Nam Thần Nhà Tôi

Chương 396: Trợ lí đáng thương



Macit cùng bạn bè chuyện trò vui vẻ, đánh hết hiệp này đến hiệp khác, Dương Yến định nói gì đó, nhưng ông làm như không nghe thấy rồi chơi tiếp.

Dần dần, Dương Yến nhận ra Macit đang trêu mình, quyết định không lãng phí thời gian nữa.

Cô thấy Macit dương dương đắc ý vì thắng được bạn mình, ánh mắt hơi đổi, trong đầu nảy ra một ý. Cô chủ động đến gần Macit nói: “Kĩ thuật chơi bóng của ngài Macit điêu luyện thật.”

“Cũng tạm thôi.” Macit cuối cùng cũng nhìn cô: “Sao vậy, cô cũng biết chơi à?”

“Vâng, trước tôi từng học.” Dương Yến cười, vẫy tay bảo nhân viên đưa một cái gậy bida tới: “Nếu ngài Macit không chê, thì tôi có thế đánh một hiệp cùng ngài không?”

“Ha ha, được chứ!”

Macit không từ chối, Dương Yến nhân cơ hội nói thêm một câu: “Hay là chúng ta chơi thêm trò gì cho kích thích hơn đi? Nếu thua, tôi sẽ trả cho ngài Macit 30 tỷ.”

“Ồ?” Macit vui vẻ, nhướn mày nhìn cô: “Còn có chuyện tốt như vậy hả?”

Mắt Dương Yến đầy ý cười, dựa người vào gậy bida, trông cô như một bức tranh phong cảnh tuyệt mỹ vậy: “Có thể đánh một hiệp cùng ngài Macit, thua 30 tỷ cũng không tiếc.”

Lời này làm Macit rất vui: “Vậy nếu cô Dương thắng thì sao?”

“Nếu tôi may mắn thắng, mong được nói chuyện với ngài hai phút.”

“Được. Quyết định vậy đi!” Cuộc mua bán này tính thế nào cũng thấy hời,

Macit sảng khoái đồng ý: “Cô Dương là phụ nữ, nhường cô chọn cách chơi.”

“Vậy tôi không khách khí nhé.” Dương Yến mỉm cười: “Chúng ta chơi kiểu Snooker được không?”

Macit vẫy tay: “Đổi Snooker.”

Nhân viên nhanh tay dọn bóng trên bàn, bày 22 quả bóng theo cách chơi Snooker.

“Vẫn là ưu tiên phụ nữ trước.” Macit làm động tác tay mời, lại nhìn Dương Yến: “Nhưng cô Dương mặc thế này không tiện để phát huy khả năng lắm đâu!”

Dương Yến cởi áo choàng đưa cho nhân viên.

Làn da trắng sứ phát sáng dưới ánh đèn, thân hình mảnh mai, và làn da lộ ra nơi cổ áo làm ánh mắt của đám đàn ông trong phòng sáng rực cả lên.

Đến Macit người đã qua lại với nhiều phụ nữ, cũng thấy kinh ngạc, giả vẻ thương tiếc nói: “Sớm biết vậy tôi đã mời cô Dương cùng tôi ăn một bữa nếu tôi thắng rồi, ôi chao!”

Dương Yến làm như không nghe thấy, dựa vào bàn bóng: “Vậy tôi đánh trước nhé.”

Macit lùi ra sau vài bước, yên lặng xem cô chơi.

Dương Yến bên ngoài trông thì bình tĩnh, nhưng lúc đánh bóng, trong lòng rất căng thẳng.

May mà lần đó chơi ở nước R, Phương Tinh Nghị có dạy cô chơi bida mấy ngày, quen thuộc với cách đánh này, nên cô mới có tư cách lên tiếng muốn chơi một ván với Macit.

Không thì lần gặp Macit này phải về tay không rồi.

Dương Yến nắm chặt gậy, hít thở sâu, tự nhủ bản thân mình rằng lần trước đánh với Phương Tinh Nghị, anh còn khen cô có năng khiếu. Cô phải gắng lên, biết đâu sẽ thắng.

Cô chăm chú đánh bóng, không hề để ý đến tấm gương ở trong góc phòng, đó là tấm gương một chiều. Mọi việc xảy ra trong phòng này, người bên kia tấm gương có thể nhìn thấy hết.

Phòng chơi bóng bên kia buồn tẻ, chỉ có vài người đàn ông đang chơi, trong đó có một người trông rất nổi bật, từng động tác nhấc tay nhấc chân cũng đầy khí chất phi phàm.

Nhưng gương mặt của anh rất lạnh lùng, ánh mắt vô cảm, khiến người ta nhìn mà chỉ muốn né tránh đi.

Người đàn ông cúi người, cây gậy trong tay khẽ đẩy lên.

Quả bóng màu trắng như đi vào quỹ đạo, lăn trên mặt bàn, đụng chính xác vào quả bóng số 8, khiến nó rơi xuống lỗ.

“Tổng giám đốc Phương, anh lại thắng rồi.” Trợ lí Tư nhìn bóng, thở dài: “Anh một quán quân thế giới, sao phải chơi cùng với thể loại gà thế này?”

“Anh ta chán, chỉ đành chơi cùng vậy.” Yến Cảnh Niên dựa ở bàn bên kia hừ một tiếng: “Chẳng lẽ cậu muốn tôi phải ra ngoài nói chuyện với đám người ngoài kia à?”

Trợ lý Tư đắng lòng muốn chết.

Anh là trợ lý! Trợ lý đó!

Không chỉ ở bên cùng ăn, cùng uống, cùng đi công tác, còn phải đi chơi cùng ông chủ! Ai thảm hại bằng anh không?

“Cậu nợ tôi 900 triệu rồi.” Nhân lúc bày lại bóng trên chiếc bàn trống không, Phương Tinh Nghị nhàn nhạt nói: “Tiếp tục.”

“Hả? Vẫn, vẫn tiếp tục?” Trợ lý Tư mặt trắng bệch, giọng điệu tội nghiệp: “Một tháng lương của tôi cũng không nhiều như vậy, ngài tha cho tôi đi tổng giám đốc Phương!”

Phương Tinh Nghị liếc anh một cái.

Trợ lý Tư toàn thân run rẩy, lập tức thẳng người: “Chơi! Chỉ cần tổng giám đốc Phương muốn chơi, thì chơi cả đêm cũng được!”

“Trợ lý đáng thương.” Yến Cảnh Niên lắc đầu.

Anh nhấp một ngụm sâm panh, như nhìn thấy gì, mắt hơi nhíu lại, mỉm cười: “Trợ lý Tư, không cần phải chơi bóng cùng ông chủ cậu nữa, nữ chính xuất hiện rồi kìa.”

“Nữ chính gì?” Trợ lý Tư tò mò hỏi, nhìn theo ánh mắt của Yến Cảnh Niên, thấy cánh cửa phòng bên kia tấm gương mở ra, một người phụ nữ trẻ bước vào.

Trợ lý Tư khi thấy người phụ nữ kia thì kinh ngạc há hốc miệng: “Cô ấy.. cô ấy.. cô ấy...”

Anh nhìn Phương Tinh Nghị, trong phút chốc bị đơ luôn rồi.

Từ sau khi sự việc kia xảy ra, đã hai tháng rồi, trợ lý Tư không có tin gì về Dương Yến, lần này cùng Phương Tinh Nghị tham gia Party, anh tưởng rằng Phương Tinh Nghị chỉ đến để bàn chuyện kinh doanh thôi.

Hoàn toàn không ngờ tới, Dương Yến vậy mà trùng hợp lại ở nước Y, còn tham gia party này!

Trong khoảnh khắc, anh như hiểu ra gì đó.

Phương Tinh Nghị thần sắc lạnh nhạt, anh nâng mắt nhìn phía bên kia tấm gương, thấy Dương Yến bước vào, nói gì đó với một người đàn ông, sau đó đứng sang một bên.

Vài phút trôi qua, Dương Yến lại bước lên, nói vài câu với người đàn ông, hắn ta gật đầu.

Bỗng nhiên, Dương Yến cởi áo choàng xuống, để lộ bộ lễ phục gợi cảm màu đen. Anh hơi nhấc mí mắt.

“Hôm nay nữ chính mặc đẹp thật.” Yến Cảnh Niên nhận xét bộ đồ của Dương Yến: “Ảnh hưởng phong thủy nước Y à? Tôi nhận ra cô ấy càng ngày càng đẹp.”

Trợ lý Tư cũng gật đầu đồng ý: “Kiểu dáng váy mà cô Dương mặc, tôi được thấy nhiều rồi, tôi cảm thấy vì cô ấy mà bộ váy mới đẹp như thế...mẹ ơi!”

Dương Yến ở phòng bên kia xoay người, lộ ra phần lưng mềm mại xinh đẹp, và phần eo nhỏ nhắn như ẩn như hiện, trợ lý Tư bất ngờ suýt cắn phải lưỡi mình, Yến Cảnh Niên cũng sặc cả rượu.

Yến Cảnh Niên lấy khăn giấy lau miệng, bình tĩnh lại rồi lên tiếng trêu chọc: “Đúng là nhập gia tùy tục, nữ chính ở đây lâu quá, cũng táo bạo lên không ít.”

Trợ lý Tư: “...”

Ngài Yến đừng nói nữa được không, không thấy sắc mặt của tổng giám đốc Phương à?

“Khụ khụ.” Trợ lý Tư nắm tay đưa lên che miệng ho vài cái, nhắc nhở: “Ngài Yến, hình như điều hòa trong phòng hỏng rồi thì phải, có hơi lạnh, hay là...”

“Làm gì có, tôi thấy mát đấy chứ.” Yến Cảnh Niên cười hì hì ngắt lời anh, còn hứng thú mà nhìn sang phía bên kia tấm gương.

Vừa nhìn, Yến Cảnh Niên vừa nói với Phương Tinh Nghị: “Cách đánh bóng của nữ chính giống với của tổng giám đốc Phương chúng ta thật, không lẽ là đệ tử tổng giám đốc Phương thu nhận?”

“Tổng giám đốc Phương, bỗng nhiên tôi rất có hứng thú với bida, hay ngài cũng thu nhận tôi nữa đi?”

“Anh trông ánh mắt của đám người kia kìa, chậc chậc, như hổ đói, tôi mà là nữ chính, chắc tôi cũng sợ chạy mất dép rồi.”
— QUẢNG CÁO —