Năm Tháng Trường Ninh

Chương 12



Sáng hôm sau Thẩm Trường Ninh mở mắt, định cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường ở giữa xem giờ, vừa mới quay người đã ngây ngẩn.

Một đôi chân dài xuất hiện trước mặt hắn, cẳng chân thon thả, bắp đùi khép chặt, đường nét không chỗ nào là không đẹp, quả thật là đôi chân lý tưởng trong lòng Thẩm Trường Ninh.

Thanh niên chân khống lâu năm Thẩm Trường Ninh thiếu chút nữa phun máu mũi, người anh em bên dưới buổi sáng vốn đã có tinh thần rồi giờ lại càng thêm phấn chấn.

Sửng sốt một hồi lâu hắn mới phản ứng lại đây rõ ràng là chân của Trương Hoàn!!!

Đúng là tụt mood! Thẩm Trường Ninh vừa kẹp chân chạy vào nhà vệ sinh vừa nghĩ.

Trên đường về nhà Thẩm Trường Ninh im lặng khác thường, mỗi lần nhìn đôi chân thon dài của Trương Hoàn qua lại trước mắt hắn lại cảm giác cực kỳ mệt tim.

Trương Hoàn còn tính ngày nào đó mời Thẩm Trường Ninh một bữa, không ngờ vừa đi làm lại đã đột nhiên bị điều đi công tác, sau khi về thì bắt đầu đẩy mạnh hạng mục trên tay, cơ bản mỗi ngày đều phải một hai giờ sáng mới về nhà, nếu không phải trong nhà còn Đại Ninh Ninh anh thật sự muốn ở lại cơ quan luôn.

Có một buổi trưa nọ, Trương Hoàn dẫn theo Tiểu Hạ đại diện cho cơ quan đi thăm hỏi một đồng nghiệp vừa mới phẫu thuật thì bất ngờ gặp lại Lý Thịnh Nam, cô là bác sĩ ngoại khoa, hơn nữa lại còn là dì của Tiểu Hạ.

Thế giới này cũng thật nhỏ.

Dáng vẻ Lý Thịnh Nam trong công việc khác với lúc ở sơn trang, lạnh lùng ít nói, Tiểu Hạ sợ cô muốn chết, lúc nói chuyện với cô thì lí nhí nhỏ xíu.

Lý Thịnh Nam nhìn dáng vẻ này của Tiểu Hạ không kìm được mà nhíu mày, “Nhóc con này, dì có ăn thịt mày đâu, cũng không nhớ lại xem lễ tết ai lì xì cho mày nhiều nhất.”

Tiểu Hạ lầm bầm, “Cháu không… không có sợ dì.”

Trương Hoàn mở lời cứu cánh Tiểu Hạ, “Không ngờ chị Lý lại là bác sĩ.”

Lý Thịnh Nam cạn lời, “Có thể đừng gọi tôi là chị Lý được không.”

Không đợi Trương Hoàn đáp lời, Lý Thịnh Nam đã bị y tá gọi đi.

Lý Thịnh Nam vừa đi, Tiểu Hạ lập tức khôi phục dáng vẻ hoạt bát, “Chủ nhiệm Trương, sao anh quen biết dì nhỏ nhà em vậy?”

“Bạn của bạn.”

“Ồ, dì nhỏ nhà em dữ lắm, còn biết võ nữa, một mình dì có thể đánh nhau với 4 người đàn ông cơ bắp đấy.” Trên mặt Tiểu Hạ ngập tràn sùng bái.

Trương hoàn cảm thấy buồn cười, “Vậy sao cậu còn sợ cô ấy thế?”

Mặt Tiểu Hạ lập tức biến thành trái khổ qua, “Anh không biết tay dì ấy nhỏ nhưng khỏe thế nào đâu, vỗ em một cái thôi là hắn dấu tay cả tuần luôn,” cậu nói rồi lại đột nhiên cười rộ lên, “Nhưng dì nhỏ em ngầu lắm, trong nhà em dì là người có tiếng nói nhất, mấy ông cậu của em đều sợ dì ấy, em cũng sùng bái dì ấy nhất! Hiệp! Can! Nghĩa! Đảm!”

Bốn chữ cuối cùng Tiểu Hạ nói rất có vần điệu, Trương Hoàn cảm thấy thú vị, phụ họa: “Tôi cũng cảm thấy cô ấy rất tốt.”

Tiểu Hạ chớp mắt, hỏi: “Chủ nhiệm Trương, không lẽ anh muốn làm dượng nhỏ của em.”

Trương Hoàn cảm thấy đầu óc mình không theo kịp người trước mặt.

Mà tên nhóc đầu óc tàu lượn này còn tưởng mình nói trúng rồi, cười hì hì nhỏ giọng nói, “Ô la la, cần em hỗ trợ không!”

Trương Hoàn nhìn cậu không muốn nói gì nữa.

Chờ khi Trương Hoàn hết bận có chút thời gian rảnh rồi, ngẫm lại mới thấy đã lâu không gặp Thẩm Trường Ninh, có hai tối anh cầm theo trái cây đi gõ cửa nhà hắn, 11 giờ đêm rồi vậy mà Thẩm Trường Ninh đều không ở nhà.

Không đợi Trương Hoàn tìm chỗ để hỏi thăm tin tức Thẩm Trường Ninh thì đã đụng phải Triệu Văn Đào – thư ký của hắn ở dưới lầu, trên tay cậu ta còn cầm hai cái túi.

Trương Hoàn nghĩ một chốc vẫn hỏi thành lời, “Sếp Thẩm các cậu có phải dạo gần đây đi công tác không?”

Mặt Triệu Văn Đào lộ vẻ khó xử, ngập ngừng hồi lâu mới nói: “Công ty dạo này hơi bận, cụ thể thế nào thì chờ sếp Thẩm nói rõ anh sẽ biết.”

Trương Hoàn cũng không làm khó cậu, thư ký chắc chắn không thể nói lung tung, nhưng nhìn vẻ mặt của Triệu Văn Đào, Trương Hoàn đoán công ty Thẩm Trường Ninh hẳn là gặp phải chuyện gì, hơn nữa còn là chuyện không nhỏ.

Ngày hôm sau Trương Hoàn nhờ đồng nghiệp hỏi thăm chuyện công ty Thẩm Trường Ninh, trước giờ tan làm đã nhận được câu trả lời.

Cũng không phải chuyện gì mới lạ, công ty của Thẩm Trường Ninh là một công ty nhỏ, vốn đăng ký chỉ có 3 triệu, lần này sau một thời gian dài chuẩn bị cuối cùng cũng nhận được một dự án hơn 20 triệu của chính phủ, bên chính phủ mới chi một phần tạm ứng, lại bị bên phía đối tác ôm tiền bỏ trốn, không để lại chút nước thừa, bây giờ công ty đang tiến hành đàm phán với các ngân hàng vay vốn, nhưng phỏng chừng không được dễ dàng.

Đồng nghiệp kia nói xong còn thuận tiện đánh giá, “Cái người họ Thẩm kia đầu óc có phải chỉ toàn đá vụn hay không, hợp tác làm ăn với người khác mà không biết đề phòng gì hết.”

Trương Hoàn phụ họa trong lòng, đúng là đồ óc heo!

Nhưng rõ ràng Trương Hoàn còn chẳng bằng đồ óc heo! Cuối tuần đó anh lập tức về quê, liên lạc với bên môi giới nhà đất bán căn nhà mà bố mẹ để lại cho anh, còn chuộc lại toàn bộ quỹ cổ phiếu mình có.

Nhà bán gấp nên bị ép giá, cuối cùng tổng số tiền sau khi bán toàn bộ là 1,5 triệu, anh vốn định bán luôn xe, nhưng anh không ngờ chiếc xe mình mua mới với giá 200.000, mới đi được một năm mà giờ bán lại chỉ còn được mấy chục nghìn, anh nghĩ lại, cuối cùng thôi không bán, cũng không thể làm quá rõ ràng.

Nhưng sau khi 1,5 triệu nằm yên ổn trong thẻ rồi, Trương Hoàn mới bắt đầu sầu, anh không biết làm thế nào để đưa đến tay Thẩm Trường Ninh!

Quan hệ bây giờ của hai người bọn họ, nếu anh trực tiếp đưa tiền cho hắn, chắc chắn Thẩm Trường Ninh sẽ không nhận, hơn nữa có thể sẽ còn nghi ngờ anh.

Anh lại nghĩ có nên nhờ Lý Thịnh Nam đưa cho Thẩm Trường Ninh hay không, nhưng suy nghĩ này vừa nhú lên đã bị dập tắt.

Trương Hoàn băn khoăn suốt hai ngày, cuối cùng sau một đêm trằn trọc anh vẫn quyết định hẹn Lý Thịnh Nam, anh đã chuẩn bị tâm lý rất lâu, chuyện yêu thầm Thẩm Trường Ninh, ngoại trừ Lê Sinh thì không có người nào khác biết được nữa, tưởng tượng đến việc chủ động cho người khác biết chuyện này, khiến anh vừa xấu hổ lại sợ hãi.

Nhưng anh không còn cách nào khác.

Vì sao lại tìm Lý Thịnh Nham, Trương Hoàn cũng đã suy nghĩ cẩn thận, Lý Thịnh Nam chạy xe Porsche 911, bỏ ra 1,5 triệu giúp đỡ Thẩm Trường Ninh cũng không phải là chuyện gì lớn, hơn nữa với mối quan hệ của bọn họ cô làm chuyện này cũng rất bình thường.

Trương Hoàn hẹn gặp Lý Thịnh Nam ở quán cà phê gần bệnh viện, vừa gặp mặt anh đã nói thẳng vào vấn đề chính, anh đẩy tấm thẻ ngân hàng ra trước mặt Lý Thịnh Nam, đôi mắt nhìn vào ly cà phê đối diện, nói “Chị Lý, đây là 1,5 triệu, mật khẩu là 6 số 0, chị có thể giúp tôi đưa cho Thẩm Trường Ninh được không, nói là chị cho mượn.”

Lý Thịnh Nam còn tưởng Trương Hoàn có ý với mình nên hôm nay mới hẹn gặp mặt, lúc ra cửa cô còn trang điểm tỉ mỉ, không ngờ cốt truyện lại ngoặt sang hướng này.

Dù là người phản ứng nhanh nhưng cô cũng phải sửng sốt mất một lúc, đến khi hiểu rõ lại không kìm được mà cảm thấy đau lòng thay.

Lý Thịnh Nam không hỏi gì hết, cầm lấy tấm thẻ bỏ vào trong túi, nói: “Yên tâm, tôi chắc chắn sẽ đưa thay cho cậu.”

Sau đó hai người lại nói chuyện phiếm một lúc, Lý Thịnh Nam buổi chiều còn phải làm việc nên tạm biệt đi trước, lúc đi ngang qua người anh vẫn không kìm được mà đứng lại hỏi, “Thật sự không muốn nói cho cậu ta biết sao?”

Sắc mặt Trương Hoàn bình tĩnh, ánh mắt vô cùng kiên định, “Không cần, nếu có thể tôi hi vọng anh ấy không bao giờ biết.”

Buổi chiều Lý Thịnh Nam ngồi trong văn phòng, ánh mắt không kìm được mà dừng trên tấm thẻ Trương Hoàn đưa, cô là một người thậm chí ngay cả người thân cũng không tin tưởng, cô chưa bao giờ biết trên thế giới này vậy mà còn có người như Trương Hoàn, ở trong bóng tối vì một người mà cho đi tất cả những thứ mình có, chỉ bởi vì cái gọi là tình yêu.

Cô cảm thấy khiếp sợ lại đau lòng, bội phục lại ganh tị.

Chuyện của Thẩm Trường Ninh thật ra cô có biết, tuy nói bọn họ quen thân mười mấy năm, Thẩm Trường Ninh hỏi vay tiền cô chắc chắn sẽ cho mượn, nhưng cô không ngờ sẽ có người như Trương Hoàn, chủ động đưa tới, cô cảm thấy cách làm của mình là hợp với lẽ thường, nhưng giờ khắc này cô đột nhiên hoài nghi, hợp với lẽ thường là đúng sao?

Thế nhưng, cô cũng nghĩ đời này mình sẽ không muốn trở thành một người như Trương Hoàn.

Lý Thịnh Nam gọi điện cho thư ký của ba mình, nhờ chuyển thêm 3,5 triệu vào thẻ, lúc đi xuống lầu nhìn thấy cây ATM, cô không kìm được mà đổi mật khẩu thành 6 số 2.

(Chắc mọi người đều biết số 2 trong tiếng trung đọc gần giống với chữ yêu)

Lúc đi tới công ty Thẩm Trường Ninh nhìn mới biết hắn thật sự hốc hác hơn trước, áo sơ mi nhăn nhúm, râu cũng không biết bao lâu rồi không cạo, nhưng thấy cô vẫn còn cười.

Lý Thịnh Nam ngăn Thẩm Trường Ninh đứng dậy rót nước cho mình, ngồi xuống ghế dựa trước bàn làm việc của hắn, nói thẳng chuyện chính.

“Đây là 5 triệu, mật khẩu là 6 số 2, tôi cho cậu mượn, cậu trả tôi lãi, gấp đôi!”

Thẩm Trường Ninh hiển nhiên không nghĩ đến chuyện này, hắn kích động chạy tới ôm Lý Thịnh Nam một cái, phấn khởi nói, “Lý Thu Thủy, cô thật tuyệt vời, tôi yêu cô moah moah moah!”

Thẩm Trường Ninh đã tự huy động vốn được 10 triệu, thêm 5 triệu này nữa, hạng mục kia trước mắt vẫn có thể tiếp tục duy trì, phần còn lại có thể từ từ tới, công ty này là một tay Thẩm Trường Ninh sáng lập, hắn thật sự không cam lòng để nó sụp đổ như vậy.

Lý Thịnh Nam thấy Thẩm Trường Ninh bận rộn, hợp đồng chồng chất trên bàn làm việc, cô không muốn quấy rầy hắn thêm, nói được mấy câu thì tạm biệt đi về.

Lúc đứng đợi thang máy cô càng nghĩ càng tức, sao cải trắng ngon nghẻ đều mẹ nó bị heo củng hết vậy! Người đàn ông tốt như vậy sao không phải là của bà chứ!

Cạnh thang máy dán ảnh tuyên truyền của công ty, có ảnh chụp Thẩm Trường Ninh, Lý Thịnh Nam càng nhìn càng thấy ghét, lấy son môi bôi trét khắp tấm hình, hết cả cây mà vẫn còn chưa bõ tức.

Cô quay lại văn phòng Thẩm Trường Ninh, Thẩm Trường Ninh vừa nghe thấy tiếng giày cao gót hùng hổ kia là biết Lý Thịnh Nam, đầu cũng không ngẩng lên chỉ chậm rãi nói, “Biết rồi biết rồi, Lý đại tiểu thư, tiểu nhân dù làm trâu làm ngựa cũng sẽ không để cô phải lỗ vốn.”

Lý Thịnh Nam quơ tay hất nguyên đống văn kiện trên bàn Thẩm Trường Ninh xuống sàn, rống to với hắn: “Biết biết biết, con lợn nhà cậu thì biết cái rắm!”