"Đình Mẫu Đan" ...!Năm ngoái cô và Tô Chi Niệm từng ở nơi này đón Lễ Giáng Sinh, ngày đó vận khí cô tốt đến bạo, vào lúc tính tiền, rút thưởng được một tờ phiếu miễn phí tiền cơm ở "Kim Lăng" suốt đời.
Trong một năm nay, cô tới "Kim Lăng" cầm tờ phiếu miễn tiền cơm kia dùng cơm rất nhiều lần, nhưng lại chưa bao giờ trùng hợp đặt đến căn phòng bao "Đình Mẫu Đan" này.
Nam phục vụ đã đẩy cửa phòng bao ra, tranh vẽ trên vách tường, đồ sứ trên bàn, còn có thảm trải sàn...! Bên trong bày biện giống năm ngoái như đúc.
Tống Thanh Xuân bỗng nhiên liền có một loại ảo giác thời gian quay ngược, cô phảng phất nhìn thấy Tô Chi Niệm mặc một áo sơ mi trắng, rất có tư thế tựa vào trên ghế dựa gỗ lim khắc hoa, đang gọi điện thoại, thậm chí cô còn mơ hồ phảng phất nghe thấy tiếng nói vẫn luôn lạnh lẽo lại thanh nhã dễ nghe của anh.
"Tống Tống? Sao không tiến vào?" Tần Dĩ Nam đi đến cửa, nhìn thấy Tống Thanh Xuân còn đứng cứng đờ ở ngoài cửa, nhịn không được quay đầu, nhẹ giọng hỏi.
Tầm mắt của Tống Thanh Xuân phóng qua bờ vai Tần Dĩ Nam, nháy cũng không nháy nhìn chằm chằm ghế dựa trước cửa sổ.
"Tống Tống?" Tần Dĩ Nam nhăn mày lại, quay trở về lần nữa.
Tần Dĩ Nam vừa đứng ở trước mặt Tống Thanh Xuân, cô đột nhiên liền giật thót mình, phục hồi tinh thần lại, sắc mặt cô có chút tái nhợt mở miệng nói với anh: "Anh Dĩ Nam, em có chút không thoải mái, đi nhà vệ sinh một chuyến, anh gọi thức ăn trước đi."
Tần Dĩ Nam cho rằng Tống Thanh Xuân sinh bệnh, vừa định giơ tay lên sờ đầu cô một chút, cô liền vội vàng xoay người, bước chân rất nhanh đi tới nhà vệ sinh
Trên đường đi tới nhà vệ sinh, Tống Thanh Xuân vượt qua hai nữ phục vụ, còn không cẩn thận đụng phải một người trong đó.
Tuy rằng là Tống Thanh Xuân sai, nhưng nữ phục vụ lại dán vào trên vách tường hành lang, cung kính nói một tiếng xin lỗi với Tống Thanh Xuân: "Thực xin lỗi."
Sau khi một nữ phụ trong đó nói xin lỗi xong, ngẩng đầu, nhìn thấy rõ tướng mạo của Tống Thanh Xuân, rất nhiệt tình cong môi cười với cô: "Tống tiểu thư, hóa ra là cô sao."
Tống Thanh Xuân không có bất kỳ ấn tượng nào với nữ phục vụ nhiệt tình này, cô miễn cưỡng cong môi lên, đáp lại một nụ cười tươi tắn, liền vội vàng tránh đi.
Sau khi Tống Thanh Xuân đi xa một khoảng cách, một nữ phục vụ khác liền hỏi nữ phục vụ đã chào hỏi cô: "Cô biết cô ta à?"
"Tôi đương nhiên biết, lễ giáng sinh năm ngoái, cô ta và tổng tài xí nghiệp Tô thị ăn cơm ở đình Mẫu Đan, lúc đó tôi phục vụ bọn họ."
Chắc hẳn nữ phục vụ kia là cảm thấy Tống Thanh Xuân nghe không được, tiếp tục nói với đồng nghiệp của mình: "Cô còn nhớ, năm ngoái trong nhà hàng của chúng ta đưa ra một tấm thẻ miễn tiền cơm suốt đời không? Tấm thẻ kia, hiện tại ở trên tay của cô ta."
"Thật hay là giả?" Một nữ phục vụ khác rõ ràng không tin.
"Đương nhiên là thật, tôi tự mình giao cho cô ta, chẳng qua, lúc đó nói là quà tặng của hoạt động rút thưởng vào giáng sinh, thật ra hoàn toàn không phải..."
Tấm thẻ miễn tiền cơm suốt đời của cô, thật ra hoàn toàn không phải là quà hoạt động rút thưởng của lễ giáng sinh...!Đây là ý gì?
Tống Thanh Xuân đã quẹo vào trong phòng rửa tay, vào lúc nghe được câu này, bước chân bỗng dưng ngừng lại.
"...!Thật sự cho cô ta tấm thẻ miễn tiền cơm suốt đời, không phải nhà hàng của chúng ta, mà là tổng tài xí nghiệp Tô thị."
"Tình huống cụ thể, tôi cũng không phải đặc biệt rõ ràng, nhưng tôi biết, hoạt động rút thưởng sau bữa cơm lễ giáng sinh năm ngoái, là tổng tài xí nghiệp Tô thị làm, không phải ông chủ của chúng ta làm, hình như mục đích chủ yếu khi tổng tài xí nghiệp Tô thị làm chuyện này, chính là vì tặng cho Tống tiểu thư tấm thẻ miễn tiền cơm suốt đời kia.".