Năm Tháng Trong Tiếng Đạn

Chương 13: Thần khuyển Lạc Diệp



Doãn Thiên và Ninh Thành đi theo Lạc Phong đến bãi huấn luyện chó của đại đội, chưa tới gần đã nghe thấy từng tràng tiếng tru hùng tráng.

Đứng bên ngoài hàng rào bảo vệ, bị mấy đôi mắt như chó sói chăm chú nhìn, Ninh Thành rất mất thể diện khẽ lùi một bước.

Lạc Phong giơ tay túm lấy vai cậu, cười hỏi, “Sợ hả?”

Doãn Thiên tức khắc hưng phấn, “Ninh Thành mà lại sợ chó ấy hả?”

Ninh Thành cau mày, bất khuất phủ nhận, “Nói bậy!”

Đúng lúc đó, một chú chó chăn cừu Đức* nặng ít nhất 30kg thình lình vọt tới, chân sau đạp một cái thật mạnh, lao vút qua hàng rào như cất cánh bay, hùng hùng hổ hổ đứng trước mặt ba người.

Chó chăn cừu Đức (Berger Đức)

Ninh Thành mặt mũi trắng bệch.

Định co giò chạy, nhưng biết người không chạy nhanh bằng chó quân đội, cũng biết nếu chạy, thể diện “Binh vương” sẽ một đi không trở về.

Hồi nhỏ cậu từng bị một con chó vàng liếm vào mặt, cảm giác nhớp nhúa ướt át đó thật sự là cả đời khó quên, vì thế lớn lên cứ nhìn thấy chó là đi đường vòng, cẩu không chọc ta, ta không chọc cẩu.

Lúc này trông thấy chú chó chăn cừu Đức lợi hại nhất trong đám chó quân đội hùng dũng hiên ngang đứng trước mặt mình, muốn giả vờ bình thản thật sự chẳng dễ dàng gì. Đang chuẩn bị sụp đổ, chú chó lại vẫy đuôi phạch phạch phạch, chân sau đứng thẳng, lao vút một cái về phía Lạc Phong, bám vào người hắn ư ử làm nũng.

Ninh Thành nhẹ nhõm thở phào, đồng thời đảo mắt nhìn phía dưới, liếc thấy vật tế nhị dựng thẳng giữa hai chân chú chó nọ.

Hiển nhiên Doãn Thiên cũng thấy.

Có lẽ chú chó thật sự vui mừng vì được gặp Lạc Phong, chân sau vẫn tung tăng kiễng tới kiễng lui, thứ đồ nọ cũng lên lên xuống xuống theo động tác của nó, vung vẩy như điên.

Doãn Thiên nghĩ: Chết bỏ mẹ, của quý bự thế rồi mà còn nhõng nhẽo!

Nàng dâu Ninh là mỹ nhân OOC, con chó oai phong này cũng OOC luôn…

Cho nên nàng dâu Ninh và nó khá là xứng đôi?

Doãn Thiên thấy ý nghĩ của mình buồn cười quá, bật cười “Phì” một tiếng, bị Ninh Thành trợn mắt lườm.

Lạc Phong bị chú chó đeo bám tới nước miếng đầy mặt, ôm lấy đầu nó hôn chụt một cái, dỗ dành, “Lạc Diệp ngoan!”

Ninh Thành lé mắt, “Lạc Diệp?”

“Con tôi tất nhiên phải theo họ tôi.” Lạc Phong ngồi xổm trên đất gãi ngứa cho chú chó, còn nắm chân trước bên phải của nó nhẹ nhàng vẫy vẫy, “Cục cưng lại đây, chào hỏi hai nhóc lính mới này đi.”

Doãn Thiên và Ninh Thành đảo mắt nhìn trời.

Lâu lắm không nghe thấy từ “Nhóc lính mới”.

Bọn họ thể hiện xuất sắc ở đội lính mới, đám lính cũ cũng chỉ gọi họ là nhóc lính mới mấy ngày đầu, nào ngờ hơn nửa năm sau bọn họ vẫn là nhóc lính mới.

Mà vật tham chiếu lại là một con chó chăn cừu Đức bám người cọ cọ…

Lạc Diệp rống lên một tiếng với Ninh Thành, Doãn Thiên tự động phiên dịch thành, “Hello chàng ngốc!”

Lạc Phong chơi với Lạc Diệp một lúc rồi đi, dặn bọn họ cứ nghe lời huấn luyện viên, hầu hạ đám tổ tông chạy vun vút trong bãi.

Thực ra Doãn Thiên thấy chẳng vấn đề, thể chất cậu gần gũi với động vật, chó mèo trong khu nhìn thấy cậu đều thích nhào lên người cậu, cậu cũng vui vẻ ngồi xuống chơi với chúng nó. Hơn một tháng qua tập luyện gian khổ quá, được nghỉ một ngày làm bạn với chó quân đội thì cũng khá thư giãn.

Ninh Thành lại buồn phiền, có bóng ma bị chó liếm mặt thời thơ ấu, vừa rồi lại thấy Lạc Diệp say mê liếm Lạc Phong như thế, im lặng tưởng tượng đó là mình thì run cả người, chỉ muốn quay về tìm Lương Chính nói: Binh nhì Ninh Thành, đề nghị luyện thêm việt dã vũ trang 20 km!”

Nhưng chắc chắn Lương Chính sẽ nói, “Đi báo cáo với Lạc Phong ấy, hắn mới là vua cõi này.”

Một huấn luyện viên hơn hai mươi tuổi chạy tới nghênh đón, tươi cười cực kỳ chất phác, “Hai cậu nhân viên hót phân tạm thời ơi, mời vào trong!”

Bãi huấn luyện chó rất lớn, lắp đặt các dụng cụ tập luyện vượt chướng ngại 400 mét như của đặc công, mấy chục con chó chăn cừu Đức chạy theo huấn luyện viên riêng qua qua lại lại, tiếng hú rung trời.

Ninh Thành quay mặt đi, không muốn nhìn chúng nó, cảm giác con nào cũng giống hệt Lạc Diệp.

Huấn luyện viên huýt sáo, hai con chó dũng mãnh xông tới, một con thè lưỡi lòng thòng, dính vào Doãn Thiên không buông.

Doãn Thiên vừa gãi cổ nó vừa dỗ, “Lạc Diệp ngoan Lạc Diệp ngoan, papa mày đang luyện binh kìa.”

Ninh Thành kinh ngạc, “Con này là con vừa nãy à?”

Doãn Thiên cũng kinh ngạc, “Cậu không nhận ra à?”

Ninh Thành ngơ ngác lắc đầu, “Giống nhau hết mà?”

Huấn luyện viên gãi cổ một con khác, nói, “Khác lắm đó, cậu xem, Cao Phú Soái ít hơn Lạc Diệp một đốm đen trên miệng nhé.”

Doãn Thiên và Ninh Thành đồng thời phản pháo.

Doãn Thiên, “Cao Phú Soái? Tôi xin! Ai đặt tên này thế?”

Ninh Thành, “Thế mà cũng gọi là khác à? Cùng là chó cả mà.”

Huấn luyện viên đáp lời Ninh Thành, “Tôi nghĩ hai chúng ta cũng chẳng có gì khác cả, cùng là người cả mà?”

Doãn Thiên cười hô hố, Ninh Thành lại sầm mặt.

Huấn luyện viên vừa đen vừa gầy tong teo, trông còn thấp hơn Chu Tiểu Cát, không phải quá xấu, nhưng cũng chẳng đẹp trai phong độ tẹo nào.

Nếu cứ phải hình dung thì, giống như tiếng Anh phổ thông cấp 4.

Còn Ninh Thành rõ ràng là tiếng Anh chuyên nghiệp cấp 8.

Huấn luyện viên nói tiếp, “Cao Phú Soái là của sĩ quan Lương Chính các cậu đấy, nhưng cái tên thì do đội trưởng trung đội Hai Vương Nhất Cách đặt.”

Doãn Thiên nghĩ, thù hận lớn cmn lao thật, ra ngoài mà hô một câu “Cao Phú Soái xông lên”, tay súng bắn tỉa cũng phải cười sằng sặc ấy chứ.

“Nhưng đó là Vương đội trưởng trả thù Lương đội trưởng thôi, ai bảo hồi Vương đội trưởng đi làm nhiệm vụ, Lương đội trưởng trông giúp con chó con lại đặt tên là HKT.” Huấn luyện viên nói xong thì vẫy tay về phía trước, gọi, “HKT!”

Một con chó chăn cừu Đức cao lớn đẹp trai nghe tiếng chạy tới, vững vàng phanh lại, đặt mông ngồi xuống, hai chân trước giơ lên, diễu võ dương oai khoe của quý.

Hình như Lạc Diệp và Cao Phú Soái cảm thấy danh dự bị thách thức, thế là cũng thẳng tắp ngồi xuống, kiêu ngạo lắc lư của quý dưới đám lông tơ.

Ninh Thành nhíu mày, im lặng nhìn trời.

Doãn Thiên trố mắt, nghĩ thầm: Whao ghê gớm nha, tiết tháo của chó quân đội Liệp Ưng chắc là bán theo cân?

Huấn luyện viên vỗ về ba con chó, nói, “Hay là hôm nay các cậu hầu hạ ba chúng nó nhé?”

Lạc Diệp có vẻ rất vui mừng, cái đuôi vỗ bép bép bép lên đùi Doãn Thiên.

“Hầu hạ? Hầu hạ thế nào?” Ninh Thành hỏi.

“Chắc chắn các cậu không huấn luyện được rồi, nên lát nữa tôi đưa chúng nó đi huấn luyện thì các cậu cứ đứng bên cạnh mà xem.” Huấn luyện viên đáp, “Nếu tôi cần các cậu giúp thì các cậu phối hợp với tôi là được. Lúc nghỉ ngơi thì các cậu phụ trách gãi ngứa cho chúng nó, bón thức ăn, kể chuyện cổ tích, hầu ngủ…”

“Hầu cái gì? Hầu ngủ?” Ninh Thành sửng sốt ra mặt.

“Đúng thế, hầu ngủ.” Huấn luyện viên vỗ vỗ Lạc Diệp, “Tên này bướng lắm, hơi giống nàng công chúa nhỏ của loài người ấy, ngủ trưa không ngoan đâu, phải có người dỗ mới chịu ngủ.”

Ninh Thành nghe mà rối rắm, Doãn Thiên lại buồn cười, cái gì mà của loài người, làm nhân viên hót phân lâu quá nên hết muốn làm người rồi à?

Huấn luyện viên lải nhải thêm chút chuyện cần chú ý trong bãi huấn luyện chó, cuối cùng đưa hai người vào bãi chuyên huấn luyện dụng cụ, làm một tá động tác, Lạc Diệp lập tức xông lên như tên bắn.

Đơn vị bộ đội cũ của Doãn Thiên và Ninh Thành cũng có chó quân đội và nhóm huấn luyện viên chuyên nghiệp, nhưng hai người chưa bao giờ tiếp xúc với chó quân đội, càng chưa bao giờ đứng gần quan sát huấn luyện chó quân đội hàng ngày.

Hôm nay được nhìn thì khó tránh khỏi thót tim.

Lạc Diệp đổi hình tượng công chúa nhỏ nũng nịu Lạc Phong lúc trước, xuyên thẳng qua vòng lửa hừng hực cháy, phi thân qua tường cao mấy mét, chuồn chuồn lướt nước nhảy qua cầu độc mộc chỉ rộng bằng một bàn tay, can đảm nhảy lên cầu thang cao chừng mười tầng lầu, cuối cùng chạy qua vạch đích thì hình như lại biến thành công chúa nhỏ, thè lưỡi vẫy đuôi tranh công.

Từ những chú chó ư ử nũng nịu bú sữa, lớn lên thành thần khuyển đặc chiến vào sinh ra tử cùng các chiến sĩ tinh anh, bàng quan mấy cũng dễ dàng nhận ra bọn chúng đã phải trải qua huấn luyện gian khổ thế nào.

Chúng là chó, nhưng gánh vác trọng trách ngang với chủ của mình. 

Huấn luyện viên xoa chân Lạc Diệp, nói, “Lại đây lại đây, mát xa cho nó như tôi làm này, nhưng đừng mạnh quá, năm ngoái chân nó mới bị thương.”

Ninh Thành đứng bên cạnh, Doãn Thiên lập tức ngồi chồm hổm, vừa nựng nịu “Ngoan”, vừa thăm dò vân vê chân trước rắn chắc nọ.

Mỗi khi xoa tới chỗ ít lông, Lạc Diệp lại hít mạnh một cái, huấn luyện viên nói đó chính là chỗ nó bị thương, sau khi được đại đội trưởng khiêng về thì còn nâng chiến công hạng hai cùng các đội viên, được coi như thành viên danh dự của đội.

Nghe thấy hai chữ “Chiến công”, Lạc Diệp đắc ý kêu một tiếng, sau đó tiếp tục cọ cọ tay Doãn Thiên như công chúa nhỏ.

Giữa trưa, đám chó quân đội về chuồng ăn cơm.

Ninh Thành và Doãn Thiên trợn mắt há mồm nhìn “Căn phòng đơn” xa hoa rộng rãi gấp mấy lần ký túc xá chung chạ của đội viên huấn luyện tuyển chọn, mãi mới đồng thanh hỏi, “Chúng nó sướng thế này à?”

“Đúng thế!” Huấn luyện viên bật cười, “Một phòng khách một phòng ngủ một phòng vệ sinh, còn có bãi cát riêng.”

Doãn Thiên âm thầm bình luận: Các anh em, sống hết kiếp này thôi, kiếp sau nhớ đầu thai làm chó.

HKT và Cao Phú Soái ở cách vách, Lạc Diệp hơi xa hai đứa nó, huấn luyện viên nói với Doãn Thiên, “Cậu đưa hai đứa kia qua đây, tôi dạy Ninh Thành cho Lạc Diệp ăn cơm.”

Sức ăn của chó quân đội rất lớn, Ninh Thành trố mắt nhìn huấn luyện viên cầm ra một cái bát to bằng chậu rửa mặt, đổ nửa túi thức ăn cho chó, rót thêm canh xương nóng hổi, ném vào bảy tám miếng thịt bò loại ngon, dùng tay trộn đều rồi bưng đến trước mặt Lạc Diệp.

Lạc Diệp sung sướng vừa kêu vừa ăn ngon lành, nhìn vào cũng phải nuốt nước miếng, sống động hơn cả quảng cáo ớt chưng Lão Can Mụ. Giờ cơm mà phát trực tiếp lên B trạm có khi còn kiếm được không ít tiền thưởng.

*Ớt chưng Lão Can Mụ

Huấn luyện viên bố trí cho Lạc Diệp xong thì sang thăm Cao Phú Soái và HKT, trước khi đi còn dặn, “Nó thích sạch sẽ, ăn xong thì cậu chùi miệng cho nó, chậu cơm rửa xong để lên bàn. Nó buồn ngủ thì cậu hầu hạ nó, hát hò kể chuyện cổ tích đều được. Phải rồi, nó thích nghe nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn nhất.”

Ninh Thành rối rắm đáp, “Dạ.”

Vì thế mười lăm phút sau Doãn Thiên từ chỗ Cao Phú Soái HKT về, trông thấy Ninh Thành ngồi dựa vào tường, Lạc Diệp tận tình hưởng thụ gối lên ngực cậu, ngáy pho pho nghe cậu kể, “Gương kia ngự ở trên tường, nước ta ai đẹp được dường như ta?”

Doãn Thiên thèm đòn trả lời, “Cậu đẹp nhất cậu đẹp nhất cậu đẹp nhất!”

Nếu là bình thường, có lẽ Ninh Thành sẽ đấm cậu, nhưng hôm nay chỉ ném cho một ánh mắt “Cậu cút ngay cậu cút ngay cậu cút ngay”.

Lạc Diệp đang ngủ trong lòng, dù nàng dâu Ninh có “Bệnh sợ chó” thì cũng không nỡ đánh thức nó.

Doãn Thiên rón rén đi qua, cực kỳ cẩn thận ngồi bên cạnh Ninh Thành, hai người cùng cúi xuống nhìn Lạc Diệp, Ninh Thành còn nắm chân trước bên trái từng bị thương của nó.

2 giờ chiều, đám chó đã nghỉ ngơi đủ quay về bãi huấn luyện. Doãn Thiên và Ninh Thành bị bắt làm “Nhân viên Nhào cắn”, mặc áo bảo hộ vừa dày vừa nặng, đứng giữa sân như xác ướp, để đám chó quân đội hùng dũng lao vào cắn xé.

Có một lần, Lạc Diệp và Cao Phú Soái HKT đồng thời lao về phía Ninh Thành, cậu không đỡ nổi lực đẩy quá mạnh, ngã lăn kềnh xuống đất, ôm đầu quằn quại.

Doãn Thiên sợ mặt cậu bị cắn, cuống cuồng hò hét gọi huấn luyện viên.

Huấn luyện viên lại khoát tay, “Không sao, chó của chúng ta IQ cao lắm, chỉ cắn áo bảo hộ, không cắn da thịt, càng không cắn mặt.”

Quả nhiên, ba chú chó làm mưa làm gió trên người Ninh Thành, nhưng không chú nào chạm vào mặt cậu.

Lúc này Doãn Thiên mới yên tâm, chẳng ngờ Ninh Thành chợt thét lên một tiếng xé gan xé ruột, hệt như vừa bị hủy hoại dung nhan.

Huấn luyện viên cũng giật mình, vội vàng chạy tới đuổi ba chú chó, hỏi, “Sao thế sao thế?”

Ninh Thành hai tay bụm mặt, khe khẽ rên rỉ.

Trước mắt Doãn Thiên bỗng tối sầm, tuyệt vọng nghĩ: Thôi rồi thôi rồi, mặt bị cắn rồi?

Nghĩ đến Ninh mỹ nhân không còn mặt đẹp nữa, cậu cũng xé gan xé ruột rống lên một tiếng, mà tiếng rống này khiến đám chó trong bãi huấn luyện ầm ầm rống theo.

“Rốt cuộc là bị sao?” Huấn luyện viên kéo cổ tay Ninh Thành, “Bị cắn bên nào, để tôi xem!”

Ninh Thành buông tay ra, Doãn Thiên kinh ngạc vui mừng phát hiện khuôn mặt mỹ nhân vẫn còn mà!

Ninh Thành chớp chớp mắt, ghét bỏ chùi chùi má phải, giơ ba ngón tay vẻ chẳng thiết sống nữa, “Lạc Diệp liếm tôi, ba lần.”

Chưa dứt lời, Lạc Diệp đã lại nhào tới, liếm thêm ba lần vào má trái cậu.

Doãn Thiên cảm giác chỉ giây tiếp theo thôi là Ninh Thành òa khóc, thế mà Lạc Diệp càng liếm càng hăng, vẫy đuôi cuống quýt.

Ninh Thành thở dài, âu sầu lau mặt.

Doãn Thiên không nhìn nổi nữa, rống, “Nó liếm cậu mà cậu không biết đường liếm lại à?”

Ninh Thành sửng sốt, nhíu mày hỏi, “Cậu đùa tôi à?”

Doãn Thiên cười đáp, “Tôi nghĩ cách cho cậu mà.”

Lạc Diệp vui vẻ xoay vòng quanh hai người, chưa xoay được hai vòng thì cái đuôi rậm rạp đã bị túm lấy.

Ninh Thành chỉ vào Doãn Thiên, xúi giục Lạc Diệp, “Liếm cậu ta đi!”

Lạc Diệp liếm ngay một cái.

Doãn Thiên bị chó liếm quen rồi, chẳng cảm thấy gì cả, Ninh Thành lại nói, “Lạc Diệp liếm cậu rồi, cậu dám liếm lại không?”

Đây là vấn đề liên quan tới danh dự.

Doãn Thiên cười ha hả, vẫy tay gọi Lạc Diệp, “Lại đây!”

Lạc Diệp không biết mình sắp bị liếm, lập tức bì bạch chạy tới. Doãn Thiên bưng lấy đầu nó, thình lình thè lưỡi liếm mũi nó.

Ướt ướt, hơi mặn, khá giống nước mũi hồi bé liếm rồi.

Chú chó quân đội uy phong tức khắc ngớ cả người, rơi vào trạng thái đần cả mặt.

Liếm người khác vô số lần, chưa bao giờ bị liếm lại.

Ninh Thành chọc chọc lỗ tai nó, nó chợt bừng tỉnh, chán chẳng thèm liếc mắt nhìn Doãn Thiên, bỏ chạy không quay đầu lại.

Doãn Thiên hết nói nhủ nhầm: Tôi sai ở đâu?

Hết chương 13
— QUẢNG CÁO —