Năm Tháng Trong Tiếng Đạn

Chương 2: Trung đội gà nhép



Sáu giờ sáng mỗi ngày, các đội viên huấn luyện tuyển chọn sẽ thức giấc trong tiếng còi. 

Buổi sáng là huấn luyện cơ bản bao gồm chạy vượt chướng ngại 400 mét, vượt sông, việt dã vũ trang 10 km… Buổi chiều là huấn luyện chuyên môn bao gồm bắn súng, cận chiến, chiến thuật di chuyển…

Sau bữa tối hầu như cũng không có thời gian nghỉ ngơi, Lương Chính thường xuyên tập kích bất thình lình. Huấn luyện tăng cường, hành quân đêm, việt dã vũ trang 20 km, tới lúc thở không ra hơi mới thôi.

Sau khi tắt đèn, ký túc xá sẽ lập tức chìm trong tiếng ngáy, không ai mất ngủ, cũng chẳng ai ngại ai.

Đối với Doãn Thiên mà nói, mỗi ngày tại Liệp Ưng là một ngày địa ngục.

Ban đầu còn nghĩ nhàn hạ được thì cứ nhàn hạ, chạy việt dã vũ trang cứ từ tốn, bò khom lưng thì tìm chỗ nào ít bùn thôi, hành quân vác nặng thì nhét ít đá vào ba lô thôi, phối hợp khiêng khối gỗ tròn thì đừng ra sức quá…

Nhưng hôm sau, chưa thấy lợi hơn tí nào đã càng thêm mệt vì chột dạ.

Kế tiếp thì lại thấy bẽ mặt vì lúc nào cũng đứng thứ nhất từ dưới lên, bèn rút kinh nghiệm xương máu, lôi kéo Chu Tiểu Cát chuẩn bị làm một trận lớn, mục tiêu gần là lọt vào top 40, thoát khỏi danh hiệu “Cuối xe” thảm hại, mục tiêu xa là đánh bại Ninh Thành và tên chiến hữu cơ mưu Quách Chiến của cậu ta.

Sau khi quyết định mục tiêu, mỗi ngày lại thêm gian khổ.

Quách Chiến là nhân vật số hai có thành tích gần với Ninh Thành nhất trong hàng ngũ, sinh viên binh, 21 tuổi, lớn hơn đại đa số đội viên 2 tuổi, xuất thân từ dòng dõi thư hương, cha mẹ đều là phần tử trí thức cấp cao, bản thân cũng đang theo học tại một trường đại học danh tiếng ở phía Nam, tạm nghỉ học 2 năm để nhập ngũ, dựa vào óc tư duy hiếm có và tố chất thân thể xuất sắc, được Lạc Phong đặc biệt chiêu mộ vào trại huấn luyện tuyển chọn. 

Đối với loại người đầu óc cực kỳ sáng sủa này, Doãn Thiên cực kỳ ngứa mắt.

Đầu óc sáng sủa sao không đi làm nhà khoa học đi? Góp tí công sức vào sự phồn vinh thịnh vượng của nước nhà đi?

Cái này cũng chung nguyên tắc với việc mặt đẹp thì sao không đi làm ngôi sao?

Khác biệt là Quách Chiến tự nguyện nhập ngũ, Doãn Thiên bị ép phải nhập ngũ.

Chênh lệch tâm lý cũng lớn không tưởng.

Hơn nữa Quách Chiến vẫn chơi với Ninh Thành.

Doãn Thiên không thể nói rõ là ghen tị hay gì khác, hồi chưa ghét Ninh Thành thì cảm giác Quách Chiến cướp chiến hữu của mình, sau khi ghét Ninh Thành lại cảm thấy Quách Chiến và Ninh Thành đứng cùng một chỗ chính là hai cái bia ngắm sống sờ sờ.

Thỉnh thoảng cậu sẽ đứng từ xa làm tư thế ngắm bắn sau lưng người ta, miệng “pằng chíu” hai cái, vui sướng diễn cảnh “Bắn chết hai bọn bây”.

Thực ra Quách Chiến chơi với Ninh Thành cũng chẳng lạ, vật họp theo loài, người họp theo bầy, hạng nhất hạng nhì đếm ngược còn kề vai sát cánh mọi lúc mọi nơi, to nhỏ nói xấu đồng đội thì vì sao hạng nhất hạng nhì đếm xuôi không thể hòa thuận giao lưu, song song tiến bộ?

Huống hồ tuy mặt mũi Quách Chiến không diễm lệ như Ninh Thành, nhưng cũng là soái ca trí thức trong doanh trại rồi, cặp kính gọng nhỏ đặt trên sống mũi, thấu kính lọc bớt cay nghiệt trong ánh mắt, tăng thêm vài phần dịu dàng và gần gũi bình dị.

Hai người đứng với nhau nghiêm túc trao đổi thì đẹp mắt hơn Doãn Thiên và Chu Tiểu Cát hèn hạ nói xấu không biết bao nhiêu lần.

Bảo Chu Tiểu Cát hèn hạ thì oan cho người tốt.

Hèn hạ chỉ có Doãn Thiên, còn Chu Tiểu Cát là vì thương cậu không có bạn, nên mới tình nguyện liều mình song hành cùng tiểu nhân.

Chu Tiểu Cát là thú cưng của trại huấn luyện, dù chơi với Doãn Thiên tai vạ thì vẫn được cả đội cưng chiều.

Hoàn cảnh gia đình cậu rất khó khăn, cha mẹ đều là công nhân về hưu, trước khi nhập ngũ đã chẳng có gì mà cứ thích giúp đỡ người khác, trời sinh tính vô cùng lạc quan, lúc nào cũng nở nụ cười tươi rói.

Chẳng rõ vì gien không tốt hay vì dinh dưỡng hồi nhỏ không đủ, cậu chỉ cao đến 1 mét 7 là ngừng, rõ ràng khiếm khuyết, cũng may thân thể cậu rất linh hoạt, đầu óc lại thông minh, bay qua tầng trời thấp, suýt soát lọt vào danh sách huấn luyện tuyển chọn.

Khác với hầu hết đồng đội thề phải trở thành thành viên chính thức của Liệp Ưng, cậu không có quá nhiều chấp niệm với việc trở thành đặc công, thậm chí còn hơi sợ bị chọn trúng.

Không phải sợ khổ, mà là sợ chết, sợ tàn phế.

Cậu là con trai độc nhất trong nhà, cha mẹ nghèo khổ cả đời, không có đứa con trai duy nhất này thì cuộc sống về già sẽ ra sao?

Lúc nhập ngũ, cậu mới 16 tuổi, vừa đủ tuổi đi lính. Thực ra cậu còn muốn học tiếp, nhưng gia đình thật sự không chu cấp nổi. Nghe nói đi lính sẽ được ăn no, còn được nhận trợ cấp, sau khi xuất ngũ còn được rất nhiều tiền, chỉ có điều huấn luyện hơi gian khổ, cậu bèn hưởng ứng lệnh triệu tập không chút do dự.

Không vì đền nợ nước, chỉ vì muốn cha mẹ được sống dư dả hơn.

Thích giúp đỡ người khác có lẽ đã thành bản chất, Chu Tiểu Cát giúp đồng đội chưa bao giờ suy nghĩ về gia cảnh của họ. Lúc mới tới Liệp Ưng, cậu giúp đỡ tất cả mọi người, đêm nào cũng mệt gần chết mà vẫn hỗ trợ mấy đồng đội thật sự không dậy nổi đun nước nóng, mát xa, về sau thấy Doãn Thiên bị xa lánh, cả ngày không có ai nói chuyện thì cười hì hì xáp lại, chọc ghẹo người ta như một chú cún pug.

Khi đó cậu vẫn chưa biết nhà Doãn Thiên hoành tráng thế nào.

Doãn Thiên trời sinh tính ngạo mạn, nhìn ai cũng ngứa mắt, nhưng lại thấy cậu nhóc lùn này rất đáng yêu, đôi mắt tròn lay láy, mở miệng nói là phía sau như mọc thêm một cái đuôi vẫy vẫy.

Các đội viên không muốn thú cưng bị kẻ xấu của đội làm hư, năm lần bảy lượt ngăn cản Chu Tiểu Cát chơi với Doãn Thiên, thậm chí có người còn tiếc hận bảo, “Gà con đừng qua đó nữa, nhà cậu ta giàu mấy thì cũng chẳng làm gì cho em đâu!”

Gà con là biệt danh của Chu Tiểu Cát, về sau chẳng biết ai đặt thêm cho Doãn Thiên một biệt danh nữa là “Gà mái”.

Gà mái bảo vệ Gà con.

Liệp Ưng đồn thổi là Ninh Thành đặt.

Chu Tiểu Cát nghiêm trang dùng một câu danh ngôn trên mạng biện luận cho mình, “Em kết bạn chưa bao giờ nhìn người ta giàu hay không, dù sao thì ai cũng giàu hơn em.”

Nghe buồn cười, nhưng lại là lời tâm huyết.

Doãn Thiên cũng từng hỏi vì sao Chu Tiểu Cát tốt với mình, Chu Tiểu Cát tổng kết, “Thứ nhất, mọi người chẳng ai để ý tới anh, em mà mặc kệ anh thì anh là người cô độc.”

Doãn Thiên, “…”

“Thứ hai.” Chu Tiểu Cát nói thêm, “Trông anh cũng khá đẹp trai.”

Má! Doãn Thiên vừa xót xa vừa sảng khoái nghĩ: Cũng là cẩu háo sắc như ông à?!

Thực ra bộ dạng Chu Tiểu Cát cũng không tồi, đầu nhỏ, da dẻ cũng được, tạo cho người ta cảm giác muốn ôm vào lòng dụi dụi dụi.

Sau khi Doãn Thiên hạ quyết tâm đuổi kịp và vượt qua Ninh Thành Quách Chiến thì giao hẹn với Chu Tiểu Cát, ngày ngày sẽ dậy lúc 5 giờ sáng, trước tập vác vật nặng chạy nước rút, sau tập nâng khối gỗ tròn trong vũng nước nửa tiếng.

Ký túc xá của các đội viên huấn luyện tuyển chọn không tiện nghi lắm, tuy cũng nằm trong đại doanh Liệp Ưng, nhưng thua xa vạn dặm so với “Căn phòng đôi xa hoa” của đội viên chính thức.

Nói trắng ra là, chênh lệch như Shangri-La và nhà khách ven đường vậy.

50 người chen chúc trong hai gian phòng lớn, nhà tắm không có buồng vệ sinh, tắm xong phải đi WC công cộng cạnh nhà tắm. Doãn Thiên, Chu Tiểu Cát và Ninh Thành, Quách Chiến cùng ngủ một gian, chỗ nằm còn rất gần nhau, hầu như sáng nào Ninh Thành cũng bị đánh thức bởi động tĩnh của hai người Chu, Doãn.

Chính xác mà nói là động tĩnh của Chu Tiểu Cát.

4 giờ 50 phút, Chu Tiểu Cát dậy đúng giờ, thay đồ xong thì sang giường Doãn Thiên, đầu tiên là khẽ gọi “Anh Thiên dậy mau”, 10 phút sau không hiệu quả, giọng sẽ to dần lên, tới khi chuyển thành vỗ mặt Doãn Thiên, khẽ gầm, “Doãn Thiên! Anh định ngủ đến bao giờ?”

Doãn Thiên lười biếng, có bản lĩnh vạch kế hoạch nhưng không có bản lĩnh chấp hành kế hoạch. Trùm chăn kín đầu, mặc Chu Tiểu Cát gọi lên gọi xuống bao nhiêu, cậu vẫn thiu thiu ngủ sánh cùng thiên địa.

Chu Tiểu Cát chẳng còn cách nào, lại không dám làm ồn nữa, quần áo thay rồi cũng lười cởi ra, dứt khoát tự bỏ ra ngoài, chạy tới sân vượt chướng ngại 400 mét trống trải, luyện tập vượt chướng ngại vật.

Ninh Thành ngáp một cái, trở mình xuống giường, thấy Quách Chiến cũng bị đánh thức, bèn cười hất hàm về phía cửa.

Hai người hiểu ý nhau, nhanh chóng ăn mặc chỉnh tề, bắt đầu một ngày huấn luyện trước thời gian.

Kẻ mạnh đã chạy vào sân huấn luyện, gà nhép vẫn còn ngủ pho pho.

Đêm nào Doãn Thiên cũng nghiêm khắc tự kiểm điểm mình lười biếng, cũng yêu cầu Chu Tiểu Cát nhất định phải đánh thức mình bằng bất cứ giá nào.

Chu Tiểu Cát khó xử vô cùng, cậu có thể liều mình đồng hành với tiểu nhân, có thể hi sinh thời gian ngủ của mình, nhưng bảo cậu bất chấp đánh thức toàn bộ ký túc xá, cậu tự vấn lương tâm — Cục cưng không làm được.

Vì thế mà cứ 5 giờ sáng mỗi ngày, chỉ có Chu Tiểu Cát, Ninh Thành, Quách Chiến chạy băng băng dưới sương mù và ánh mặt trời nhàn nhạt, Doãn Thiên thì vẫn bình yên ngủ quên cả tháng năm.

Chu Tiểu Cát kém nhất ở phần thể lực, lần nào chạy hết 10 km việt dã vũ trang cũng thở phì phò như chú cún, Doãn Thiên bên cạnh cũng hổn hà hổn hển, nhưng phong cách hổn hển của hai người không giống nhau, nguyên nhân cũng không giống nhau.

Thể lực Doãn Thiên kém vì lười biếng quen rồi, Chu Tiểu Cát thì là bởi xương khớp yếu từ nhỏ, sống 17 năm, sau khi nhập ngũ mới được ăn no mỗi ngày.

Ninh Thành tuy nhã nhặn nhưng mồm miệng khá độc địa, từng nhìn hai đồng đội thở phì phò rồi bình luận, “Bên trái giống Teddy, bên phải giống Husky.”

Tất nhiên Doãn Thiên là Husky.

Nay Husky ngủ chết đi sống lại, Teddy lại đi theo Ninh Thành Quách Chiến, cố gắng rèn luyện buổi sáng.

Ninh Thành đường mình mình chạy, mặc kệ Chu Tiểu Cát, Quách Chiến lại rất chu đáo, chạy một lát thì vòng về một đoạn, tươi cười đợi Chu Tiểu Cát, sửa lại nhịp thở và tư thế cho cậu, dịu dàng động viên.

Chu Tiểu Cát chạy theo phương pháp của Quách Chiến, tuy vẫn mệt tới nôn khan, nhưng khá hơn nhiều so với chạy lung tung như hồi trước.

Không lâu sau, Doãn Thiên phát hiện chiến hữu của mình đầu quân cho địch, hung tợn trừng Ninh Thành và Quách Chiến, Quách Chiến hình như không thấy, còn Ninh Thành đáp lễ bằng một cái lườm khinh khỉnh.

Chu Tiểu Cát vội vàng hoà giải, tự lấy nồi úp lên đầu mình, thề thốt ngày mai chắc chắn sẽ đánh thức Doãn Thiên.

Buồn phiền vì bị thọc gậy bánh xe, Doãn Thiên cũng không cách nào bình tĩnh nói lời yêu với cái giường, sáng sớm hôm sau, cậu thức dậy còn sớm hơn cả Chu Tiểu Cát, phách lối dựng ngón giữa với chỗ nằm của Ninh Thành trong bóng đêm.

Ninh Thành cũng tỉnh, lẳng lặng nhìn Doãn Thiên lên cơn.

Hôm nay 4 người cùng tập, chính xác là 3 + 1 người.

3 là Ninh Thành Quách Chiến Chu Tiểu Cát, 1 là Doãn Thiên bị quấn dây thừng tụt lại phía sau.

Cũng tại Doãn Thiên thích ra vẻ trâu bò, người khác trang bị nhẹ nhàng để chạy chậm, cậu lại quấn một sợi dây thừng thật to quanh hông, dây thừng buộc một cái lốp xe ngấm nước, cẳng chân còn đeo thêm 5 kg chì, vênh váo xuất phát, chưa tới một phút sau đã thấy đất trời chao đảo.

Tự mình ép mình, khóc cũng phải làm cho trót.

Mặt trời mới mọc, trên sân huấn luyện chỉ thấy ba người Ninh Thành hiên ngang mà chạy, còn cậu giống một con trâu già kéo theo cái xe hỏng, khổ không thể tả.

Sáng sớm đã mệt nhừ tử, trong ngày Doãn Thiên mất hết tinh thần huấn luyện, héo rũ, so sánh với quả cà bị sương sớm oanh tạc còn là hạ thấp quả cà.

Có lẽ dùng “Quả dưa chuột bị sương sớm oanh tạc” thì hợp hơn.

Lương Chính không biết cậu tự rèn luyện ngoài giờ, giận đỏ cả mặt, mắng mỏ tất cả các đội viên.

Buổi tối đi tắm tập thể, có người thình lình nói, “Tôi biết tại sao sĩ quan huấn luyện cáu kỉnh như thế rồi, hắn trút giận lên bọn mình ấy mà!”

Một lời khơi lên làn sóng, các chú lính trẻ cũng thích hóng chuyện.

Người kia nói mình nghe được từ đội cấp dưỡng, Lương Chính thực ra chẳng phải đội trưởng trung đội Bảy gì cả, Liệp Ưng còn chẳng có trung đội Bảy, chỉ đến trung đội Sáu là hết, trong đó trung đội Một và Hai là hai đội tinh anh, trung đội Bảy thực chất chỉ là đội ngũ tạm thời dùng để huấn luyện tuyển chọn, Lương Chính cũng chỉ là đội trưởng đội ngũ tạm thời này mà thôi.
Hết chương 2
— QUẢNG CÁO —