Năm Tháng Không Từ Bỏ

Chương 57: Tôi Đoán Chị Điên Trước





Nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô phía Bắc.

Dòng máu ấm nóng từ sau gáy Mục Tuyết Y chảy xuống, dính nhơm nhớp vào ngón tay Mục Như Tình, thấm giữa kẽ ngón tay, tựa như thuốc nhuộm đỏ thẫm họa trên câu đối xuân ngày tết.

Nàng ta gắt gao bóp cổ Mục Tuyết Y, mà sau gáy Mục Tuyết Y chảy rất nhiều máu.

Ngón tay bóp chặt, buông ra, lại bóp chặt.

Làm cho đối phương hết lần này tới lần khác nghẹt thở, lại hết lần này tới lần khác cho nàng hít vào một ít không khí.

Lăn qua lộn lại, như một vòng lặp.

Mục Như Tình ngắt lấy cái cổ đã xanh tím, không biết là lần thứ mấy hỏi ra câu này: "Uyển Uyển đến cùng đi nơi nào?"
"Mục Như Tình, chi bằng chị nằm xuống rồi đánh một giấc." Mục Tuyết Y tiếp tục cười, không hề tỏ vẻ khẩn trương: "Trong mơ cái gì cũng có."
Áo sơ mi trắng bám đầy bụi đất lẫn cùng máu tanh, cánh tay gãy xương và mắt cá chân đứt gân vô lực yếu ớt ngã xuống mặt đất, cộng thêm cần cổ xanh tím khiến nàng trông như một cái giẻ lau dơ bẩn rách nát.

Mục Như Tình thô bạo nhặt "cái giẻ lau" này lên, một đường kéo lê, kéo tới trước một cái bàn gỗ nhỏ, ấn nàng ngồi vào ghế.

Nàng ta kéo ghế ngồi xuống, đá hai ấm nước nóng ở dưới bàn, ra lệnh cho đám người: "Rót nước."
Đám côn đồ mặc đồ đen cầm ấm nước rót nước vào một cái cốc nhựa.

Mục Như Tình cầm cốc nước nóng, đặt ở trước mặt Mục Tuyết Y: "Khát nước không? Nào, uống, uống một chút."
Mục Tuyết Y làm lơ nàng ta, đầu đầy mồ hôi, híp mắt nhìn Mục Như Tình trước mặt.

Mục Như Tình kêu người lấy cái dao phay mà nàng ta vừa mài ở trên mặt đất, cầm nó, cắm sâu vào bàn gỗ, cười lạnh nhìn Mục Tuyết Y.

"Uống nhanh lên, thúc đẩy máu trong người mày tuần hoàn, lát nữa tao chặt ngón tay mày, máu mới có thể Rào giống như một vòi nước, để nó phun lên gương mặt bất cần của mày."
"...!Ha ha ha ha..."
Mục Tuyết Y nhìn dáng vẻ cuồng dại của Mục Như Tình, không nhịn được cười: "Chị nói xem, trong gen di truyền của nhà họ Mục, có phải đều mang theo cái chữ Điên không?"
"Mày cũng xứng?"
Mục Như Tình chế giễu: "Mày cũng xứng gọi mình là người nhà họ Mục?"

Mục Tuyết Y mím mím đôi môi rỉ máu, ánh mắt trở nên có chút thương hại.

"Chị, chị thật sự cảm thấy, chị so với tôi, một đứa bé do tiểu tam sinh ra, cao quý hơn ở chỗ nào?"
Nàng thoáng nghiêng người về phía trước, ghé vào tai Mục Như Tình thủ thỉ.

"Trong cơ thể hai chúng ta, chẳng phải đều chảy chung một dòng máu dơ bẩn của Mục Quốc Thừa sao?" Âm thanh nhẹ vô cùng, lộ ra mấy phần điên cuồng.

Mục Như Tình sửng sốt.

"Chị thấy bản thân có đáng thương không?" Mục Tuyết Y tiếc hận thở dài: "Chị cho rằng Mục Quốc Thừa thông dâm với mẹ tôi, mới khiến cho mẹ chị tự sát, chị hận mẹ tôi, hận tôi, chỉ là không dám oán hận Mục Quốc Thừa.

Rõ ràng là ông ta tầm hoan mua vui, rõ ràng là ông ta vô trách nhiệm với mẹ chị, tại sao chị căm hận như thế nhưng lại chừa một mình ông ta?"
Mục Như Tình siết chặt đầu ngón tay, bắt lấy chuôi dao: "Mày muốn biết lý do?"
Mục Tuyết Y di chuyển con ngươi, nheo mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt của Mục Như Tình: "Bởi vì chị nhu nhược, chị vô dụng, chị chỉ dám bắt nạt kẻ yếu hơn mình.

Chị biết, chị phải dựa vào Mục Quốc Thừa để sống, chị muốn tài sản của Mục thị, vì lẽ đó dù cho chị có biết được sự thật, cái chết của của mẹ chị phần lớn là do Mục Quốc Thừa gây ra, chị cũng không có gan chống lại ông ta."
"Chị đáng thương biết bao, miệng thì nói luôn luôn nhớ nhung về mẹ, nhưng hung thủ lớn nhất hại chết mẹ mình cũng không dám oán hận.

Chị chỉ dám đem nỗi căm phẫn của bản thân dời sang một kẻ không có sức phản kháng như tôi.

Còn giả bộ lấy thân phận lừa người gạt mình, nói đây là cách mà chị nên trả thù."
"Mục Như Tình, nếu như mẹ chị ở dưới suối vàng có biết, e sợ cũng cảm thán một câu."
"Chị cậy mạnh hiếp yếu, làm tiểu nhân hèn hạ hiếp đáp kẻ yếu hơn mình, căn bản không xứng, có - được - tình - yêu."
Che đậy nhiều năm như thế, lại bị dăm ba câu nói của Mục Tuyết Y xé sạch sành sanh.

Vẻ mặt Mục Như Tình lúc thì đỏ, lúc thì trắng, ngực phập phồng với tốc độ tăng dần.

Vì Mục Tuyết Y thì thầm những lời này vào tai Mục Như Tình, đám côn đồ xung quanh cũng không rõ tại sao Đại tiểu thư lại đột nhiên thay đổi sắc mặt.

Một tên đứng gần nhất cẩn thận hỏi: "Đại tiểu thư, cô..."
"Uyển Uyển..." Mục Như Tình phớt lờ hắn, nuốt một ngụm nước bọt, trên cổ nổi lên một cọng gân xanh: "Cậu ấy cũng nghĩ như thế à?"
Nàng ta tăng thêm âm lượng, từng chữ từng câu hỏi: "Cậu ấy bỏ tao đi là vì nghĩ như thế?"
Mục Tuyết Y mỉm cười, không trả lời thẳng mà chỉ nói: "Trước khi Uyển Uyển đi, có nhờ tôi chuyển lời cho chị."
Giọng của Mục Như Tình run rẩy: "...!Gì cơ?"
"Cậu ấy nói." Mục Tuyết Y hơi nghiêng đầu, chậm rì rì lẩm bẩm: "Tối hôm ấy nếu chị đồng ý với đề nghị của cậu ấy, cậu ấy sẽ cân nhắc dành cả đời ở bên cạnh chị."
Buổi tối, ngày hôm ấy...!
Mục Như Tình cố gắng tìm về hồi ức, rốt cuộc mơ mơ hồ hồ nhớ lại đoạn ký ức kia, đoạn ký ức mà nàng ta chưa bao giờ để ở trong lòng.

— "A Tình, nếu như...!nếu như cậu không kết hôn với người đàn ông kia, sau này cũng đừng làm chuyện xấu với Tuyết Y, nếu như cậu có thể cúi đầu vì những hành động trước kia của mình, có lẽ chúng ta..."
Nàng ta trả lời thế nào?
— "Uyển Uyển, cậu đang kể chuyện cười hả?"
Chung Uyển đi rồi, nàng ta mới nhận ra, chỉ cần Uyển Uyển có thể lưu lại, nàng ta có thể không kết hôn, có thể không tiếp tục làm chuyện xấu, cũng có thể cúi đầu xin lỗi hết thảy những chuyện xấu mà nàng ta từng làm trước đây.

Miễn là Uyển Uyển ở bên cạnh, nàng ta...!cái gì cũng không cần.

Thế nhưng quá muộn rồi.

Đáng ghét nhất chính là, dù cho có tiếc nuối thì ván cũng đã đóng thuyền, nàng ta vốn dĩ không cần biết những điều này.

Vậy mà Mục Tuyết Y lại nói cho nàng ta nghe.

Khiến cho nàng ta hiểu, hóa ra nàng ta vốn đã từng có một cơ hội để nắm giữ trái tim của Chung Uyển, nhưng nó rồi chỉ vụt thoáng qua như thế.

Không thể cứu vãn lại.

Mục Tuyết Y...!
Rõ ràng mình mới là kẻ cầm đầu một nhóm côn đồ, đứa em gái sống dở chết dở này mới là con cá nằm trên thớt.

Vậy mà hôm nay, Mục Tuyết Y lại là người cầm dao đâm nàng ta một nhát.

Đâm cho lòng nàng ta tràn đầy vết thương, máu thịt be bét.


Mục Như Tình bật cười, điểm nhân tính cuối cùng đã hoàn toàn bị nuốt chửng.

Thế thì chiều theo mong muốn của Mục Tuyết Y vậy.

Theo nàng, cùng nhau xuống địa ngục.

"Em gái, bây giờ ở bên ngoài chắc hẳn có rất nhiều người đang tìm chúng ta." Mục Như Tình nhấc bổng thanh dao phay, áng chừng trên tay một chút: "Tao biết, mày đang đánh cược, đánh cược Chu Chẩm Nguyệt có tìm được mày hay không."
Nàng ta bắt lấy bàn tay phải của Mục Tuyết Y, đặt lên bàn, mấy tên côn đồ phía sau xông lên đè bả vai của Mục Tuyết Y xuống bàn.

"Tao chơi với mày một ván."
Lưỡi dao sắc bén chạm vào ngón út của Mục Tuyết Y.

"Mỗi nửa giờ, tao sẽ cắt một ngón tay của mày.

Mày không cần lo lắng, một lúc nữa tao sẽ kêu người mang giá truyền dịch và túi máu đến cho mày truyền máu, sẽ không để cho mày chết vì mất máu đâu."
"Nếu là đánh cược, vậy tao làm chị gái, đương nhiên phải nhường cơ hội cho em mình đoán trước."
"Mày đoán xem, tao hỏi ra chỗ trốn của Uyển Uyển trước, hay là Chu Chẩm Nguyệt...!sẽ cứu mày trước?"
Mục Như Tình nhíu mày.

Mục Tuyết Y nằm ở trên bàn, bàn tay phải bị Mục Như Tình đè ép theo bản năng co giật.

Trên mặt nàng vẫn không có chút gì là hoảng sợ, vào giờ phút này, vẫn như cũ cười được: "Tôi đoán, chị biến thành kẻ điên trước."
Khóe môi Mục Như Tình khẽ cong.

"Đoán đúng." Nàng ta nói.

Dao phay gọn gàng hạ xuống, ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe lên, lưỡi dao và mặt bàn chạm vào nhau, phát sinh lanh lảnh một tiếng "Cạch—!"
Trong nháy mắt, ngón tay út bị một lực mạnh mẽ chặt đứt.

* * *
Chu Chẩm Nguyệt ngồi ở ghế phụ bên trong xe Lý Lộ Lộ, thuộc hạ của Lý Lộ Lộ liên tục gửi video giám sát qua bên này, vì không trì hoãn việc tìm người, nàng phát video giám sát trên màn hình lớn, Chu Chẩm Nguyệt ngồi kế bên cũng tiện cho việc kiểm tra.

Số lượng quá lớn, tuy đã phân công cho nhiều người khác cùng tìm, nhưng hẳn sẽ mất rất nhiều thời gian.

Đang lúc sốt sắng, Tiểu Ngải lại gọi đến.

Sau khi bắt máy, nàng đi thẳng vào vấn đề, thông báo: "Chu tổng, không tốt, có người báo cảnh sát!"
"Cái gì?" Vẻ mặt Chu Chẩm Nguyệt đông cứng, ngón tay đang lướt trên màn hình bỗng dừng lại: "Là ai?!"
Tiểu Ngải: "Em cũng không biết, tóm lại hiện giờ cảnh sát đã điều động lực lượng.

Thêm một chuyện phiền phức, chị kêu em đi điều tra camera xung quanh dinh thự, thế nhưng Mục Quốc Thừa đã trước một bước thu hết camera về.

Ông ta cũng phái người tìm kiếm tung tích của Mục Như Tình và Nhị tiểu thư khắp nơi, suýt chút nữa đã va chạm với người của bên mình.

Hơn nữa còn phát hiện một đám lưu manh không rõ lai lịch, không hiểu tại sao lại dính líu tới bọn chúng: "Em sợ..."
"Em đợi một tí." Chu Chẩm Nguyệt ấn huyệt thái dương, cấp tốc vạch ra một lối đi trong mớ suy nghĩ hỗn độn.

Hiện có quá nhiều người đều đang tìm cặp chị em Mục gia.

Người của Chu thị đang tìm, Mục Quốc Thừa đang tìm, thuộc hạ của Lý Lộ Lộ đang tìm, đám lưu manh không rõ lai lịch đang tìm, còn có cảnh sát, cũng đang tìm.

Không thể để cho người của Mục Quốc Thừa tìm ra bọn họ trước.

Dựa theo tính khí của Mục Quốc Thừa, nhất định sẽ đem chuyện này đè xuống cho yên, nếu như thấy Mục Tuyết Y bị thương quá nặng, có khả năng sẽ giết người diệt khẩu.

Cũng không thể để cho cảnh sát tìm ra bọn họ trước.

Nếu không, kế hoạch của Tuyết Y sẽ sụp đổ.

Càng không thể để cho đám lưu manh kia tìm được.

Cô căn bản không biết đối phương là người của ai, bên trong có chứa bí mật gì.


Nói cách khác, muốn giải quyết chuyện này, chỉ một mình cô tìm thấy Mục Tuyết Y là đủ.

Trong khi cô tìm kiếm Tuyết Y, đồng thời phải nghĩ cách ngăn cản những người khác hành động.

Đang suy tư, Lý Lộ Lộ ở bên cạnh chửi một tiếng: "Mẹ nó", vội đánh tay lái quay đầu xe.

"Bên kia có cảnh sát."
Lý Lộ Lộ vội vã giải thích: "Loại thương nhân như em, đến thăm đồn cảnh sát hơi bị nhiều luôn đó, chiếc xe này cũng quen mặt với bọn họ rồi, không dám chạy qua đó đâu."
Chu Chẩm Nguyệt cau mày: "Cảnh sát đã bắt đầu tìm kiếm, xe cảnh sát sẽ truy lùng khắp nơi, chúng ta cũng không thể cứ tránh né mãi."
Lý Lộ Lộ: "Em biết thế này sẽ khiến chúng ta trì hoãn, em cũng đâu còn cách nào khác.

Vào lúc này chúng ta cứ lông bông chạy tới chạy lui, không chừng còn dấy lên nghi ngờ."
Não Chu Chẩm Nguyệt nhảy số.

Chỉ chốc lát sau, cô mở mắt ra, nói với người bên kia điện thoại: "Tiểu Ngải, em tạm gác mọi chuyện sang một bên, lập tức tung tin cảnh sát đang lục soát cho Mục Quốc Thừa biết, hãy cẩn thận, không cần lộ ra quá nhiều dấu vết."
Tiểu Ngải tức thì đáp lời: "Vâng."
Rất hiển nhiên, Mục Quốc Thừa vốn không muốn cảnh sát nhúng tay.

So với việc hai đứa con gái của mình tự chém giết lẫn nhau, thì bảo vệ danh tiếng của Mục thị đối với ông ta mà nói quan trọng hơn nhiều.

Vì lẽ đó, nếu như biết cảnh sát nhúng tay, ông ta nhất định sẽ ưu tiên lựa chọn việc cản trở cảnh sát lần theo trước.

Cảnh sát cảm thấy có người đang cản trở, bọn họ sẽ hoài nghi liệu người đứng sau có phải là kẻ bắt cóc Mục Tuyết Y hay không, bọn họ từ đây sẽ lần theo manh mối này mà điều tra.

Cứ như vậy, Mục thị và cảnh sát tạm thời có thể ràng buộc lẫn nhau.

Cảnh sát có phương hướng cụ thể, ít nhất sẽ không rải rác khắp mọi nẻo đường ở Ngạn Dương, sẽ không gây trở ngại cho mạch thông tin của Lý Lộ Lộ.

Đám lưu manh kia không rõ lai lịch, không biết mục đích của bọn họ là gì, hiện tại không thể tìm ra cách ứng đối.

Đã như vậy, chỉ có thể dùng mạng lưới tình báo của Chu thị và Lý Lộ Lộ, chạy đua thời gian với bọn họ.

Chu thị và Lý thị có 80% khách sạn và quán bar ở thành phố Ngạn Dương.

Những nơi riêng tư và bí mật thế này cũng không tìm thấy hình bóng của Mục Tuyết Y và nhóm người.

Cô đã cử người đến nhà riêng mà Mục Như Tình đứng tên tìm, vẫn không thấy.

Một đại tiểu thư, dẫn theo một nhóm côn đồ, kéo theo một người tàn tật, có thể đi đâu được chứ?
Nơi nào, lại có thể tránh thoát nhiều người lục soát suốt hai tiếng đồng hồ?
"Chu tổng, chị đang nghĩ gì vậy?"
Lý Lộ Lộ cũng thay cô sốt ruột.

Chu Chẩm Nguyệt trong thời gian ngắn nhất đem tất cả mọi chuyện ngẫm lại.

Trừ đi những nơi đã lục soát qua.

"Tiểu Lý tổng."
Cô quay đầu nhìn về phía Lý Lộ Lộ: "Em từng hợp tác làm ăn ở nhiều nơi, vậy em có biết chỗ của mấy tòa nhà cũ nát và nhà kho bỏ hoang ở vùng ngoại ô chưa bị thu mua không?".