Cửa sổ du thuyền, Tần Dĩ Nam dán ở trên cửa sổ phòng rình coi, không nhìn thấy hình ảnh bên trong.
Tạp âm của du thuyền quá lớn, quấy nhiễu thính lực của anh, anh không biết rốt cuộc bên trong là tình huống gì, trực tiếp nắm lấy hàng rào bảo vệ, giẫm mặt vách du thuyền, di chuyển đến cửa sổ bị đánh nát kia
Theo anh càng tiến đến gần, anh nghe được động tĩnh bên trong càng lúc càng rõ ràng.
"Đình Đình, gặp gỡ em, gặp gỡ chấp niệm cả đời."
"Anh yêu em."
"Sống thật tốt."
Sao Tô Chi Niệm lại nói những lời này với Tống Tống, chẳng lẽ tình huống bên trong rất nguy hiểm?
Tim Tần Dĩ Nam lộp bộp một chút, tốc độ di chuyển đến mép cửa sổ nát vụn tăng nhanh hơn rất nhiều.
"Tô Chi Niệm, anh không thể như vậy, anh không thể bỏ em lại...!Tô Chi Niệm, chúng ta cùng nhảy xuống...!Tô Chi Niệm, em cầu xin anh, cầu xin anh..."
Tiếng cầu khẩn thê lương của Tống Thanh Xuân, liền giống như là từng con dao găm sắc bén, hung hăng đâm vào trái tim Tần Dĩ Nam, khiến cho cánh tay anh mềm nhũn, người suýt nữa ngã từ trên du thuyền vào trong biển rộng.
"Tô Chi Niệm, chúng ta muốn chết thì cùng chết, đừng bỏ lại em...!Tô Chi Niệm, em cầu xin anh ..."
Giọng nói của Tống Thanh Xuân, đã khóc đến khàn khàn.
Tần Dĩ Nam thật vất vả mới di chuyển đến bên cửa sổ, liếc nhìn vào trong.
Tô Chi Niệm ôm Tống Thanh Xuân, làn môi nhẹ nhàng hướng về mi tâm của cô.
Phương Nhu tựa vào phía trước cửa sổ chỗ anh, nhắm mắt lại, đối mặt trời chiều, khóe môi khẽ nhếch.
Vẻ mặt cô ta nhàn nhạt như vậy, không hợp với trái bom buộc trên eo cô ta, máy tính thời gian phía trên, chỉ còn lại ngắn ngủn ba giây đồng hồ.
Chỉ là phút chốc, Tần Dĩ Nam liền rõ ràng hết thảy tất cả.
Khó trách Tống Thanh Xuân vẫn luôn khóc cầu Tô Chi Niệm, là Tô Chi Niệm muốn đồng quy vu tận với Phương Nhu, bảo vệ sự an toàn của cô đi?
Mà cô, luyến tiếc Tô Chi Niệm, mới ôm anh chặt như vậy...!
Theo suy nghĩ vừa mới chuyển qua đầu óc của Tần Dĩ Nam, hiểu rõ tình huống xong, máy đếm thời gian của trái bom trên eo Phương Nhu, đã từ ba giây biến thành hai giây.
Một giây đồng hồ ngắn ngủi, sự biến hóa của một con số, lại giống như một cái búa tạ hung hăng nện ở đỉnh đầu Tần Dĩ Nam.
Có vài ý kiến còn chưa kịp quay lại trong đầu anh, cánh tay liền đã nhanh mà chuẩn vói vào du thuyền, hung hăng túm chặt eo Phương Nhu.
Anh vốn là dựa vào nắm hàng rào bảo vệ, mới miễn cưỡng dán đứng ở trên du thuyền, cử động như vậy của anh, khiến cho anh mất đi thăng bằng, một giây sau, cả người liền ngả vào trong biển rộng.
Anh trước là nghe được một tiếng Phương Nhu kêu thét lên, sau đó liền cảm giác được Phương Nhu đang giãy giụa, anh dùng hết khí lực toàn thân, ôm eo cô ta không chịu buông lỏng, theo anh rơi xuống, cô ta bị anh mang ra khỏi du thuyền, chỗ thủy tinh sắc bén vỡ vụn, cắt qua da thịt cô ta, có máu tươi rơi ở trên mặt anh, sau đó mặt anh liền bị nước biển bao phủ, người rơi về chỗ sâu trong nước biển, rơi xuống một khoảng cách, mới chậm rãi nổi lên trên, anh vừa nhô đầu, liền chuyển đầu đi tìm kiếm du thuyền, nhìn thấy du thuyền đã chạy xa, khóe môi anh hơi hơi tăng lên.
Bọn họ đều an toàn ...!
Ý nghĩ này còn chưa ổn định, bên tai liền vang tới một tiếng long trời lở đất, sau đó một lực cường đại đánh vào, cuốn lấy anh, vỗ anh đến choáng váng, ngực ngột ngạt ghê tởm.
Sau đó nữa, anh liền cảm giác được da thịt toàn thân đều đau đớn.
Đau đến anh bắt đầu dần dần khó thở, thở không được.
Loại cảm giác này khiến cho anh rất vô lực, nhưng đầu óc của anh, ở một khắc này, lại đặc biệt vô cùng tỉnh táo..