Nam Thần Nhà Tôi

Chương 487: Đều là ngõ cụt, có thể không đồng ý sao!



Chuyên gia nước hoa như còn muốn nói điều gì đó nhưng bị Dương Yến ngắt lời: “Ông Tôn, ông là chuyên gia nước hoa, chắc phải biết nước hoa phải được mọi người yêu thích mới được coi là thành công.”

"Nhưng ông xem, tất cả mọi người không thích nước hoa của ông, cảm thấy nước hoa của công ty chúng tôi rất dễ chịu.”

"Bởi vì nước hoa này là do ông lấy trộm, ông không tìm được hương liệu cuối cùng nên lấy một loại hương liệu khác để thay thế.”

"Cô nói bậy!" Chuyên gia nước hoa kia ngụy biện: “Rõ ràng sản phẩm của tôi bị các cô lấy trộm, bị các cô sửa lại, bây giờ còn quật ngược lại bản gốc của tôi?”

Người phụ trách Bạch Lộ cũng nói: "Dương tổng, cô nói cho chúng tôi một lời giải thích, không phải là ở trước mặt các phóng viên đổi trắng thay đen chứ? Nói chuyên gia nước hoa của chúng tôi ăn trộm? Ông ta trộm ở đâu?”

"Ông Tôn trộm ở đâu, chính ông ta biết.” Dương Yến mỉm cười.

Sau đó cô cầm phần tài liệu trên bàn.

Trên tài liệu ghi rõ chuyên gia nước hoa họ Tôn tháng trước nhận được một món hàng gửi qua đường bưu điện.

Một món hàng chuyển phát nhanh đã được gửi từ tiểu khu Nam Thành cũ đến công ty Bạch Lộ, bên trên món hàng ghi rõ là nước hoa.

Sau khi chuyên gia nước hoa kia nhìn thấy phần tài liệu này, sắc mặt hoảng hốt, lắp ba lắp bắp nói: “Tôi mua nước hoa trên web, đúng lúc đó nhận được hàng, chỉ như vậy liền cho là tôi ăn trộm sao?”

"Vậy cái này thì sao?" Dương Yến lấy trong túi ra một chiếc bút ghi âm.

Sau khi mở bút ghi âm, giọng nói của chuyên gia nước hoa từ bên trong truyền tới, giống như đang nói chuyện cùng ai đó, giọng say khướt, nói ông ta đã nhận được món hàng chuyển phát nhanh, thật sự là một sự may mắn lớn.

Sắc mặt chuyên gia nước hoa tái xanh: “Dương tổng, cô quá hèn hạ, vậy mà…”

"Ông nghe đi, đây là giọng nói của ông, tôi cũng không ép buộc ông.” Dương Yến cười nhạt một tiếng, hướng về phía phóng viên nói: "Hòa Tụng chưa từng lấy trộm sản phẩm của công ty Bạch Lộ.”

Một phóng viên hiếu kì hỏi: "Nếu công ty của cô không lấy trộm sản phẩm của Bạch Lộ, vậy tại sao sản phẩm của công ty Bạch Lộ lại ra mắt trước, Dương tổng có thể giải thích không?”

"Ừm, tôi sẽ giải thích với mọi người sau.”

Sau khi trợ lý đưa tài liệu lên, Dương Yến mở ra cho mọi người nhìn, công thức nước hoa trong tay chuyên gia nước kia đã bị công ty Hòa Tụng mua đứt, đây là một hợp đồng bí mật.

Toàn bộ chứng cứ đã ở trước mặt công chúng, sau khi hít thở thật sâu, Dương Yến ung dung nói: "Để mọi chuyện xảy ra như vậy, thành rắc rối cho mọi người, tất cả là lỗi của tôi.”

"Tháng trước đi công tác ở Ly Giang, tôi đã mang theo sản phẩm nước hoa mẫu cho một người bạn. Người bạn kia vì muốn trả thù tôi nên đã đem nước hoa mẫu kia gửi qua bưu điện cho ông Tôn của công ty Bạch Lộ.”

Cô cúi đầu trước ông kính, thái độ chân thành: “Rất xin lỗi, vì sai lầm của tôi mà danh dự của công ty bị tổn hại, cũng cảm ơn các vị hôm nay đã đến đây để cho tôi cơ hội làm sáng tỏ mọi chuyện.”

Người phụ trách công ty Bạch Lộ kinh hãi, nghiến răng mắng chuyên gia nước hoa: "Không phải ông nói tự mình điều chế sao? Tại sao chứng cứ của Hòa Tụng lại vô cùng chính xác, nói ông trộm của người khác?”

"Tôi, tôi cũng không biết." Chuyên gia nước hoa đầu đầy mồ hôi, thấp giọng nói: “Cậu nhanh nghĩ cách đi, nếu không tiếng tăm của tôi bị ảnh hưởng, công ty cũng sẽ gặp họa theo.”

"Ông đúng là ngu xuẩn, vì sao trước đó không nói với tôi?”

Vẻ mặt chuyên gia nước hoa đau khổ: “Lúc đó bên trên đều thúc giục tôi, muốn nhanh chóng có sản phẩm mới, tôi không có cách nào, liền…”

"Ông câm miệng lại!”

"..."

Người phụ trách Bạch Lộ rất tức giận nhưng dù sao liên quan đến thanh danh của công ty, trong mấy chục giây ngắn ngủi phải nghĩ ra cách đối phó.

Sau khi Dương Yến nói chuyện với các phóng viên xong, anh ta đi tới.

"Dương tổng, nhân viên của chúng tôi không biết rõ tình hình sử dụng nước hoa mẫu mà người khác gửi tới, mà ông ta lại không biết đó là sản phẩm mới của công ty cô.”

Người phụ trách cố gắng hạ thấp giọng, dường như muốn hòa giải với Dương Yến.

Lúc trước Dương Yến đã cho chuyên gia nước hoa kia hai lần cơ hội, ông ta cũng không cảm kích, còn nói những lời không hay với cô.

Lúc này Dương Yến cũng không mềm lòng, nhíu mày nói: “Anh so với tôi lại càng hiểu rõ luật hơn, hẳn nên biết đã không phải đồ vật của mình thì không nên sử dụng, nếu không thì hậu quả tự mình gánh chịu.”

"Nếu như ông ta khôi phục sản phẩm như cũ, chỉ cần không mang lại lợi nhuận, chúng tôi cũng không truy cứu, nhưng ông ta đã sai, ghi tên mình lên sản phẩm, và bày bán ở công ty Bạch Lộ.”

Người phụ trách Bạch Lộ nói: "Khi trở về tôi lập tức thu hồi toàn bộ sản phẩm khỏi quầy, mà tuyên bố đính chính thông tin.”

Dương Yến cười: "Anh có biết giá trị thị trường của công ty chúng tôi bị ảnh hưởng lớn thế nào khi công ty của anh chắc chắn rằng công ty chúng tôi sao chép sản phẩm không? Chỉ một câu nói về thu hồi sản phẩm là xong?”

"Dương tổng, cô đừng khinh người quá đáng!" Người phụ trách Bạch Lộ lạnh mặt: "Là tự cô sơ xuất đem sản phẩm mới của công ty cô tặng cho người khác, công ty của chúng tôi và nhân viên cũng là người bị hại.”

"Tôi thừa nhận là lỗi của tôi." Dương Yến gật đầu, thái độ cứng rắn nói: "Nhưng đây không phải lý do công ty các anh mang sản phẩm của người khác ra kiếm tiền.”

Người phụ trách dường như bị dọa, trong lúc nhất thời không mở miệng được.

Dương Yến cầm phần tài liệu trên bàn, lạnh lùng nói: "Hoặc là công ty của anh loại bỏ sản phẩm, và đem tiền trả lại cho người tiêu dùng sau đó thu hồi sản phẩm đã bán, đưa ra lời giải thích, để chuyên gia nước hoa xin lỗi công ty chúng tôi, hoặc tôi sẽ đem những phần tài liệu này cho tòa án, nếu thật sự kiện tụng, bên nào tổn thất lớn nhất, so với tôi, anh càng biết rõ ràng hơn.”

Người phụ trách Bạch Lộ nắm chặt tay.

Chính xác, Dương Yến nắm trong tay bằng chứng vô cùng xác thực, bây giờ hòa giải cùng đối phương, tốn ít tiền không tính là gì, nếu thật sự kiện cáo, dựa vào tốc độ của các bên truyền thông, cả nước đều sẽ biết chuyện này và sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến công ty của họ.

Sau khi cân nhắc trrong lòng, người phụ trách bắt buộc phải nhận phương án của Dương Yến.

"Khi trở về tôi sẽ loại bỏ sản phẩm và đưa ra lời xin lỗi, Dương tổng cũng phải giảm thiểu tổn thất tối đa cho chúng tôi.”

Dương Yến mỉm cười, "Anh yên tâm, cũng cám ơn anh đã đồng ý với phương án của tôi."

"..."

Người phụ trách nói thầm: Cô cũng không để lại cho chúng tôi còn đường sống, đều là ngõ cụt, có thể không đồng ý sao!

Các phóng viên bên dưới thấy Dương Yến và người phụ trách Bạch Lộ đứng cạnh nhau thì thầm to nhỏ.

Bọn họ không nghe được bất cứ thứ gì, đang vô cùng xót ruột

"Dương tổng, mọi người đang nói chuyện gì, nói to hơn một chút đi.”

"Đúng đấy, chúng tôi không nghe thấy gì cả, cũng không cách nào đưa tin cho Hòa Tụng.”

Thấy các phóng viên đang nóng nảy, Dương Yến câu môi cười nhạt một tiếng: "Vừa rồi người phụ trách Bạch Lộ nói với tôi, ông Tôn nghĩ đó là nước hoa mẫu mà một người bạn tặng cho ông ấy, không cẩn hỏi liền sử dụng.”

"Bây giờ, sau khi biết tất cả mọi chuyện, công ty Bạch lộ nói sẽ gỡ toàn bộ sản phẩm và thu hồi lại những sản phẩm đã bán trước kia, sau đó viết một lá thư xin lỗi cho Hòa Tụng, tôi nói rất cảm ơn anh ấy đã thông cảm cho tôi và công ty của tôi.”

Chuyên gia nước hoa nghe thấy như vậy thì rất ngạc nhiên, đi đến bên cạnh người phụ trách kia.

Ông ta thấp giọng hỏi: "Là ý gì? Hòa giải rồi sao?”

"Không hòa giải thì có thể làm gì, kiện tụng để cả nước đều biết sao?” Người phụ trách hung hăng lườm ông ta một cái: “Nếu ông muốn giữ lại công việc này thì ngoan ngoãn trước mặt truyền thông xin lỗi Hòa Tụng, biết chưa?”

"..."

Người phụ trách nhấn mạnh lần nữa: "Nói mình không biết rõ tình hình, chân thành xin lỗi Hòa Tụng, nghe rõ chưa?”

"Hiểu." Chuyên gia nước hoa âm thầm nắm chặt tay.

Dưới ống kính của các phóng viên, chuyên gia nước hoa chân thành nói xin lỗi Hòa Tụng, nói là do ông ta bất cẩn.

Trên mặt Dương Yến vẫn luôn mang theo nụ cười yếu ớt.

Đến đây, hai bên đã đàm phán xong.

Lúc kết thúc họp báo, đích thân Dương Yến tiễn người phụ trách Bạch Lộ và chuyên gia nước hoa rời đi.

Trợ lý Ella trước đó đã chuẩn bị sẵn quà và phân phát cho các phóng viên trong phòng họp.