Nam Thần

Chương 57: Yêu đan tuyệt thế



Mãng xà lừ mắt liếc người bên ngoài một cái rồi không buồn đếm xỉa đến nữa, nó quệt đầu vào người Nhạc Chí, trong mắt lồ lộ vẻ khinh khi, rồi phà một hơi thở vào mặt hắn.

Hơi thở của nó nồng nặc mùi tanh tưởi, còn nhễu nhão nước dãi, quả thực kinh tởm phát khiếp, nhưng Nhạc Chí không kháng cự được, đành ráng gồng mình chịu trận.

Người bên ngoài hang đột ngột giơ tay ra, trong tay y là một thanh vũ khí nhìn giống cái dùi.

Nhạc Chí từng thấy y rúc vào góc động mài giũa thứ này nhưng không chú ý đến. Xem ra đây chính là pháp bảo.

Mãng xà lia mắt qua, dùng ánh nhìn coi thường liếc xéo vật kia, nhưng nó vẫn quấn chặt Nhạc Chí hơn.

Hắn không hít thở nổi nữa, gương mặt dần dần đỏ bừng vì tắc nghẹn.

Người nọ quơ quơ tay, chiếc dùi đột nhiên tỏa ánh sáng, lao thẳng về phía mãng xà.

Thân hình con xà tinh chuyển động nhanh như cắt, nó cuốn Nhạc Chí tránh khỏi đòn công kích đó, rồi mau lẹ trườn vào trong động.

Nhạc Chí xây xẩm mặt mày một lúc lâu, mãi mới hoàn hồn thì đã bị cuốn vào nơi sâu tít trong động.

Ở đó lại có ánh sáng lập lòe.

Ánh sáng này khác hẳn ánh mặt trời ngoài động, nó do nhiều đồ vật ánh lên, chiếu sáng hang động tối om.

Nhạc Chí mở mắt ra, đập vào mắt hắn là hằng hà sa số đồ vật lấp lánh, có cả kỳ trân dị bảo, không ngờ trong hang này lại cất giấu nhiều bảo vật như vậy.

Mãng xà cuốn Nhạc Chí đến một đầm nước, rồi thả hắn vào trong đó.

Hắn nhắm mắt lại, dựa người vào bờ đầm, ổn định hơi thở, trong lòng rối rắm hồ nghi.

Con xà tinh này quăng hắn vào trong nước làm gì?

Nhạc Chí cảnh giác nhìn con yêu tinh ở bờ bên kia.

Bỗng, nó thò cái đuôi to tướng vào trong nước, đập vài cái, một trận sóng nước ập vào mặt Nhạc Chí. Lại một đập nữa, toàn thân hắn ướt sũng.

Mãng xà cuộn mình đối diện Nhạc Chí, há to mồm, trong mắt là vẻ thèm thuồng lộ liễu.

Nhạc Chí đột nhiên tỉnh ngộ, chẳng lẽ nó muốn tẩy rửa hắn sạch sẽ rồi mới ăn sao? Vừa rồi là nó chê người hắn dơ bẩn sao?

Hắn vừa cảnh giác đề phòng con yêu tinh, vừa len lén lia mắt dò xét bốn phía, vắt óc nghĩ cách trốn thoát.

Cách cái đầm này chừng năm, sáu bước là một bậc thang, đi lên trên đó là có thể ra khỏi hang. Nhưng hiện nay cơ thể hắn quá yếu, không thể chạy trốn khỏi con xà tinh này.

Cái đầu to bè của nó đột nhiên bổ tới, Nhạc Chí lùi lại theo bản năng, nhưng không cách nào tránh được.

Cái lưỡi đỏ lè liếm qua mặt hắn, để lại cảm giác nhớp nháp tởm lợm.

Bỗng một làn sương mù dâng lên từ trong đầm nước.

Nhạc Chí cảm thấy đầu óc nhoáng lên một cái, con mãng xà đột nhiên biến mất.

Một bàn tay mềm mại lả lơi chạm vào lưng hắn, nhẹ nhàng xoa vuốt.

Nhạc Chí quay đầu, trong đầm nước bất chợt xuất hiện một cô gái áo hồng, dáng người nóng bỏng, phô phang lộ liễu. Cô nàng nửa dựa vào người hắn, đẩy đưa một nụ cười quyến rũ.

Nếu là người thường, hẳn đã sớm nhộn nhạo tâm thần. Nhưng đạo thuật Nhạc Chí tu là tu tâm, nên không dễ bị sắc đẹp mê hoặc.

Đôi tay nàng ta ve vuốt khắp lưng rồi trườn xuống hông hắn, cởi đai lưng, còn muốn len vào trong.

Nhạc Chí đột ngột đẩy nàng ta ra.

Cô nàng té ngã trên mặt đất, đôi mắt đẹp ầng ậng nước, đáng thương thỏ thẻ: “Công tử…”

Nhạc Chí lạnh lùng liếc nàng ta.

Cô nàng bỗng hóa thành một quầng sáng trắng rồi tan biến.

Ngay tại nơi quầng sáng biến mất, lại xuất hiện một thiếu niên trên người không một manh vải che thân ngả ngớn bên bờ đầm, đôi mắt quyến rũ đong đưa với Nhạc Chí.

Thiếu niên nhẹ nhàng sấn đến bên cạnh, thổi nhẹ vào mặt hắn.

Một mùi hương kỳ lạ.

Dung mạo người trước mắt đột nhiên biến đổi.

Ánh sáng trong mắt Nhạc Chí tan đi.

Người nọ gác đầu lên vai hắn, bàn tay yểu điệu vuốt ve mơn trớn.

Trong người Nhạc Chí chợt bùng lên một cơn nóng bức, đã lâu rồi hắn không trải qua cảm giác này. Vừa bứt rứt khó chịu lại vừa thấp thỏm chờ mong.

“Chí nhi…” Giọng nói trầm thấp vang lên.

Tiếng nói đó như sét đánh ngang tai, ánh mắt mơ màng của Nhạc Chí chợt tinh anh trở lại.

Sương mù dần biến mất, bóng dáng con mãng xà khổng lồ lại hiện ra.

“Không ngoan gì hết… Khè khè…”

Một thứ âm thanh cực kỳ chối tai, nghe sắc bén như đao cắt, phát ra từ trong miệng mãng xà.

“Để mi thất vọng rồi.” Nhạc Chí nói với vẻ mặt lạnh tanh.

“Lẽ ra ngươi có thể chết trong khoái cảm cực hạn, vậy mà không muốn… Khè khè… Chết trong ảo cảnh sẽ có vị… Khè khè…” Nó nói như đang tiếc hùi hụi.

Nhạc Chí bám vào mép đầm, bò lên bờ.

Mãng xà chậm chạp trườn đến, trong mắt lập lòe ánh sáng: “Thôi thì nhìn ngươi từ từ chết cũng không tệ… Khè khè…”

Nhạc Chí lùi về sau, ánh mắt quét qua tứ phía, rồi lặng lẽ nắm một món đồ bén ngót vào tay.

“Mi là Yêu linh à?” Nhạc Chí hỏi.

Con yêu tinh bật cười khùng khục, tiếng cười rùng rợn ghê người: “Khè khè… Ngữ yêu vật thấp hèn như thế…”

“Vậy là Yêu tu?” Nhạc Chí hỏi tiếp.

Lúc nghe được từ ‘Yêu tu’, trong mắt nó lóe lên vẻ khinh thường: “Lũ Yêu tu trên đời này đều tàn phế hết rồi, rặt một đám ăn hại.”

Nó không phủ nhận, nên trước kia có lẽ nó là Yêu tu.

Mãng xà lại dựa gần hơn nữa.

“Mi có biết người ngoài động không?” Nhạc Chí nói.

“Nhãi con… Muốn câu giờ à? Bên ngoài hang này đã được hạ cấm chế, không ai tới cứu ngươi đâu. Chỉ là chết sớm hay muộn thôi… Khè khè…” Con yêu quái cười khằng khặc.

Đường tiên dài dằng dặc, trong đó ẩn tàng muôn vàn hung hiểm, nên trong ngàn vạn người tu tiên, người có thể phi thăng lại ít ỏi chẳng được mấy ai.

Nhạc Chí trấn tĩnh lại, nắm chặt món vũ khí sắc bén trong tay.

“Ta chỉ muốn chết trong minh bạch.” Hắn trầm giọng.

“Được… Lão phu là đại yêu cổ đại Bàn Giai*.” Mãng xà nói xong, thân hình lay động, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Nhạc Chí.

*Bàn Giai: Quái vật hư cấu của tác giả.

Hóa ra là yêu thú cổ đại. Nhạc Chí từng nghe nói vào vạn năm trước, Yêu tu vẫn chưa tập hợp thành một giới, không chịu quản thúc, tự tung lộng hành, tác oai tác quái, trong mắt người Tu Chân thì chúng là ma vật.

Sau đó Tiên giới phái Thần thú trấn áp Yêu tu, thu phục toàn bộ Yêu tu về dưới trướng, giáo huấn lễ pháp, mới tạo ra Yêu giới như bây giờ.

Năm đó Thần thú đã tiễu trừ rất nhiều đại yêu ác bá hung bạo, con xà tinh này hẳn là cá lọt lưới. Yêu tu thời cổ đại có sát khí nặng nề, cũng lợi hại hơn Yêu tu hiện nay.

Phía sau là vách núi, Nhạc Chí không thể lùi được nữa.

Mãng xà thè lưỡi đỏ ra, quét qua mặt Nhạc Chí, để lại một bợt nước dãi.

“Lâu rồi lão đây không được thưởng thức món ngon thế này… Khè khè…”

Con yêu tinh đột ngột há cái miệng to như bồn máu tươi, lao về phía Nhạc Chí.

Hắn la lên: “Bàn Giai!”

Nó khựng lại trong giây lát, Nhạc Chí bèn siết chặt thanh vũ khí sắc bén, truyền vào chút linh lực cuối cùng trong người, đâm thẳng vào nó.

Da của con yêu tinh già cỗi này rất dày, nhưng thanh vũ khí hắn nhặt được rất sắc bén, vậy mà lại đâm xuyên qua được.

Con xà tinh rú lên một tiếng, trong mắt ngùn ngụt lửa giận, cái đuôi vung lên, hất Nhạc Chí vào vách tường đối diện, đánh “ầm” một tiếng.

Nhạc Chí ngã sõng soài trên mặt đất, mặt mũi tối sầm, nhưng hắn nhanh chóng hồi hồn, nhận ra bên cạnh mình chính là bậc thang đó.

Hắn cắn đầu lưỡi, trong miệng ngập mùi máu tươi, lấy hết sức bình sinh bò lên bậc thang.

Một bóng đen ma quái phủ lên người hắn, mang theo tiếng cười “khặc khặc”.

Yêu tinh đã gần trong gang tấc.

Một kiếp này, xem ra không thoát được.

Trong thời khắc sau cuối, chẳng hiểu sao lòng Nhạc Chí lại bình tĩnh đến lạ.

Khoảnh khắc con yêu tinh vồ đến, toàn bộ hang động bất chợt rung lên.

“Không thể nào… Khè khè…” Sắc mặt mãng xà biến đổi, nó lấy đuôi cuốn Nhạc Chí ném vào trong hang, cơ thể khổng lồ trườn lên bậc thang, trong nháy mắt đã biến mất.

Nhạc Chí bị ném đập người xuống mặt đất, đau đến không thở nổi.

Hắn nhắm mắt lại, cố điều hòa chân khí trong bụng, vận chuyển một Chu Thiên mới giữ lại được chút hơi tàn.

Hang động càng lúc càng rung chuyển dữ dội, có những viên đá nhỏ rơi xuống người Nhạc Chí, hắn hít sâu một hơi rồi gượng đứng lên, bò lên bậc thang.

Lúc trước là mãng xà cuốn Nhạc Chí vào, động tác của nó cực nhanh, còn bây giờ tự hắn phải bò lên từng bậc, từng bậc thang, hắn cảm thấy sao mà xa xôi quá.

Không biết đã bò bao lâu, đột nhiên hắn ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc.

Nhạc Chí cắn răng bò lên mấy bậc nữa, trước mắt đã là đất bằng, hắn đứng lên, tập tễnh đi vài bước thì thấy được ánh sáng.

Trước mắt hắn là cảnh tượng hỗn loạn, bên ngoài vang rền tiếng sấm.

Nhạc Chí đến cửa hang thì thấy ngoài trời mù mịt khói đen, trong màng khói loáng thoáng bóng người chớp động.

“Ầm”, dường như có thứ gì đó vỡ toác ra.

Trong đám khói đen, một bóng dáng khổng lồ ngã xuống đất, làm vang lên một tiếng “ầm”, toàn bộ mặt đất rung chuyển.

Là con mãng xà đó!

Thân thể cứng còng của nó rạp trên đất, trong mắt không còn linh trí, vị trí bảy tấc xương* bị đào ra một cái lỗ, máu đen ồng ộc chảy ra từ đây.

*Vị trí bảy tấc: Điểm yếu của loài này.

Khói đen dần tan đi, một người nữa rơi xuống đất, ngã cạnh xác yêu tinh.

Mùi máu tươi bốc lên nồng nặc, vừa có máu yêu, vừa có máu người trộn lẫn.

Nhạc Chí lảo đảo loạng choạng đi qua, nhìn người nằm trên mặt đất. Hắn ngồi xổm xuống, tay đặt lên đan điền của y, cảm nhận chân khí trong bụng y chuyển động tán loạn, làn khí lạnh lẽo toát ra.

Y bất chợt giơ tay ra, Nhạc Chí nhìn cảnh máu me đầm đìa lênh láng, hoảng cả hồn vía.

Bàn tay nâng lên một nửa thì rơi xuống, một hạt châu màu đỏ lăn ra.

Nhạc Chí mặc kệ hạt châu kia, hắn lấy đan dược trong ngực ra cho vào miệng người đó, nhưng ánh mắt y vô hồn, răng cắn chặt, không nuốt đan dược vào được.

Hắn cuống lên, bèn xoa xoa tay, giữ cằm buộc y hé miệng ra, rồi vội vã đút đan dược vào.

Đan dược vừa vào miệng là tan, Nhạc Chí bất chấp cảnh máu me đầm đìa, hắn nắm tay người đó, trong đầu vừa như quay cuồng vô vàn suy nghĩ, vừa như hoang vu trống rỗng.

Đợi đôi tay giá lạnh trở nên ấm áp, hắn mới tạm yên lòng.

Bầu trời âm u chợt đổ mưa to. Nhạc Chí giơ tay ra định che mưa giúp y, tiếc là không được. Trong nháy mắt cả hai đã ướt mèm như chuột lột.

Cứ thế này thì không được.

Nhạc Chí không bế y lên nổi, đành kéo người vào hang động.

Đầu tóc y bê bết bùn đất, chiếc áo đen lấm lem sình lầy và máu tươi, nhiều chỗ đã rách bươm, không thể che đậy thân thể được nữa.

Nhạc Chí tìm nơi đặt người xuống, nhìn y bẩn như thế, trong lòng đau xót.

Cũng may tay nải của hắn vẫn còn trong động, Nhạc Chí tìm được nó, lấy ra chiếc áo choàng rộng nhất.

Hắn đến bên y, cởi lớp áo quần rách te tua ra rồi tìm vải sạch, thấm nước mưa, lau đi vết máu và bùn.

Càng cọ qua da thịt từng chút một, Nhạc Chí càng hoảng loạn.

“Khụ khụ…”

Người nọ đột nhiên phát ra tiếng ho khan yếu ớt, Nhạc Chí vội hoàn hồn, lau sạch cơ thể y lần nữa, rồi khoác áo cho y.

Chiếc áo không vừa với thân hình người nọ, cố mấy cũng không khép vạt lại được, lộ ra phần ngực rộng, trông khá buồn cười. Có điều lúc này cũng không trông mong được gì hơn.

Nhạc Chí xoa xoa tóc y, rồi nhìn mớ râu kia, cực kỳ ngứa mắt.

“Lạnh…”

Hắn ghé sát lại mới nghe được âm thanh thều thào.

Người đó nhắm chặt hai mắt, đột nhiên kéo lấy Nhạc Chí, làm hắn ngã ngay vào lồng ngực y.

Y đang bị thương nên Nhạc Chí không dám đè thân mình vào, nhưng bàn tay ôm lấy hắn lại quá mạnh, Nhạc Chí không tránh né được, chỉ đành dựa vào cánh tay chống đỡ, rất khó chịu.

Hắn nhắm mắt lại, suy nghĩ bay xa, trong đầu óc dần trống rỗng, thân thể cũng chợt nhẹ hẫng.

Một đêm dài qua đi, Nhạc Chí cũng căng người suốt đêm.

Lúc hắn mở mắt ra, mưa đã tạnh hẳn, ánh dương xán lạn soi rọi mặt đất, trời trong xanh nắng hiền hòa.

Cánh tay ôm eo hắn vẫn chặt như cũ.

Nhạc Chí ngẩng đầu nhìn y, thấy mí mắt y giần giật.

“Đã tỉnh rồi sao còn nhắm mắt làm gì?”

Người nọ đột nhiên mở mắt ra, Nhạc Chí bắt gặp đôi mắt đen nhánh.

“Buông tại hạ ra.” Hắn nói.

Y lại càng ôm chặt hơn.

Nhạc Chí trừng mắt liếc y, y chơm chớp mắt rồi mới lưu luyến buông tay ra.

Hắn vội vàng ngồi dậy, lấy từ trong tay nải ra một viên đan dược đưa cho y.

Người nọ tiếp nhận rồi cho vào miệng.

“Các hạ cảm thấy thế nào?” Nhạc Chí hỏi, mắt đong đầy lo lắng.

Trong mắt người nọ như có ánh sáng rạng lên, nhưng rồi chân mày y nhăn lại thành hình chữ “Xuyên*”, trông cực kỳ đáng thương.

*Chữ Xuyên/川: Khi nhíu mày, vùng giữa hai đầu mày nhăn thành hình 川, giống chữ Xuyên.

“Không ổn.”

“Khó chịu ở đâu?” Nhạc Chí hỏi.

Y sờ sờ bụng, rồi sờ đầu.

Nhạc Chí chạm tay vào đan điền của y, khí lực đã ổn định, chỉ hơi yếu đi một chút, từ từ dưỡng thương là sẽ ổn.

Y lại che bụng, mày nhíu chặt.

Nhạc Chí nhìn y bằng ánh mắt sắc lẹm, giọng hắn lạnh tanh: “Tất Cảnh, ngài còn muốn giả vờ đến khi nào nữa?”