Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 507: Khắc Chế Không Được Lời Tỏ Tình 17





Chương 507: Khắc chế không được lời tỏ tình (17)
Editor: May
“Nói chính xác, em không phải muốn tìm mẫu người giống như anh, em muốn tìm chính là anh.”
Mới đầu Tô Chi Niệm có chút không rõ Tống Thanh Xuân muốn biểu đạt cái gì, lúc nghe đến mấy chữ “Em muốn tìm chính là anh” này, chớp mắt hiểu ý tứ của cô, trên khuôn mặt tuấn mỹ lạnh nhạt của anh liền kinh sợ, có một chút kích động không dễ dàng phát giác chợt lóe lên, giống như là đang sợ hãi cái gì, anh nghĩ cũng không nghĩ tới liền vội vàng mở miệng cắt đứt lời nói của cô, ngăn cản lời nói của cô: “Thanh Xuân...”
Tống Thanh Xuân giống như là không nghe thấy tiếng nói của Tô Chi Niệm, đôi mắt ôn nhu nhìn chằm chằm anh, cứ thế tiếp tục lời vừa rồi của mình, mở miệng nói: “Anh chính là người em luôn muốn tìm vào những năm gần đây.”
Trong giây phút tiếng nói Tống Thanh Xuân rơi xuống kia, nữ ca sĩ trên sân khấu cách đó không xa, đúng lúc thâm tình khẩn thiết hát một câu: “Thật khó có được, anh gặp đúng người, hiếm khi anh rất nghiêm túc không nghĩ quá nhiều đi phấn đấu quên mình...”
“Thanh Xuân...” Ở trong tiếng hát, Tô Chi Niệm lại gọi tên Tống Thanh Xuân một lần nữa, ngữ khí anh trở nên hơi nghiêm túc, giống như rất muốn bức cô ngừng lại, để cho cô đừng tiếp tục nói hết.

Có thể là bị ca từ bài hát của nữ ca sĩ kia lây nhiễm, Tống Thanh Xuân trầm mặc lần nữa.


Cô chuyên chú nghe nữ ca sĩ đó hát một lát, sau đó lúc nghe được “Thật khó có được, chúng ta gặp gỡ đúng người, khó có được vận may mấy đời mới có thể có vài lần hoàn chỉnh”, nhẹ nhàng chớp chớp mắt.

Không phải cô chưa từng thích ai, cô từng chấp mê anh Dĩ Nam nhiều năm như vậy, nhưng cô chưa từng xúc động giống như bây giờ, cũng chưa từng xác định giống như bây giờ.

Tô Chi Niệm chính là người Tống Thanh Xuân muốn tìm khi cô tới đến trên đời này.

Gặp gỡ anh, cô liền trở nên chỉ muốn một mình anh.

Lúc Tống Thanh Xuân nghĩ tới đây, ánh sáng nơi đáy mắt của cô trở nên hơi sáng ngời, chuyên chú nghiêm túc nhìn chăm chú Tô Chi Niệm, bổ sung càng hoàn mỹ lời nói vừa rồi của mình: “Tô Chi Niệm, cho tới bây giờ em mới biết, hóa ra anh chính là người mà em luôn muốn tìm trong những năm gần đây.”
“Thanh Xuân...” Giọng nói của Tô Chi Niệm đều trở nên hơi run rẩy lên, trong giọng nói lãnh đạm, mơ hồ lộ ra một chút khẩn cầu như có như không: “...!Đừng nói.”

Đừng nói ...!Trước đó cô cũng muốn đừng nói, nhưng cô hoàn toàn không thể khống chế chính mình, cuối cùng vẫ mở miệng nói ra tâm sự với anh.

Hiện tại đã nói đến đây, sao có thể đừng nói?
Đã muộn, hoàn toàn không dừng lại được ...!Tống Thanh Xuân lại mở miệng ra: “Tô Chi Niệm...”
Cô chỉ vừa gọi tên anh, anh đột nhiên liền đứng lên từ trên chỗ ngồi, một bộ dáng muốn nhanh chóng rời khỏi đây.

Tống Thanh Xuân an tĩnh ngồi ở trên ghế sofa không động, nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm đưa tay cầm chìa khóa xe từ trên bàn lên, giống như là độc thoại ôn nhu nói tiếp câu chữ rõ ràng: “...!Em thích anh.”
“Chúng ta đều từng cho rằng yêu giống như sáng sớm, hóa ra khó chịu nhất lại là hoàng hôn, chúng ta đều yêu một nhà thơ nào đó, nhưng nhà thơ cũng là người bình thường.”
Em thích anh...!Cùng với tiếng hát nghe cảm động uyển chuyển của nữ ca sĩ, ba chữ này chui từng chữ một vào trong tai Tô Chi Niệm.
Sau lưng anh chấn động, chìa khóa xe nắm trong tay liền rơi khỏi lòng bàn tay, nện xuống mặt đất, phát ra một tiếng vang thanh thúy.

Tay anh nắm chặt thành quyền, an tĩnh vài giây, mới chậm rãi quay đầu, thuận theo nhìn cô gái ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa đối diện..