Năm Tháng Không Từ Bỏ

Chương 7: Nhị Tiểu Thư Xảy Ra Chuyện





* * * * * * *
Khi Tiểu Ngải mở cửa nhà, liền thấy Mục Tuyết Y đang ngồi trên chiếc xích đu trong góc tối, trên tay nàng đang lật xem một quyển tạp chí tài chính.

Căn phòng rất tối, chỉ có góc nhỏ bên kia được bật một ngọn đèn mờ nhạt, dưới đèn người và vật dường như đều bị một lớp bụi bao phủ.

Tiểu Ngải đè thấp âm thanh, gọi nhỏ: "Nhị tiểu thư ơi, Chu tổng đến rồi."
Mục Tuyết Y đóng lại quyển tạp chí đang xem dang dở, lập trức trèo xuống ghế xích đu, chân trần giẫm sàn nhà đi về phía trước, trong mắt hơi lấp lóe: "Ở đâu?"
Chu Chẩm Nguyệt theo sau Tiểu Ngải vào nhà, nhìn không gian u ám trong phòng, khó chịu nhíu mày, tiện tay bật đèn trong phòng khách lên.

Tiểu Ngải đang ôm một bộ hồ sơ, nàng đem túi giấy đặt lên bàn trà, làm xong việc lại chạy lấy người.

Cửa bị đóng lại.

Mục Tuyết Y dừng chân ở cách vách, thấy rõ Chu Chẩm Nguyệt đã ngồi vào sofa, đột nhiên không dám tiến thêm bước nữa.

Đã ngần ấy năm trôi qua, hai người bọn bọ lần đầu tiên mới chân chính cùng "một chỗ" sau khi chia tay.

Tuy rằng lúc trước hai người từng ở nơi này hàng ngàn lần, lại không giống hôm nay, dường như có một bức tường nào đó đã ngăn cách bọn họ.

Phản bội, thời gian, chết đi, sống lại.

Nàng liều mạng muốn cứu vãn, muốn bù đắp.

Nhưng lại giống một đứa bé đã làm hỏng món đồ chơi yêu thích, lóng ngóng chân tay không biết làm gì mới đúng.

Chu Chẩm Nguyệt theo thói quen ngồi ngay ngắn, trên mặt không lộ biểu tình, đổ trà vào hai cái ly nhỏ, lạnh nhạt nói:
"Nói chuyện đi."
Mục Tuyết Y nhìn hai cái ly, trái tim lập tức nguội lạnh.


Đó là...!hai người lúc trước khi chiêu đãi khách mới dùng đến.

Nàng nỗ lực khắc chế cảm xúc trên khuôn mặt, yên lặng đi về phía cô, ngồi xuống ở sofa phía đối diện.

Chu Chẩm Nguyệt đem ly nước đẩy đến trước mặt nàng, chính mình lại bưng ly nhấp một ngụm, im lặng rồi lại mở lời: "Tôi luôn muốn hỏi em một vấn đề."
Mục Tuyết Y không dám nhìn thẳng, chỉ cúi đầu cầm ly nước: "Chị nói đi..."
Chu Chẩm Nguyệt lại im lặng, thời gian dường như ngừng trôi.

Cuối cùng mới thốt ra khỏi miệng một câu: "Trước kia...!khi tôi và em yêu nhau, giữa chừng em mới nảy ra ý nghĩ giúp đỡ ba mình, hay là ngay từ khi bắt đầu, em vì giúp ông ta nên mới tiếp cận tôi?"
Mục Tuyết Y há miệng, cổ họng cứng đờ, không biết nên giải thích thế nào.

Hoặc là nói, cũng không còn gì để giải thích.

Đúng như cô vừa nói, ngay từ đầu nàng đã ôm lấy mục đích tiếp cận.

Chu Chẩm Nguyệt nhìn nàng, thấy nàng trước sau không thốt nên lời, khẽ cười nhẹ: "Quả nhiên, từ đầu tới cuối, đều là vì đống tài liệu kia."
"Không phải." Mục Tuyết Y vội vã: "Em thực sự cũng y..."
"Mục Tuyết Y."
Chu Chẩm Nguyệt ngắt lời nàng, ngữ khí như đang trên bàn đàm phán công việc: "Nếu như bản chất giữa tôi và em đều là thương nhân, như vậy, có một số việc sẽ đơn giản hơn nhiều."
Cô mở ra xấp tài liệu trên bàn, từ bên trong rút ra một tờ giấy, đẩy đến trước mặt nàng.

"Đây là hậu quả sau khi bị nhà họ Mục trộm tài liệu mật, hết thảy tài sản bị tổn thất đều viết rõ ràng chi tiết bên trong."
Mục Tuyết Y sững sờ cầm lên, nhìn phía trên viết một con số khổng lồ."
Chu Chẩm Nguyệt: "Nếu như ba em không làm những chuyện kia, công ty tôi cũng sẽ không gặp tổn thất lớn như vậy.

Em là con gái nhà họ Mục, số tiền này, em nên thay cả gia đình đến trả tôi, nói có đúng không?"
Mục Tuyết Y thế nào cũng không ngờ bản thân lại được tặng một tờ hóa đơn khổng lồ, tay nàng run rẩy, vội nuốt một ngụm nước bọt, khó khăn từ khe hở của hàm răng bật thốt:
"Em...!Em hiện giờ cũng không có cách nào trả hết."
Chu Chẩm Nguyệt mặt không gợn sóng, tựa hồ hết thảy đều đã trong dự tính, tất cả đều nắm chắc trong lòng bàn tay: "Tôi biết, em không thể trả nổi số tiền lớn như vậy."
Cô lại mở túi giấy thứ hai, từ bên trong rút ra một phần hợp đồng tương tự, đem một phần trong đó chia cho Mục Tuyết Y.

Chu Chẩm Nguyệt: "Đây là một phần hợp đồng...!tình yêu."
Chu Chẩm Nguyệt: "Tôi nói thẳng, ông nội của tôi gần đây thân thể không được tốt, nguyện vọng duy nhất hiện tại là có thể nhìn thấy tôi và em hợp lại.

Ông không biết giữa chúng ta trước đây đã xảy ra cái gì, thế nhưng tôi em đều đã rõ ràng, chuyện đến nước này, hợp lại tuyệt đối là không thể.

Tôi cũng muốn nói cho ông sự thật, nhưng sợ rằng khi nghe xong ông sẽ bị kích thích, vì lẽ đó, đây là phần hợp đồng tôi nhờ người chuẩn bị kỹ lưỡng.

Em phối hợp diễn kịch với tôi trước mặt ông nội, để ông có thể thanh thản vượt qua được tuổi già, coi như em trả xong số tiền nợ kia."
Đầu óc của Mục Tuyết Y đình trệ.

...!Hợp đồng?
Nàng tiếp nhận tài liệu, lật qua lật lại vài tờ, xem lướt đến trang cuối cùng, trong lòng hoảng hốt không thôi.

Năm năm.

Hợp đồng kéo dài năm năm.

Chu Chẩm Nguyệt nhìn thấy phản ứng của nàng, lông mày hơi nhíu lại.

"Làm sao, chê dài?"
"Không phải." Mục Tuyết Y nhìn công thức tính toán phía trên, đầu cúi xuống mức rất thấp: "Em chỉ không tin được, em hại chị tổn thất nhiều tiền đến thế..."
Nhiều sao?
Chu Chẩm Nguyệt miết chặt hợp đồng trên tay.


Đây là cô đã nhờ kế toán giảm bớt chữ số, đem số thập phân lùi về phía trước hai đơn vị.

Nếu căn cứ vào tổn thất thực tế, Mục Tuyết Y e rằng có dành năm trăm năm cũng chưa chắc có thể trả hết được.

Cô lấy ra một cây bút máy từ trong ví, đưa đến trước mặt Mục Tuyết Y: "Em nhìn cho rõ điều lệ hợp đồng, xác nhận xong rồi nhanh chóng ký tên đi."
Dứt lời, ngón tay cầm lấy hợp đồng của Mục Tuyết Y hơi cứng lại.

Chu Chẩm Nguyệt căn bản không cho nàng chỗ thương lượng, nàng chỉ muốn xem lướt qua hợp đồng, sau đó ký tên, cũng không hề từ chối.

Xác thực nàng rất muốn ở gần Chu Chẩm Nguyệt.

Nhưng mà, so với loại này cần phải nhờ hợp đồng rút ngắn khoảng cách đôi bên, nàng càng muốn đường đường chính chính nói yêu đương với Chu Chẩm Nguyệt.

Chu Chẩm Nguyệt nhìn nàng do dự, chậm rãi nói: "Nhìn tình cảnh của em hiện giờ, em nên rõ hơn ai hết mới đúng, đừng cùng tôi cò kè mặc cả.

Đúng không, Nhị...!tiểu thư?"
Vừa nghe cô nói lời này, Mục Tuyết Y liền hiểu, hóa ra Chu Chẩm Nguyệt đã âm thầm trong tối ngoài sáng điều tra tin tức của bản thân, đây là câu nói bóng gió uy hiếp của cô.

Cưỡng bức, mỉa mai, tạo áp lực.

Nàng biết Chu Chẩm Nguyệt là một doanh nhân tinh thông tính toán, không nghĩ được rằng, có một ngày cô sẽ đem thủ đoạn ở trên bàn đàm phán dùng trên người mình, mà chính mình chỉ có thể ngoan ngoãn phối hợp, không thể có bất cứ sự lựa chọn nào khác.

Nàng do dự thở dài, rồi lại nhận lấy bút máy.

Cũng được, nàng vốn nợ cô, nếu như vậy có thể trả lại một ít, cũng coi như một loại bù đắp.

Ký xong hợp đồng, Mục Tuyết Y cầm bút máy trong tay, trong lòng nói không rõ cô đơn.

Chu Chẩm Nguyệt thu thập xong tài liệu, đứng dậy đi đến cửa chuẩn bị rời đi, mở ra cửa lại dặn dò: "Sáng mai chín giờ tôi sẽ đến đón em đi thăm ông nội."
Mục Tuyết Y ngồi sofa bên trong nhà, lại lần nữa lật xem hợp đồng.

Có lẽ lúc nói câu này, giọng của cô mềm mại một ít, lại có lẽ là do nàng ngồi trên chiếc sofa quen thuộc, ánh đèn ôn hòa, bầu không khí lắng đọng, mắt cũng không có nhấc, nói ra một câu chưa kịp suy nghĩ: "Nhớ đổ rác."
Như quay về quá khứ năm đó, hai người sinh sống bên trong căn nhà này.

Người nào ra ngoài, sẽ thuận tay mang theo túi rác ra cửa.

Cửa chống trộm "Ầm" một tiếng, bị đóng lại nặng nề, trong phòng lúc này chỉ còn một mình nàng.

Lâu quá rồi.

Mục Tuyết Y giương mắt, bỗng nhiên ý thức được-
Chính mình đáng lẽ không nên nói ra câu nói kia.

* * *
Dưới cổng căn hộ, gần thùng rác công cộng có vài túi rác đặt ở cạnh nhau, nhìn nếp nhăn hẳn là mới bị người vứt.

Tiểu Ngải ngồi trong xe, lén lút nhìn kính chiếu hậu.

Chu Chẩm Nguyệt ngồi ở hàng sau, mặt không hề cảm xúc, hỏi: "Đang nhìn cái gì?"
Tiểu Ngải rùng mình một cái, bận bịu thu hồi tầm nhìn.

Nhớ lại lúc nãy, Chu Chẩm Nguyệt ngoan ngoãn mang theo túi rác ra ngoài, lại ngoan ngoãn ném vào thùng rác, không khỏi oán thầm, lão gia quả nhiên nói không sai.

Chu tổng nếu như kết hôn, tuyệt đối là một cô vợ biết nghe lời.

* * *

Chu gia.

Sau khi Chu Phong Niên nằm viện, căn nhà này cũng vắng vẻ theo.

Chu Chẩm Nguyệt đặt chìa khóa lên trên tủ giày, mở ra đèn phòng khách, một người chậm rãi đi tới bên cạnh sofa.

Cô cúi người xuống, đầu ngón tay sờ nhẹ chỗ Chu Phong Niên hay ngồi, con mắt ép xuống rất thấp.

Cũng không ai biết cô đang nghĩ gì.

Tiếng bước chân từ đầu cầu thang vọng lại.

Triệu quản gia đi tới, cúi đầu chào hỏi: "Tiểu thư, cô đã về."
Chu Chẩm Nguyệt thu lại toàn bộ cảm xúc trong ánh mắt, không nhanh không chậm nghiêng người ngồi xuống, vẫn ưỡn thẳng eo, dáng vẻ đoan trang: "Có chuyện gì?"
Triệu quản gia lại gần, đôi tay đeo găng đen lấy một món đồ từ trong túi áo đưa cho cô: "Đây là chiếc vòng tay vàng năm đó cô định đưa cho Nhị tiểu thư, buổi chiều cô gọi điện thoại nói muốn lấy, tôi liền đến quỹ bảo hiểm lấy ra."
Chu Chẩm Nguyệt cầm lấy, mở ra khăn bao màu trắng xung quanh.

Cô nhìn chiếc vòng tay, cười nhẹ: "Ba năm, đủ khiến con người ta thay đổi rất nhiều, vòng tay vẫn là dáng vẻ năm đó."
Triệu quản gia cẩn thận dò hỏi: "Là Nhị tiểu thư quay về sao?"
Chu Chẩm Nguyệt không trả lời, chỉ dùng khăn trắng quấn lại.

Một lát, khóe môi hơi giật giật: "Ừ, quay về rồi."
Cô dừng một chút, âm thanh càng nhẹ hơn: "Xem ra...!chỉ có lập hợp đồng, công khai giá cả, ký tên, đóng dấu, đóng vai bên bán và bên mua, mới có thể giao dịch rõ ràng."
Triệu quản gia hơi nghi hoặc: "Cô...!cô đang nói gì vậy?"
Chu Chẩm Nguyệt cười cười: "Không có gì, chỉ là vừa rồi mới ký một bản hợp đồng, không biết là đúng hay sai mà thôi."
Triệu quản gia nói thêm: "Tiểu thư quyết định chuyện làm ăn, xưa nay chưa bao giờ có sai lầm."
Chu Chẩm Nguyệt không tỏ ý kiến, chỉ đứng lên lễ phép cúi đầu: "Làm phiền chú rồi, nghỉ sớm một chút."
Triệu quản gia đáp: "Vâng" rồi lặng lẽ rời đi.

Đêm đã khuya.

Chu Chẩm Nguyệt trở lại phòng ngủ, rửa mặt xong xuôi liền tắt đèn lên giường.

Trước khi ngủ, cô đặt một cái báo thức vào sáng hôm sau, ngón tay tùy ý chỉnh, đặt thành bảy giờ lẻ chín phút.

Cô nằm trên giường ủ rũ muốn ngủ, lại không ngủ được, tựa hồ đặc biệt để tâm tới cái báo thức không phải số chẵn kia.

Thế là lại lấy ra điện thoại, điều chỉnh thời gian thành bảy giờ đúng.

Nhưng thật đáng tiếc.

Đồng hồ báo thức không thể reo đúng bảy giờ.

Khi trời còn chưa sáng, Chu Chẩm Nguyệt đang ngủ say lại nghe tiếng chuông điện thoại dưới gối reo lên, cô tỉnh lại, hơi mờ mịt đặt ở bên tai, mơ hồ hỏi: "Xin chào?"
Tiếng thở kèm theo tiếng xe cứu thương vang inh ỏi trong điện thoại, Tiểu Ngải hoảng hốt thở dốc từ đầu dây bên kia: "Chu tổng, Nhị tiểu thư gặp chuyện rồi!".