Năm Tháng Huy Hoàng

Chương 34: Chương 34



Xe ngựa đã đợi sẵn trước cổng chính của Dương phủ, nhóm người Hiến Dung bước ra khỏi Dương phủ một cách suôn sẻ mà không gặp bất kỳ trở ngại nào. Tâm trạng căng thẳng của Hiến Dung cuối cùng cũng được thả lỏng, Xuân Nhi đỡ nàng bước lên xe rồi hạ tấm rèm xuống, nhỏ giọng thì thầm với Hiến Dung: “Dương Quân đã đợi sẵn trước cổng Liễu phủ rồi ạ.”

Hiến Dung gật đầu, Xuân Nhi nhoài người ra bên ngoài và kêu lên “Đi thôi”. A Diệu đang định đánh xe chạy đi thì đột nhiên vai chàng bị giữ chặt. Trùng hợp là hắn ta đang đè lên chỗ vết thương trên vai chàng rồi ra lệnh: “Dừng lại ngay!”

A Diệu cau mày, cố nén lại sự đau đớn, chàng nắm chặt con dao găm trong tay áo rồi chậm rãi quay người lại, vẻ mặt chàng lập tức thay đổi thành thái độ khiêm cung.

Người giữ vai chàng là Dương Dũng, hắn ta đứng trước xe ngựa cùng mấy tên thị vệ. Dương Dũng nhìn A Diệu từ trên xuống dưới, giọng điệu có chút không tốt lành: “Vị huynh đệ này trông rất lạ mặt, sao ta chưa từng thấy người này ở Dương phủ?”

A Diệu đang băn khoăn không biết trả lời như thế nào thì Hiến Dung đã vén rèm xe lên: “Đây là phu xe mới do quản gia tìm, có vấn đề gì ư?”

Dương Dũng hướng về Hiến Dung thi lễ: “Chủ nhân đã có lệnh, tất cả những người lạ ra vào dinh phủ phải chấp nhận việc đợi xác minh xong thân phận của họ mới có thể cho đi. Đại tiểu thư, người đang định đi đâu?”

“Ta đi tới am Quảng Hóa, đã lâu lắm rồi ta không đến thăm Vô Chủ Sư Thái.”

Dương Dũng nhìn vào trong xe: “Tiểu thư chỉ mang theo một tì nữ và một phu xe thôi sao?”

“Ta không thích mang nhiều người khi đi ra ngoài, chỉ cần hai người bọn họ là đủ rồi.”

“Chuyện này làm sao có thể? Để thuộc hạ gọi thêm người hộ tống tiểu thư đến am Quảng Hóa.” Dương Dũng phất tay, lập tức có một vài thị vệ đi tới.

Hiến Dung cau mày: “Không cần đâu, ta không muốn mang theo quá nhiều người để đi rêu rao khắp nơi như vậy——”

Dương Dũng ngắt lời nàng: “Khoảng thời gian trước thủ phạm đã đột nhập vào Dương phủ, đến giờ vẫn còn chưa bắt được. Cho dù là chuyện nhỏ nhất, thuộc hạ nào dám bỏ qua sự an toàn của tiểu thư.”

Tuy lời hắn nói ra có sự cung kính, song thái độ của hắn lại buộc nàng không được gạt bỏ chuyện này. A Diệu nhìn vào vai chàng khi hai người họ đang nói chuyện. Sau cú ấn chặt vừa rồi, máu từ vết thương đã chảy ra, thấm cả ra ngoài. May mắn thay, đồng phục của Dương phủ có màu tím và vết máu vẫn chưa lộ rõ hẳn. A Diệu cố kìm nén cơn đau, chàng cầm con dao găm trong tay càng chặt hơn.

Hiến Dung giả vờ tức giận, bao nhiêu cơn bực đều hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng: “Ta có hẹn với Vô Chủ Sư Thái về thời gian dâng hương, nhưng ngươi cứ ở đây làm ta chậm trễ. Lời của ta mà ngươi cũng không nghe ư?”

Mặc dù trên gương mặt nàng biểu hiện vẻ tức giận, nhưng hiện giờ trong lòng nàng lại rất sốt ruột. Nàng biết Dương Dũng chỉ nghe theo mệnh lệnh của Dương Huyền Chi, nếu hắn cứ khăng khăng như vậy, nàng cũng hết cách. May mà Dương Dũng vẫn còn kiêng dè về thân phận của nàng và không một mực giữ nàng lại nữa, hắn nói: “Tiểu thư, người nhớ phải cẩn thận.”

Dương Dũng tránh sang một bên, A Diệu thở phào nhẹ nhõm, chàng nhảy lên xe và cầm lấy dây cương, vừa định thúc ngựa chạy thì ánh mắt Dương Dũng đã liếc qua bả vai bị thương của chàng, đột nhiên hắn đưa tay ra chặn xe ngựa lại lần nữa và cất giọng lạnh lùng: “Vai của ngươi bị làm sao vậy?”

Mọi người đều nhìn về phía vai A Diệu, nơi đó xuất hiện một vết ướt nhỏ. A Diệu tỏ ra bình tĩnh, nói cho qua loa: “Nô tài vừa đi qua phòng giặt, có thím kia đã lỡ tạt nước vào người nô tài khi thím ấy giặt quần áo.”

Bên trong xe, Hiến Dung và Xuân Nhi đều gật đầu, nhưng Dương Dũng vẫn nhất mực không tin: “Nước giặt?”

Hắn đưa tay tới vai A Diệu, một tia lạnh lùng sắc bén lóe lên trong mắt A Diệu, chàng đã sẵn sàng thoát ra khỏi lớp vỏ bọc.

Bỗng nhiên có người đứng bên kia đường hét lớn, thu hút không ít sự chú ý của mọi người. Bọn họ trông thấy một người nam mặc trên người bộ quần áo bằng vải thô, người này để chòm râu quai nón, đang gánh đòn gánh trên vai, đúng lúc hắn đang run lên vì sợ hãi khi nhìn lên mái nhà của Dương phủ.

Dương Dũng lập tức chạy qua, túm lấy người nam hiền lành nhút nhát ấy: “Ngươi đã thấy được những gì?”

Người nam chỉ vào một chỗ trên mái nhà của Dương phủ, bắt đầu nói lắp bắp: “Có ai đó …... có ai đó thò đầu ra từ trên mái nhà. Người đó dùng khăn che mặt, cả người thì toàn màu đen, trông rất đáng sợ.”

Sắc mặt Dương Dũng thay đổi tức khắc, hắn vẫy tay với thị vệ: “Nhanh, đi theo ta!”

Hiến Dung và A Diệu đều thở phào nhẹ nhõm, bọn họ cùng nhìn người nam bên kia đường. Người này có mái tóc dài màu hạt dẻ đậm, hắn như trút được gánh nặng rồi lặng lẽ rời đi. A Diệu không nhịn được mà phì cười, song cũng nhíu mày chịu đựng đau đớn rồi nhanh chóng đánh xe rời khỏi Dương phủ.

Về đến “Liễu phủ”, sắc mặt A Diệu đã trắng bệch, máu rỉ ra rất nhiều từ vết thương trên vai chàng. A Lạc đã cải trang thành nông phu luôn bám theo sau A Diệu, lúc này hắn vội vã tiến lên trước giúp A Diệu xuống xe. Còn Dương Quân thì mặc trang phục giống hệt A Diệu, cậu ta nhanh chóng ngồi vào vị trí của người phu xe, liền đánh xe rời khỏi.

*****

Bên trong chiếc xe ngựa nghiêng ngả, Hiến Dung ngồi thất thần từ nãy đến giờ, mãi cho đến khi Xuân Nhi lên tiếng gọi nàng, hồn nàng mới quay trở lại.

Xuân Nhi có chút lo lắng hỏi: “Tiểu thư, người đang nghĩ gì vậy?”

Hiến Dung trầm ngâm nhìn vào chùm chuông gió rủ xuống được treo trong xe ngựa, theo những cái lắc lư chòng chành của xe, những chiếc chuông gió ấy cũng vang lên tiếng chuông lanh lảnh trong trẻo, nghe rất êm tai. Thật lâu sau nàng mới thở dài một hơi, cất giọng sầu muộn: “Ta luôn cảm thấy……huynh ấy đang nhìn xuyên qua ta để nhớ đến một ai khác…...”

Xuân Nhi không hiểu ra sao cả: “Ai nhìn ai cơ?”

Hiến Dung không nói thêm bất cứ điều gì, nàng chỉ căn dặn Xuân Nhi: “Hộ Viện Dương Dũng đã nhìn thấy Liễu công tử sáng nay rồi. Sau khi chúng ta trở về, hắn không thấy người đâu, nói không chừng sẽ truy hỏi. Nếu hắn đến gặng hỏi, cứ nói là người này thường hay nhậu nhẹt, lười biếng trốn việc nên đã đuổi ra khỏi phủ.”

Xuân Nhi gật đầu. Hiến Dung lấy từ trong tay áo ra một túi tiền đưa cho Xuân Nhi: “Cái này đưa cho Dương Quân.”

Xuân Nhi vội xua tay: “Tiểu thư, huynh ấy nhất định sẽ không hé nửa lời ra ngoài đâu.”

Hiến Dung cầm túi tiền nhét vào tay Xuân Nhi: “Cha cậu ấy mắc nợ cờ bạc quá nhiều, làm con trong nhà cũng phải giúp đỡ gia đình.”

Xuân Nhi nghìn ân vạn tạ nhận lấy, Hiến Dung hỏi thăm: “Khi nào cậu ấy đến đề nghị chuyện hôn sự?”

Mặt Xuân Nhi đột nhiên đỏ bừng, nhưng nàng cũng không né tránh chủ đề này, nói lời chua xót: “Huynh ấy là nô lệ, còn muội là hầu gái, muội làm sao có thể làm chủ được việc này, còn phải xem lão gia có ban ân huệ này hay không.”

“Yên tâm đi, muội cũng biết Dương gia đối với đầy tớ không bao giờ hà khắc. Ta đi nói với phụ thân, ông ấy nhất định sẽ đồng ý.” Nói đến đây, Hiến Dung đột nhiên nhớ ra, mẹ của Xuân Nhi đã bán Xuân Nhi cho Dương gia trước khi bà qua đời, nhưng dù có ra sao thì cha của Xuân Nhi vẫn còn sống mà, “Cha muội bây giờ……”

Xuân Nhi tỏ vẻ chán ghét, nàng cười khẩy: “Ông ta sao? Thôi quên đi. Một là, ông ta đang ở Thượng Đảng, đường sá quá xa xôi. Hai là, nếu như ông ta biết muội thành thân, chỉ sợ rằng ông ta sẽ đến đòi hỏi sính lễ này kia, khó có thể đảm bảo ông ta sẽ không nảy sinh lòng tham.”

Một người chồng thậm chí bán cả vợ con mình để trả nợ cờ bạc thì có thể trông đợi được gì vào tình thương của ông ta dành cho con gái vào ngày xuất giá chứ?

Xuân Nhi vốn xuất thân từ một gia đình tốt ở quận Thượng Đảng - Sơn Tây, nhà nàng ấy cũng được xem như thân hào nông thôn bậc trung. Tiếc rằng, người cha này rất ham mê cờ bạc, lại còn thích kết giao với đủ loại bằng hữu xấu. Ngày nào cũng năm sáu cuộc nhậu, say bét nhè như bùn nhão, đến nỗi tài sản gia đình có trong tay cũng vơi đi nhanh chóng. Vì tụ tập cùng những người chuyên đi gây hại cho người khác mà ông ta từng bị tống vào tù mấy năm, sau khi ra tù thì hoàn cảnh gia đình ông ta còn éo le hơn cả một tiểu nông. Vậy mà ông ta vẫn không chịu từ bỏ cờ bạc, thế chấp hết rồi thì bán luôn cả vợ con. Mẹ của Xuân Nhi vì chuyện này mà đau lòng cho đến chết, sau này Xuân Nhi cũng có vận may khi bị bán vào Dương gia. Dương Huyền Chi thấy nàng là người sạch sẽ, thông minh và còn biết chữ, nên đã để nàng làm người hầu riêng cho Hiến Dung. Hiến Dung và Xuân Nhi đều bằng tuổi nhau và trưởng thành cùng nhau, thế nên tình nghĩa của họ không gì có thể so sánh được với những chủ tớ bình thường khác.

Tuy Dương Quân là con trai của quản gia, nhưng Hiến Dung lại yêu mến Xuân Nhi hơn, vì Hiến Dung cảm thấy con người Dương Quân không có chí tiến thủ, chỉ là một người tầm thường và không xứng với Xuân Nhi. Xuân Nhi là kiểu người rất bình tĩnh. Dù có ngoại hình khá ổn lại còn hiểu biết chữ nghĩa, nhưng trước sau gì Xuân Nhi vẫn là một nô tỳ, người kết duyên cùng nàng ấy chỉ có thể là người cùng tầng lớp và cũng không dám mơ tưởng nghĩ đến chuyện làm thê thiếp cho một nam nhân giàu có quyền thế nào đó. Vì trong lòng Xuân Nhi luôn biết ơn Dương gia, kiếp này nàng ấy nhất định sẽ đi theo Hiến Dung cho đến chết. Vì lẽ đó, Xuân Nhi đã chọn cho mình một người nam tầm thường, vừa có thể ở cùng một nơi với tiểu thư và phu quân tương lai, vừa có thể giúp đỡ và phục vụ tiểu thư. Nếu như nàng ấy chọn chung sống với người giỏi giang có đầu óc, thì ai lại chịu đem của hồi môn để lấy một người hầu chứ?

Trong lòng Xuân Nhi đang dự tính về tương lai của mình, thì bên kia, Hiến Dung đang dựa vào đệm, chăm chú nhìn chùm chuông gió phát ra âm thanh leng keng nho nhỏ ấy. Đáng lý ra Hiến Dung phải mừng cho Liễu công tử đã thoát khỏi nhà nàng một cách an toàn mới phải, nhưng không hiểu sao, chỉ cần thỉnh thoảng nghĩ đến ánh mắt bi thương và buồn bã của chàng, trong lòng nàng lại có chút nhói đau. Ngay cả khi chàng nở nụ cười, vẫn có một tia u uất và cay đắng trong đôi mắt đen láy sáng ngời đó. Trong đôi mắt ấy có quá nhiều thứ mà nàng không thể hiểu hết được và dường như cả đời này nàng cũng không thể nhìn thấu suốt.

Chàng đau buồn vì điều gì? Chàng nhìn xuyên qua mình là nhớ đến ai? Mình đối với Liễu công tử, rốt cuộc hiểu rõ được bao nhiêu?