Năm Tháng Huy Hoàng

Chương 28: Chương 28



Đúng là A Diệu đang có giấc mộng đẹp.

Chàng mơ thấy mình trở về năm mười lăm tuổi, trở về ngôi đền đổ nát ấy.

*****

A Diệu đang nằm sấp trên đống cỏ khô, vết thương đau đến mức khiến cậu không thể ngủ được. Có người đang đẩy cậu, cậu mơ màng tỉnh lại, nhìn thấy A Lạc ngồi xổm bên đống lửa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiểu cô nương kia quả thật bỏ trốn rồi! Đều tại đệ mềm lòng cả đấy, không cho ta trói cô ả lại!"

Cậu gắng gượng ngồi dậy, nhìn xung quanh, thật sự không thấy tiểu cô nương ấy đâu. Áo ngoài của cô nương ấy vẫn còn nằm trong xó, sớm đã bị A Lạc xé rách không thể mặc lại nữa. A Diệu cảm thấy hơi lạ. Trên người tiểu cô nương chỉ mặc một chiếc áo với một chiếc quần dài màu trắng. Nữ nhân thời đại này nhất định phải mặc thêm một lớp y phục bên ngoài, tuyệt đối không được mặc trang phục như vậy để người khác trông thấy. Hơn nữa cô nương ấy còn là người có giáo dưỡng xuất thân trong gia đình quan chức, nếu chuyện này truyền ra ngoài chắc chắn sẽ khó sống. Vì không nghĩ rằng tiểu cô nương dám ra ngoài với bộ dạng như vậy nên bọn họ chỉ trói tay mà không hề trói chân.

A Diệu lắc đầu nói: "Biết đâu cô nương ấy chỉ đi đại tiện. Dù gì cũng là một nữ nhi, cũng sẽ cảm thấy ngại nên không thể đi những nơi gần đây......"

A Lạc hổn hển cắt ngang lời cậu: "Đại tiện cái quỷ gì chứ, ta thấy cô ả nhất định bỏ trốn rồi. Tiểu hồ ly xảo quyệt này, bắt được cô rồi, xem ta có trị cô không!"

A Diệu đứng dậy, rút hai thanh củi trên đống lửa và đưa cho A Lạc một thanh: "Chúng ta chia nhau đi tìm thôi."

A Diệu không lo rằng cô nương ấy sẽ bỏ trốn. Đã nửa đêm rồi, một nữ nhi như vậy có thể chạy đi đâu? Điều cậu không yên tâm chính là ở nơi hoang dã này, cô nương ấy không sợ sao?

A Lạc ngăn A Diệu lại: "Đệ nên ở lại dưỡng thương đi, chỉ cần ta đi là được rồi."

A Diệu lắc đầu: "Vết thương không sao. Hai người chúng ta chia nhau đi tìm sẽ dễ dàng hơn. Nếu cô nương ấy thật sự chạy trốn, chúng ta cũng không thể ở lại đây được nữa."

Cảnh trong mơ cũng đã thay đổi, không còn là hình ảnh của ngôi đền đổ nát, một mình chàng đang lê từng bước nhỏ đi sâu vào rừng. Màn đêm đen kịt phác họa nên khung cảnh núi rừng trông rất mơ hồ và đáng sợ, bên tai có những âm thanh sột soạt kỳ lạ. Cậu cảm thấy sợ hãi, cơ thể ngày càng nóng, vai trái giống như một cái bánh nướng bị lửa thiêu đốt khiến cậu rất khó thở.

A Diệu vẫn đang mê man, trên trán đổ đầy mồ hôi, dưới thân cũng toàn mồ hôi, khắp người nóng hổi như ngâm trong nước nóng. Hiến Dung sờ trán chàng, nóng đến mức khiến nàng phát hoảng. Chàng đang sốt cao!

Dương Hiến Dung nhanh chóng gọi Xuân Nhi đi lấy nước. Xuân Nhi vội đưa nước nào, nàng vốn muốn giúp tiểu thư một chút nhưng Hiến Dung lại bảo nàng tiếp tục đi lấy nước, một chậu nước cũng không thể giúp chàng hạ nhiệt. Hiến Dung lấy khăn trong chậu ra, sau khi vắt khô thì đắp lên trán A Diệu. Trong khi nàng vắt một chiếc khăn khác thì chiếc khăn đầu tiên đã nóng rồi.

Có người nhẹ nhàng gõ cửa, Hiến Dung bước ra mở, Xuân Nhi thở hổn hển bưng một chậu nước khác vào. Hiến Dung nhận lấy chậu nước mới và đưa cho Xuân Nhi chậu nước trước mặt đã âm ấm: "Muội đi lấy một cái chậu khác đi. Nhớ là phải dùng nước giếng vừa mới múc lên, vì khi đó nước rất mát."

Xuân Nhi vừa thở gấp vừa gật đầu rồi xoay người rời khỏi với chậu nước trên tay. Hiến Dung chạm vào trán A Diệu, vẫn còn nóng, cứ nóng từng chập từng chập, trên trán hạ nhiệt cũng vô dụng, toàn thân buộc phải tản nhiệt!

Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện, Dương Hiến Dung đã do dự. Toàn thân tản nhiệt, đồng nghĩa với việc nàng phải cởi y phục cho A Diệu. Chàng là nam nhân mà nàng lại là nữ nhân chưa xuất giá, nếu như tin tức truyền ra, nàng sẽ xử sự thế nào đây? Ngày thường có thể gọi nam nhân đến làm, nhưng bây giờ dinh phủ đang truy tìm tung tích của chàng, ngoại trừ Dương Hiến Dung nàng ra, không ai có thể giúp được!

Nàng chần chừ rất lâu, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của chàng giờ đã ửng hồng, trên trán và mũi không ngừng đổ mồ hôi, cuối cùng nàng đành hạ quyết tâm và tự động viên bản thân mình: "Lương y như từ mẫu, Dương Hiến Dung, ngươi đang cứu người!"

Hiến Dung hít một hơi thật sâu rồi nhắm mắt cởi y phục của A Diệu, nàng sờ s.oạng lấy khăn lau người cho chàng. Vì Hiến Dung nhắm mắt và lau xung quanh nên tay nàng vô tình chạm vào làn da của chàng. Các xúc tu tự nhiên nóng lên, chính cảm giác trơn nhẵn này khiến nàng giật mình. Đây không phải là lần đầu tiên nàng chạm vào làn da của A Diệu, do trước đó nàng đã quá hồi hộp khi trang điểm cho chàng mà không để ý đến cảm giác khi chạm vào. Lần này thì khác, nàng phải lau hết phần lớn trên người chàng. Nàng cảm thấy làn da con người thật tuyệt vời, cảm giác da của người nam hoàn toàn không giống với người nữ. Da thịt chàng ấm áp, vân da nhẵn mịn, cơ bắp săn chắc, từng chút một cảm giác dưới bàn tay nhắc nhở nàng rằng đây là một người khác giới với nàng.

Dương Hiến Dung phát hiện ra, nàng một chút cũng không bài xích việc động chạm vào làn da của A Diệu.

Nàng cẩn thận lau một hồi, sau đó đổi sang chiếc khăn lạnh khác và tiếp tục lau. Nhắm mắt thực sự ảnh hưởng quá nhiều đến việc chăm sóc, ngoài ra nàng cũng lo là, nếu cứ nhắm mắt như thế sẽ vô tình chạm vào bộ phận nhạy cảm nào đó. Hiến Dung tự động viên mình, dù sao nàng cũng đã đến mức này rồi, vẫn nhắm mắt lại thì thật kỳ dị. Thế là nàng dứt khoát mở mắt ra, thầm nhủ trong lòng "Đây chỉ là bệnh nhân, đây chỉ là bệnh nhân" và nàng quyết định hiên ngang lẫm liệt nhìn chàng.

Hiến Dung chợt nhận ra, nàng đã đánh giá quá cao sức mạnh ý chí của bản thân.

Một nam nhân điển trai tuấn tú như chàng khó mà tìm được trong khắp thành Lạc Dương này, mà ở chàng còn có sự kết hợp giữa khỏe đẹp và tao nhã. Y phục chàng đang mở rộng, lộ ra lồng ngực cường tráng và chắc nịch, cơ vai rộng, phần bụng dưới hơi hóp lại thấp thoáng một khối cơ bụng săn chắc. Thêm ngũ quan sáng ngời đẹp đẽ cùng với làn da tỏa nắng và khỏe mạnh nữa, e là khó có người nữ nào có thể rời mắt được.

A Diệu vẫn đang hôn mê, chàng không hề biết rằng có một nữ nhân đang nhìn chằm chằm vào phần trên tr.ần trụi của mình. Vì chàng vẫn đang chìm đắm trong giấc mơ ấy, vẫn là cậu bé mười lăm tuổi đang lẩn trốn.