lãnh đạm “ừ” một tiếng, sau đó liền nhấn vào dòng tin nhắn “em yêu anh” mà Tống Thanh Xuân gửi tới, anh nhấn một lúc, phía trên xuất hiện chữ xóa bỏ.

Đây chỉ là một trò vui đùa, xóa sạch cũng được...!
Tô Chi Niệm nâng đầu ngón tay lên, dừng ở trên hai chữ “Xóa bỏ” một lát, cuối cùng vẫn không có nhấn xuống.

Lưu lại một kỷ niệm đi, đâu sợ chỉ là một trò đùa.

Hóa ra con trai bà thích một cô gái...!Mẹ Tô cười toe tóe : “A Niệm, con có cô gái mình thích, sao lại chưa từng nhắc tới với mẹ, nếu thích, liền mang về nhà để cho mẹ nhìn xem được không?”

Càng nói quay chung quanh đề tài cưới hỏi, tâm tình Tô Chi Niệm càng nặng nề, anh chậm rãi cất điện thoại di động đi, ngữ khí không nóng không lạnh đáp: “Nói sau đi.”
“Cái gì gọi là nói sau đi? Đã thích, vậy liền lấy về nhà, con yên tâm, mặc kệ cô gái kia thế nào, chỉ cần là con thích, mẹ cũng không có ý kiến...”
Chỉ cần là anh thích, bà cũng không có ý kiến? Đó là bất kỳ cô gái nào ngoại trừ Tống Thanh Xuân đi? Nếu anh thật mang Tống Thanh Xuân về nhà, sợ người đầu tiên đứng ra cự tuyệt chính là bà đi...!
Tô Chi Niệm im hơi lặng tiếng mím môi một chút, rũ mắt xuống, che lấp ảm đạm nơi đáy mắt.
---
Buổi tối, sau khi Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm gặp mặt, nắm bắt cảm xúc mình rất tốt, mỗi tiếng nói mỗi cử động đều như trước đây, tự nhiên thong dong, hoàn toàn không tìm ra được một chút dấu vết thích anh từ trên người cô.

Lúc xem phim, Tống Thanh Xuân chỉ xem nội dung bộ phim hai mươi phút, sau đó tất cả lực chú ý đều đặt ở trên người Tô Chi Niệm ngồi bên cạnh, thoạt nhìn cô giống như đang nhìn chằm chằm màn hình lớn, trên thực tế dư quang khóe mắt vẫn luôn quan sát gò má tuấn mỹ chói mắt của anh, thậm chí sau đó, cô đã bắt đầu giống như đi vào cõi thần tiên, suy nghĩ tràn ngập đầu óc đều là hình ảnh tốt đẹp mình và Tô Chi Niệm ở cùng một chỗ.

Cứ nhìn như vậy, Tống Thanh Xuân ở trước mặt Tô Chi Niệm, đều không biểu lộ ra bất kỳ luống cuống và hoảng hốt nào, vẫn luôn che giấu tâm sự đến một giọt nước cũng không lọt ra ngoài.

Thậm chí sau khi chiếu xong phim, Tống Thanh Xuân hoàn toàn không biết một chút diễn biến nội dung bộ phim, lại còn cười tít mắt khen ngợi bộ phim này một trận với Tô Chi Niệm.


Ra khỏi rạp chiếu phim, đã là 11:30 tối.

Cách thời gian trôi qua sinh nhật của Tô Chi Niệm chỉ còn nửa tiếng, trước khi tới xem phim, Tống Thanh Xuân đã sớm sắp xếp tốt, cho nên sau khi lên xe của Tô Chi Niệm, liền chỉ một nhà hàng kinh doanh hai mươi bốn tiếng cách trước rạp chiếu phim không xa nói: “Chúng ta đi vào trong đó ăn khuya một chút đi?”
Tô Chi Niệm không có bất kỳ dị nghị nào gật đầu một cái, sau đó liền giảm tốc độ, chậm rãi dừng xe ở ven đường trước nhà hàng.

Bố trí trong nhà hàng rất tao nhã, bên trong bày biện rất nhiều cây cảnh, ngay cả đèn phát sáng treo trên trần nhà cũng là dùng từ chậu hoa
Nhà hàng rất lớn, nhưng khách hàng chẳng hề nhiều, chỉ có chỗ vào cửa, có hai ba bàn, thấp giọng trò chuyện tán gẫu mấy câu.

Trên sân khấu chính giữa nhà hàng, có một cô gái trẻ tuổi ôm đàn guitar đang hát trầm thấp êm ái.

Tất cả không khí nhà hàng, thanh lãnh nhưng không mất ý nhị.

Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm chọn một vị trí tận sâu bên trong, ngồi mặt đối mặt..