Năm Tháng Trong Tiếng Đạn

Chương 5: Lỗi tại chân dài



Mắt Bão - Đàm ThạchTrước khi bắt đầu huấn luyện buổi sáng, hiếm khi Lương Chính không răn đe, mà mở một tờ giấy gấp phẳng phiu, hắng giọng một cái, cố gắng ra vẻ dịu dàng nói, “Các cậu muốn cộng tác với ai, chỉ cần người đó đồng ý, phía tôi sẽ không can thiệp, những đội viên chưa có cộng sự cũng đừng sốt ruột, cứ từ từ. Đêm qua tôi về suy nghĩ, quyết định chia 50 người các cậu thành 5 tổ nhỏ, các tổ viên phải hỗ trợ lẫn nhau.”

Hắn ngừng một thoáng, nói tiếp, “Nếu không còn vấn đề gì thì tôi đọc danh sách chia tổ, các cậu chú ý lắng nghe.”

“Báo cáo!” Doãn Thiên thình lình hô, “Báo cáo sĩ quan huấn luyện, em có vấn đề!”

Ninh Thành liếc mắt nhìn cậu, thầm nghĩ: Đầu óc cậu có vấn đề.

Lương Chính nhíu mày, nén giận hỏi, “Vấn đề gì?”

“Sĩ quan huấn luyện nói bọn em muốn cộng tác với ai, chỉ cần người đó đồng ý thì thầy không can thiệp.” Doãn Thiên ngẩng đầu, “Tức là nếu người đó không đồng ý thì thầy cũng không thể ép buộc ai cộng tác với ai, phải không?”

Suy luận này đúng, nhưng không lý sự được với Lương Chính.

Chỉ thấy hắn sầm mặt, tức giận đáp, “Chuyện cậu và Ninh Thành cộng tác không thương lượng được!”

“Tại sao?” Doãn Thiên cảm giác tim phổi mình sắp vỡ tan rồi.

“Thánh chỉ.” Lương Chính chỉ vào tòa nhà hành chính phía xa xa, cuối cùng hết chịu nổi, “Bất mãn thì đi mà nói với chúa đất!”

Doãn Thiên bị quát rũ cả người, rụt cổ không lên tiếng nữa.

Lương Chính giũ tờ giấy A4 xoạch một cái, đọc, “Tổ Một, Lưu Lập Quân, Khưu Tường, Vương Kính Nho…”

Doãn Thiên nghe thấy tên mình ở tổ thứ tư, cùng tổ còn có Ninh Thành, Chu Tiểu Cát, Quách Chiến, còn lại là bạn đồng nghiệp ở cuối xe Cẩu Kiệt, Vương Ý Văn, không trên không dưới Chung Lăng Phong, Lục Ly, suýt soát lọt top 10 Thẩm Ngọc Vĩ, Diệp Nhất Chu.

Chẳng hiểu Lương Chính chia tổ kiểu gì, bốc thăm à?

Rất là tắc cmn trách.

Doãn Thiên đang oán thầm, lại nghe Lương Chính đọc tên năm tổ trưởng, tổ trưởng tổ thứ tư là Quách Chiến.

Doãn Thiên nhẹ nhõm thở phào.

May mà không phải Ninh công công.

Nhưng chia tổ thì chia, thực ra huấn luyện thể lực buổi sáng cũng không khác hồi trước lắm. Lương Chính nói giai đoạn sát hạch sau này sẽ dựa trên các tổ đã phân, có phúc cùng hưởng, một người rớt lại, cả tổ rớt theo, thể lực do chính bản thân hun đúc mà thành, không ai giúp được, nếu bây giờ lười biếng, tương lai sẽ gây tổn thất cho cả tổ.

Doãn Thiên chống tay tập hít đất, mồ hôi nhỏ xuống từng giọt to bự, đợi Lương Chính đi xa, đầu gối quả quyết gập lên, mất hết thể diện quỳ mọp trên đất, mông chổng lên tỏ vẻ mình vẫn tập luyện gian khổ lắm, miệng lẩm bẩm, “Đệch mẹ nó, mệt chết bố mài rồi!”

Đang diễn kịch ngon lành thì mông bị đạp một cái. Doãn Thiên thót bụng, tưởng Lương Chính quay về, thầm rủa sao mình xui xẻo thế này, trộm liếc sang trái, thấy Lương Chính vẫn đang dằn vặt một tên cuối xe khác.

Quay ra sau nhìn, phát hiện hóa ra người vừa đạp mình là Ninh Thành.

Ninh Thành mặt lạnh, nửa đùa nửa thật nói, “Thẳng chân ra, chổng đít lên làm gì? Chịch nhau với không khí à?”

Doãn Thiên nổi đóa nhảy dựng lên, phẫn nộ quát, “Cái đm mày bảo ai chịch nhau với không khí?”

Ninh Thành cười không đáp, Lương Chính lại vọt trở về, đập Doãn Thiên một cái vào ót, giáo huấn, “Gào cái gì? Mẹ kiếp, chịch không khí, chỉ nói tục là giỏi!”

Doãn Thiên oan uổng quá, hung tợn trừng Ninh Thành, Ninh Thành lại mỉm cười như người không liên quan.

Lương Chính hỏi, “Doãn Thiên lại làm biếng hả?”

“Không làm biếng!” Doãn Thiên vội vàng thanh minh.

“Không hỏi mi!” Lương Chính lại rống, rống xong thì kiên nhẫn hỏi Ninh Thành, “Thằng ranh này lại làm biếng phải không?”

“Dạ…” Ninh Thành ra vẻ không muốn bán đứng đồng đội, quanh co một lát mới làm bộ thành thật nói, “Sĩ quan huấn luyện, nếu thầy đã xếp em và Doãn Thiên thành một tổ thì em phải có nghĩa vụ giám sát cậu ấy. Thế này đi, thầy cho em quyền trước mặt Doãn Thiên, từ nay nếu thầy không có mặt thì em sẽ làm tổ trưởng, theo dõi cậu ấy thật kỹ càng.”

Doãn Thiên nghe mà suýt rớt cả cằm.

Lương Chính thì gật đầu khen ngợi, “Được đấy, từ nay bất kể tôi có mặt hay không thì thằng lười biếng Doãn Thiên này cứ để cậu quản lý.”

Doãn Thiên muốn tự sát.

Lương Chính vừa đi, Ninh Thành lập tức trở mặt, khẽ huýt sáo, một cước đạp vào cẳng chân Doãn Thiên, giáo huấn, “Nằm sấp xuống đi chứ, đầu gối không được chạm đất, nếu để tôi thấy cậu chổng đít lên như chịch không khí…”

“Tao đ*t mẹ mài!” Doãn Thiên sắp tức chết rồi, nắm đấm siết chặt đang định vung lên thì lại nghe Lương Chính quát, “Doãn Thiên!”

Ninh Thành quay lưng về phía Lương Chính, nhếch mép khẽ nói, “Ngoan ngoãn nghe lời, đừng đấu với tôi.”

Đấu cái gì cơ? Cung đấu à?

Bố đây đường đường là nam nhi sắt thép mà lại thèm biểu diễn Hậu Cung Sủng Phi Truyện với mày à?

Doãn Thiên tức điên, nằm sấp chống tay hít đất như thi triển Cáp Mô công, trông thấy Cẩu Kiệt, Vương Ý Văn ôm bụng cười bên cạnh.

Cười cục kít!

Cậu tức giận nghĩ, chờ tới môn tủ của ông, ông giết chết lũ đầu bòi chúng mày!

Môn tủ của Doãn Thiên là bắn súng, nhưng giai đoạn đầu của huấn luyện tuyển chọn chưa có phần luyện bắn chuyên nghiệp, mỗi ngày các đội viên chỉ có thể cầm súng trường tự động kiểu 95 qua loa bắn mấy tấm bia vòng ngực, để tránh lâu không đụng vào thì gượng tay.

Bắn bia vòng ngực hầu như không nhận thấy cách biệt thực lực, cự ly 50 mét đến 100 mét, ai cũng có thể bắn trúng vòng 10, kém hơn thì cũng là vòng 9, thành tích bắn vòng 10 của Doãn Thiên hoàn toàn không đủ để che lấp nỗi xấu hổ bị đánh ngã lăn quay khi cận chiến và về đích cuối cùng khi chạy việt dã vũ trang.

Buổi sáng mệt gần chết, lúc nghỉ trưa Doãn Thiên lại định nhờ Chu Tiểu Cát mát xa, cẩu háo sắc vừa hớn hở bò lên giường, Quách Chiến đã nói, “Tổ Bốn qua đây một lát, chúng ta tranh thủ họp tổ lúc nghỉ trưa.”

Họp cái của nợ gì vậy!

Buổi trưa mà cũng không để người ta yên sao?

Doãn Thiên nằm im bất động, Chu Tiểu Cát lại là người đầu tiên hưởng ứng lời kêu gọi của tổ trưởng, bưng ghế xếp chạy ra cửa còn ngoái lại gọi, “Anh Thiên nhanh lên, đi họp!”

Anh đã không còn là anh Thiên của mày nữa rồi.

Doãn Thiên nghĩ, Quách Chiến mới là anh của mày, người anh lợi hại của mày!

Diệp Nhất Chu, Lục Ly thật thà, Thẩm Ngọc Vĩ, Chung Lăng Phong cũng không phải người thích ra vẻ, chẳng mấy chốc, tất cả đều xách ghế đi ra ngoài, bỏ lại mình Doãn Thiên nằm dính trên giường như thuốc cao bôi trên da chó.

Chu Tiểu Cát nói, “Em đi gọi anh Thiên.”

Quách Chiến lắc đầu, đưa mắt nhìn Ninh Thành, cười nói, “Tổ viên của cậu, không quản à?”

Ninh Thành nhếch miệng, im lặng quay lại ký túc xá, túm cổ nhấc Doãn Thiên lên từ phía sau, khẽ nói, “Cho cậu ba giây, nếu vẫn không chịu dậy…”

Doãn Thiên bị túm bạc cả mặt, vùng ra khỏi tay Ninh Thành, nổi cơn thịnh nộ, “Không dậy thì mày làm sao? Đánh nhau à? Ông sợ mày à?”

Ninh Thành nghiêng đầu cười, vờ vĩnh yếu đuối, “Đánh nhau? Không dám. Ý tôi là nếu sau ba giây mà cậu chưa chịu dậy, tôi sẽ đi mách sĩ quan huấn luyện.”

“Con bà nó!” Doãn Thiên đập ván giường, “Mày còn tí sĩ diện nào không?”

Ninh Thành gảy một sợi tóc, nghiền ngẫm đáp, “Với một người không có nguyên tắc, giữ sĩ diện là thua.”

Giữa bầu không khí giương cung bạt kiếm, Chu Tiểu Cát xông vào, mỗi tay kéo một người, lạch bạch chạy ra ngoài, “Đừng trễ giờ, họp xong em còn phải đi nặng!”

Nói là họp, thực ra cũng chẳng phải họp hành quan trọng gì, dù sao Quách Chiến cũng là sinh viên danh giá, hùng biện rất giỏi, truyền đạt lại những gì Lương Chính muốn nói nhưng chưa nói rõ, yêu cầu tất cả phải thật nỗ lực rèn luyện, hỗ trợ lẫn nhau, lấy thừa bù thiếu, đừng trở thành khuyết điểm của tập thể.

“Nếu anh đoán không nhầm thì ý của sĩ quan huấn luyện là, ‘Giai đoạn sát hạch’ sẽ đào thải một số đội viên trong chúng ta.” Quách Chiến nói, “Về phần sát hạch như thế nào, đào thải như thế nào, có thể là năm tổ cạnh tranh, đào thải các đội viên trong một hoặc hai tổ có thành tích kém nhất.”

Chu Tiểu Cát trố mắt, “Nếu thành tích của chúng ta kém nhất thì em sẽ bị đào thải ạ?”

Tuy sợ chết, sợ trở thành đặc công thực thụ, nhưng bé trai hãy còn vị thành niên này vẫn không hi vọng mình là người đầu tiên bị loại.

Tính mạng quan trọng, thể diện cũng quan trọng.

Quách Chiến không trả lời, chỉ nói, “Điều chúng ta cần cân nhắc bây giờ không phải thành tích kém thì đào thải ai, mà là cố gắng rèn luyện để giành được thành tích tốt.”

Ninh Thành gật đầu, “Không sai, chỉ cần thành tích cao thì sẽ không tới lượt tổ chúng ta đào thải người.”

Đám Thẩm Ngọc Vĩ tỏ vẻ tán thành, Doãn Thiên chống cằm, mặt mũi đau khổ.

“Gà con, Doãn Thiên, Tiểu Kiệt, Ý Văn.” Quách Chiến nói chuyện luôn cười dịu dàng, nhưng lại cho người ta cảm giác không giận mà uy. Trừ Doãn Thiên, ba người còn lại đều ngẩng lên nhìn cậu, giống binh sĩ chờ quan trên hạ lệnh.

Cậu vỗ vai Diệp Nhất Chu ngồi bên cạnh, nói, “Xét thành tích huấn luyện từ đầu tới giờ, bốn cậu hơi tụt lại, nhưng không sao, chúng ta vẫn còn thời gian. Từ hôm nay trở đi, chúng ta cùng nhau cố gắng. Nhất Chu, Ngọc Vĩ, hai cậu chú trọng giúp đỡ Tiểu Kiệt và Ý Văn.”

Không đề cập tới Chu Tiểu Cát và Doãn Thiên, vì hai người này đã “Có chủ”.

Doãn Thiên khinh bỉ “Chậc” một tiếng, lập tức ăn một khuỷu tay của Ninh Thành.

Quách Chiến cười nói, “Có gì cứ từ từ nói, đừng động tay động chân.”

Buổi trưa chẳng ai được nghỉ ngơi, Doãn Thiên đau nhức khắp người, định tóm Chu Tiểu Cát, Chu Tiểu Cát lại chạy vào WC đi nặng, Chung Lăng Phong và Lục Ly vừa kết thành cộng sự hôm qua, lúc này đang ép chân cho nhau. Cậu chua chát nhìn mấy lần, tưởng tượng cảnh mình và Ninh Thành sờ tới ép lui, không khỏi rùng mình một cái.

Thật là ghê tởm…

Huấn luyện buổi chiều là chiến thuật di chuyển và tư thế mai phục, hồi trước đều là Lương Chính qua quýt mà thô bạo quyết định ai cùng tổ với ai, nay đã có tổ lớn và tổ nhỏ, tiết kiệm thời gian và công sức chia tổ.

Doãn Thiên một tay vặn súng 95, nghiêng người nằm sấp trên đất, tự nhận là tư thế tiêu chuẩn để hành động thần tốc. Ninh Thành ngồi trước mặt cậu, buồn bực hỏi, “Xin hỏi, ngài đang mai phục đấy sao?”

Doãn Thiên ngước lên nhìn như nhìn thiểu năng, thầm nghĩ tao nằm sấp thế này rồi, không mai phục thì khiêu vũ chắc?

Ninh Thành nhếch miệng cười châm chọc, “Ở cái nơi không hề có vật che chắn, cậu nói với tôi là cậu đang mai phục? Phơi mông mới đúng!”

“Đệch!” Doãn Thiên đứng phắt dậy, tự thấy bẽ mặt. Vừa nãy cậu chỉ lo động tác tiêu chuẩn, xê xê dịch dịch, chẳng biết bò đến chỗ đất bằng từ bao giờ.

Ninh Thành nghiêm túc nói, “Lại lần nữa!”

Doãn Thiên trợn mắt lườm, câu “Mày nói lại là phải lại sao” còn chưa ra khỏi miệng, người ta đã dùng Lương Chính chặn ngang, “Chính miệng sĩ quan huấn luyện đã nói, tôi là tổ trưởng, cậu phải nghe lời tôi.”

Nằm sấp thêm lần nữa, Doãn Thiên nghĩ, Lương Chính nói mày là tổ trưởng, nhưng hình như chưa từng nói tao phải nghe lời mày mà!

Sau một lần “bẽ bàng”, tình trạng của Doãn Thiên không được tốt như trước, dù không bộp chộp bò ra chỗ đất bằng thì tư thế cứ sai liên tục, không gây tiếng động quá lớn thì cũng cầm súng sai.

Sau vài lần, Ninh Thành hết nhịn nổi, “Cậu bị sao thế hả? Súng chọc xuống đất rồi còn bò cái gì nữa?”

Doãn Thiên đang bực, đáp lời chẳng buồn nghĩ, “Tư thế này mà súng của mày không chọc xuống đất? Tăm xỉa răng à?”

Ninh Thành sửng sốt một giây mới hiểu ‘súng’ của Doãn Thiên là nói về cái gì.

Lương Chính thấy hai người cãi vã thì chạy lại quát, “Làm gì thế? Doãn Thiên, đàng hoàng lại cho tôi!”

Doãn Thiên ấm ức quá, uất hận nhìn Ninh Thành và Lương Chính, “Ta đệt” là miêu tả sinh động nhất.

Nhưng cậu nhịn được.

Nhìn bộ dạng tức tối của Doãn Thiên, chẳng biết sao Ninh Thành vui vẻ lắm, cũng lười tranh cãi vấn đề ‘súng’ với cậu, tỉnh bơ nói, “Được rồi được rồi, tập tiếp đi.”

Doãn Thiên tập mãi không xong, đặt chân kiểu gì cũng sai, mười lần thì chín lần súng chọc xuống đất.

Ninh Thành bóp trán, buồn bực hỏi, “Cậu bị sao thế hả?”

Doãn Thiên cũng biết biểu hiện của mình quá kém, miễng cưỡng chống chế, “Tôi, chân tôi dài quá, khó làm động tác…”

Ninh Thành lập tức nằm xuống, biểu diễn tư thế bò sấp hoàn hảo.

Lúc đứng dậy thì thô bạo đạp Doãn Thiên một cước, khinh bỉ nói, “Than chân dài với tôi hả? Hả?”

Hết chương 5