Năm Tháng Trường Ninh

Chương 34: Pn 2



Vừa mới sang tháng chạp Thẩm Trường Ninh đã bắt đầu nhắc đi nhắc lại nói năm nay Trương Hoàn nhất định phải cùng hắn về nhà ăn tết.

Trương Hoàn không phản ứng gì, anh trước giờ hình như đều không có hứng thú gì với những ngày lễ lạt thế này, mấy năm qua Thẩm Trường Ninh cứ chạy qua lại giữa hai nơi năm này ở chỗ ba mẹ năm sau lại ở chỗ anh, cực kỳ vất vả. Anh đã nhiều lần nói Thẩm Trường Ninh cứ về nhà, bản thân mình thì sang chỗ Lê Sinh hoặc ở một mình cũng được, chỉ có mấy ngày cũng không phải là chuyện gì to tát.

Nhưng mỗi khi anh nói đến chuyện này Thẩm Trường Ninh đều sẽ dùng ánh mắt anh thật sự có lỗi với em, vừa đau lòng vừa tự trách, hệt như chú chó golden nhà Lê Sinh những lúc làm sai chuyện gì.

Vì vậy Trương Hoàn không nói gì nữa, để mặc hắn lăn lộn.

Ngày 27 tháng chạp, Trương Hoàn chuẩn bị tan làm, lúc đi tới văn phòng Thẩm Trường Ninh lại không thấy người đâu, gọi điện thì nghe hắn nói đang ở dưới bãi đậu xe bảo anh nhanh xuống. 

Trương Hoàn vừa lên xe đã hỏi: “Sao hôm nay anh lại xuống trước một mình vậy?”

“Anh về nhà dọn đồ.”

Trương Hoàn khó hiểu, “Dọn đồ gì?”

Thẩm Trường Ninh nhân lúc xe xếp hàng ra khỏi bãi đỗ xe quay đầu nhìn anh, nghi hoặc hỏi: “Không phải nói về nhà ăn tết sao.”

Được lắm, Thẩm Trường Ninh lần này vậy mà làm thật.

Xem ra phải chạy xe đường dài, Trương Hoàn hạ thấp lưng ghế đổi một tư thế thoải mái, hỏi: “Anh không sợ ba anh tức chết sao?”

“Sao có thể? Mẹ anh nói dạo này mặt mày ba anh hồng hào lắm, mỗi lần có thể ăn được hai chén cơm, chắc chắn không chết được.” 

Trương Hoàn bật cười: “Có đứa con nào như anh không?”

Thẩm Trường Ninh vừa lái xe vừa trả lời: “Đấy chứng tỏ anh yêu thương ba không theo phong cách cũ sao… Fuck, đã 27 rồi sao còn tắc đường thế này nữa?”

Nhìn dãy xe sáng đèn dài dằng dặc kia hai người chỉ biết nhìn nhau đầy bất lực.

Thẩm Trường Ninh cho xe vào số P, lấy một túi cam từ ghế sau ra, nói: “Ăn trái cây đi.”

Ăn trái cây gì! Rõ ràng là muốn anh bóc vỏ cho hắn!

Trương Hoàn thầm nghĩ như vậy nhưng tay vẫn yên lặng cầm lấy túi cam, ngoan ngoãn bóc vỏ, một lúc sau anh bỗng nghĩ đến cái gì, vội hỏi: “Tuần trước em có mua quà cho ba mẹ anh, anh mang theo chưa?”

Thẩm Trường Ninh quay đầu nhìn, vẻ mặt hoảng sợ: “Anh quên rồi.”

Trương Hoàn tức giận chuẩn bị nói hắn nhưng sau đó chỉ thấy vẻ mặt Thẩm Trường Ninh lập tức thay đổi, vui vẻ nói: “Anh lừa em đó.”

Khoảnh khắc ấy Trương Hoàn thật sự rất muốn ném trái cam trong tay vào mặt hắn.

Chờ đến khi bọn họ ăn hết cam trong túi mà hàng xe vẫn không nhúc nhích được chút nào, Trương Hoàn ngồi không yên, nói: “Em xuống nhìn xem thử.”

Cách bốn, năm trăm mét phía trước xảy ra tai nạn xe cộ, xe tải cỡ lớn đụng xe hơi, đầu xe hơi kia gần như bẹp dí, người bên trong phỏng chừng lành ít dữ nhiều, Trương Hoàn nhìn máu trên mặt đất, đột nhiên cảm thấy cuộc sống thật sự vô thường.

“Haiz, sắp đến tết rồi vậy mà…”

Trương Hoàn quay đầu, Thẩm Trường Ninh không biết đi tới từ khi nào, đứng phía sau lưng anh, thở dài trả lời, “Đúng vậy, thật đáng thương.”

Thẩm Trường Ninh không nói nữa, hắn nắm lấy tay Trương Hoàn, bảo: “Đi thôi, ở đây lạnh lắm, về xe.”

Trương Hoàn lần này lại không tránh như bình thường khi ở nơi công cộng, ngược lại còn nắm chặt tay hắn, hai người cứ như vậy nắm lấy tay nhau đi xuyên qua từng chiếc xe một, phảng phất xung quanh không còn một ai khác.

Lúc lên xe Thẩm Trường Ninh gọi điện cho mẹ hắn, “Mẹ, bọn con xuất phát rồi nhưng mà trên đường kẹt xe quá, chắc sáng mai mới về được đến nhà, hai người ngủ trước đi, đừng đợi bọn con.” 

“Không sao, bọn con thay nhau lái.”

“Vâng, cùng với con.”

“Ai da, chuẩn bị giường làm cái gì, em ấy ngủ cùng với con shh…”

Không có gì, con không cẩn thận va trúng tay… Rồi rồi rồi, hai người ngủ sớm một chút, sáng mai bọn con về.”

Thẩm Trường Ninh cúp điện thoại xong lập tức sáp tới ôm cổ Trương Hoàn, nói: “Sao em lại đánh anh?”

Trương Hoàn phát hiện Thẩm Trường Ninh bây giờ càng ngày càng không biết xấu hổ, “Anh nói bậy bạ gì với dì đó?”

Thẩm Trường Ninh đột nhiên thò mặt lại gần, chóp mũi gần như cọ lên nhau, hắn cố ý thấp giọng nói: “Em không ngủ với anh thì ngủ với ai.”

A a a a, mẹ nó, thật sự phạm quy mà.

Dù đã bên nhau được bốn năm nhưng giờ phút này trái tim Trương Hoàn vẫn đập rộn ràng kỳ lạ, trong mắt anh ngoại trừ người ngày phảng phất như không còn ai khác, anh mổ một cái lên môi Thẩm Trường Ninh, nụ cười trên mặt không cách nào ngăn nổi.

Thẩm Trường Ninh ngẩn ra cũng bật cười theo, hai người nhìn nhau cười hệt như đứa ngốc hồi lâu. Cũng không biết là ai tới trước, hai đôi môi cứ vậy mà dán vào nhau, đầu tiên là cánh môi trằn trọc, tiếp theo là đầu lưỡi quấn quýt, thời gian dường như chậm lại, tiếng nước không cẩn thận phát ra cũng dịu dàng lạ thường.

So với làm tình Trương Hoàn hình như thích hôn môi thế này hơn, cái loại cảm giác hô hấp cùng nhịp đập hòa vào nhau, giống như ngọn đèn đầu giường đêm khuya, ấm áp mà lưu luyến.

Nhưng anh sẽ không nói cho Thẩm Trường Ninh biết, nếu không hắn chắc chắn sẽ chứng minh cái quan điểm này là sai, hơn nữa còn sai một cách thái quá.

Cuối cùng hai người bị tiếng còi xe hết đợt này từ đợt khác phía sau dọa cho nhảy dựng, luống cuống ngồi về chỗ, khởi động xe, sau đó đều không kìm được mà bật cười thành tiếng.

Thẩm Trường Ninh lớn tiếng nói: “Đi thôi, dẫn vợ bé nhỏ về nhà ăn tết.”

“Dựa vào đâu mà em là vợ?!”

“Rồi rồi rồi, chồng, em nói cái gì cũng đúng.”

“…”

Về đến nơi quả thật là hơn 5 giờ sáng ngày hôm sau, Trương Hoàn ngăn Thẩm Trường Ninh đang chuẩn bị lại xe về nhà lại, nói: “Đợi lát nữa hẵng về, ba mẹ anh giờ còn đang ngủ đó, người già ngủ nông, đừng đánh thức họ.”

Thẩm Trường Ninh nghĩ cũng đúng, nói: “Vậy anh dẫn em đi ăn sáng, có một quán sủi cảo chiên anh đã ăn từ nhỏ đến lớn, cực kỳ ngon.”

“Được đó.” người trả lời cười cong mi mắt.

Trương Hoàn cực kỳ tò mò với cuộc sống của Thẩm Trường Ninh khi mình chưa có mặt, ngày thường gọi điện với mẹ Thẩm, anh có thể ngồi nghe bà kể chuyện hồi nhỏ của Thẩm Trường Ninh suốt mấy tiếng mà không thấy mẹ, khiến Thẩm Trường Ninh cũng phải xù hết cả lông, có mỗi một chuyện thôi mà nói đi nói lại cũng nghe?

“Quán kia mở từ rất lâu rồi, dưới nhà cũ anh sống khi nhỏ, lúc đó ngày nào anh cũng xuống ăn.”

Trương Hoàn nhìn Thẩm Trường Ninh chạy xem vào con phố cũ, cảnh vật xung quanh vừa quen thuộc vừa xa lạ, anh hỏi: “Nhà cũ trước kia của anh ở đâu?”

“Khu dân cư phía sau cao ốc Tàm Nghiệp.”

Trương Hoàn tròn mắt, “Hồi tiểu học em học thư pháp ở đó.”

Thẩm Trường Ninh cũng ngạc nhiên, hỏi: “Là ở chỗ bác Triệu sao?”

“Hình như là Triệu, Triệu gì Bình ấy.”

“Triệu Trọng Bình, là ông ấy, mẹ anh cũng muốn cho anh đi học ở đó, nhưng anh chỉ học mỗi buổi đầu sau đó không đi nữa, thật sự là anh không ngồi yên được, vì chuyện này mà anh còn bị ba đánh mấy lần.”

Trương Hoàn cảm khái thế giới này thật kỳ diệu, duyên phận giữa người với người hóa ra lại có thể gần như vậy cũng xa như vậy, có lẽ lúc anh còn chưa biết Thẩm Trường Ninh cũng đã gặp hắn chỗ nào đó vô số lần rồi, loại cảm giác này vừa vui vẻ vừa mất mát, vừa sung sướng vừa buồn bã.

Còn cái tên trùng đế giày Thẩm Trường Ninh phỏng chừng cả đời cũng không thể cảm nhận được loại cảm xúc cao cấp này, nhưng trong lòng hắn cũng có chút cảm xúc không rõ, nhân lúc chờ đèn đỏ, hắn nắm chặt lấy tay Trương Hoàn, nói: “Haiz, nếu lúc ấy anh ngoan ngoãn đi học thì thật tốt, như vậy có thể quen biết em từ sớm.” 

Trương Hoàn không trả lời, anh trở tay cùng Thẩm Trường Ninh đan mười ngón vào nhau, hai người không tới sớm quá cũng không tới muộn quá, như bây giờ rất tốt, cuộc sống này anh đã không còn gì để hối tiếc rồi.

Hai người đến nơi mới biết quán còn đang chuẩn bị chưa mở bán, vì vậy lại ngồi trong xe chờ.

Thẩm Trường Ninh chỉ vào một cửa sổ một phía trên quán bán đồ ăn sáng nói: “Nhà của anh trước ở chỗ đó.”

“Chỗ nào?” Trương Hoàn nhìn theo hướng hắn chỉ.

“Lầu ba, chỗ có nhiều chậu hoa nhất đó.” 

Trương Hoàn nhìn thấy được, nhưng cũng không thấy quá rõ.

“Chỗ đó chính là phòng ngủ của anh, khi còn nhỏ anh cực kỳ nghịch, đứng ở đó ném pháo xuống đường, không biết đã bị ba anh đánh bao nhiêu lần.”

“Bảo sao mẹ anh nói anh khi còn nhỏ ba ngày không đánh thì sẽ leo lên nóc nhà lật ngói, làm cho bà ấy đau cả đầu.”

“Hồi còn nhỏ ai mà chẳng vậy….A mở cửa rồi, đi đi đi.”

Hai người đi vào gọi ba đĩa sủi cảo chiên, hai chén canh, cắn một miếng, thịt nước tươi ngon chảy ra quyện với mùi thơm của vỏ bánh, lại uống thêm một ngụm canh xương gừng nóng hổi, sự mệt nhọc của chuyện đi đêm hoàn toàn được an ủi.

Thẩm Trường Ninh nhướng mày, “Ngon đúng không!”

Trương Hoàn bận ăn không nói nên lời, quai hàm phồng lên, chỉ có thể gật đầu.

Thẩm Trường Ninh chờ đến bảy giờ mới chở Thẩm Trường Ninh về nhà, người mở cửa là ba Thẩm, vừa nhìn thấy Trương Hoàn mặt cười bỗng thành mặt nghiêm, không nói một lời, chắp hai tay sau lưng đi thẳng vào nhà.

Trương Hoàn thầm căng thẳng, vừa lo lắng lại có chút sợ hãi.

Thẩm Trường Ninh lấy dép lê mình hay mang cho Trương Hoàn, “Đừng sợ, nếu ông ấy dữ quá, anh sẽ lập tức dẫn em với mẹ ra ngoài ăn tết.”

Lúc này mẹ Thẩm đi ra cười hỏi: “Hoàn Hoàn, đi đường có mệt không cháu?”

Mấy năm nay Trương Hoàn vẫn thường cùng mẹ Thẩm gọi video call, đã tương đối quen thuộc, cho nên lúc gặp mặt cũng không thấy quá ngại ngùng, “Cháu chào dì, cháu không mệt ạ.”

“Vào đây ngồi đã, lát nữa ăn sáng luôn, dì hôm qua còn cố ý xuống nông thôn mua một con gà ta, bồi bổ cho hai đứa.”

Thẩm Trường Ninh vừa định nói hai người ăn rồi nhưng lại bị Trương Hoàn ngăn lại, anh nhỏ giọng nói: “Đây là tâm ý của mẹ anh, chúng ta nên ăn.”

Thẩm Trường Ninh suýt khóc, “Em đương nhiên thấy không sao rồi, sủi cảo dư ban nãy đều do một mình anh ăn đấy thôi.”

Trương Hoàn thật muốn cười phì, lúc nãy còn thừa một nửa đĩa sủi cảo chiên, anh đã bảo đừng cố ăn nhưng Thẩm Trường Ninh không muốn, nói khó khăn lắm mới về được chuyến không ăn hết thì thật lãng phí, nói rồi cố gắng ăn hết mấy cái còn dư. Sau đó no đến trợn trắng mắt, lúc về là Trương Hoàn lái xe, bởi vì bụng hắn quá căng.

Trương Hoàn đi vào bếp giúp mẹ Thẩm dọn chén đũa, mẹ Thẩm càng nhìn càng thấy thích, hỏi anh: “Hai đứa bình thường ăn cơm ở nhà sao?”

“Dạ, đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ.”

“Đúng đúng đúng, nấu ăn ở nhà là tốt nhất, sạch sẽ yên tâm, phải rồi, hai đứa thì ai nấu cơm?”

Thật ra bây giờ Thẩm Trường Ninh là người nấu nhiều hơn, nhưng Trương Hoàn bị khuyết não mới Trương Hoàn như vậy, anh cân nhắc nói: “Hầu hết đều là cháu nấu.”

Mẹ Thẩm cười càng thêm vui vẻ, “Vất vả cho cháu quá, ai da, Đoàn Đoàn từ nhỏ đã bị cả nhà chiều hư rồi, nước tương đổ cũng không biết đường giúp dựng lên, cái gì cũng không làm, cháu phải chịu khổ rồi.”

Thẩm Trường Ninh – người ở nhà vừa nấu cơm vừa giặt quần áo vừa dọn dẹp vệ sinh- không nghe nổi nữa, vội vàng xen vào một câu: “Mẹ, không phải nói ăn sáng sao?”

“Rồi rồi, ra đây.” 

Thẩm Trường Ninh cũng đi vào bếp phụ bưng đĩa ra, trừng mắt với cái người đang nhịn cười, Trương Hoàn cũng trừng mắt nhìn lại, sau đó cầm lấy chén đũa đi ra ngoài.

Trên bàn cơm chỉ có ba người, Trương Hoàn nhìn mẹ Thẩm đang múc canh, lại nhìn Thẩm Trường Ninh đang bóc trứng, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: “Chú không ăn ạ?”

Mẹ Thẩm đầu không thèm ngẩng tiếp tục động tác trên tay, kêu lớn: “Thẩm Trì!”

Không nghe thấy tiếng đáp lại, mẹ Thẩm đưa canh gà cho Trương Hoàn cười nói: “Ông ấy không muốn ăn, cháu ăn cái này đi, ngon lắm.”

Trương Hoàn vội vàng nhận lấy chén canh, cúi đầu ăn.

Thẩm Trường Ninh sợ bị bắt ăn, để trứng gà đã bóc vào trong đĩa, lại gắp mấy cái bánh bao cuộn, bưng một chén canh gà, đứng dậy nói: “Con bưng ra cho ba.”

“Chậc cái ông già chết tiệt này, tính tình càng ngày càng cổ quái.”

Thẩm Trường Ninh đi vào trong phòng sách thấy ba mình đang chơi cờ tướng trên máy tính, hắn để đồ ăn xuống bàn, nhìn ba Thẩm, không nói gì.

Mấy phút sau, Thẩm Trường Ninh thật sự không nhìn nổi nữa, “Ba sắp bị chiếu tướng rồi còn nhảy mã làm cái gì?”

Ba Thẩm không nghe hắn nói, vẫn tiếp tục đi cờ theo ý mình, chưa được hai bước đã hiện gameover, ông đẩy mạnh con chuột, ngồi đó tức giận.

Thẩm Trường Ninh nhìn mà buồn cười, “Ba, đều đã qua mấy năm rồi, con sẽ không thỏa hiệp đâu ba chết tâm đi.”

Ba Thẩm vỗ bàn, “Cái thằng bất hiếu này.”

“Có thằng bất hiếu nào ngày nào cũng gọi điện về cho ba mẹ, ba sinh bệnh là lập tức chạy đến hầu hạ túc trực bên cạnh, con chỉ có mỗi việc này là trái ba, ba, con cũng già đầu rồi, ở bên em ấy con thật sự rất hạnh phúc.”

“Hai đứa, hai đứa là trái với luân thường đạo lý!”

“Bọn con làm gì mà trái với luân thường đạo lý? Ba thử nghĩ xem, con kết hôn với một người phụ nữ, cả đời đều buồn bực không vui, cuối cùng chưa tới 50 đã chết trong u uất, như vậy ba sẽ vui sao?”

Ba Thẩm bị lời này làm cho nghẹn họng, ông tức giận trừng mắt nửa ngày mới mở miệng: “Con nói mê sảng cái gì vậy… Con cứ vậy cả đời rồi sau này không có con cháu thì làm sao?!”

“Con sao, nếu Trương Hoàn đồng ý, bọn con sẽ lập tức ra nước ngoài làm…”

Thẩm Trường Ninh còn chưa nói xong đã bị ba Thẩm vỗ bàn cắt ngang, “Cậu ta dựa vào đâu mà không đồng ý!?”

“Dựa vào việc con trai ba ở nhà không làm cái gì hết, có thêm con nít thì lại hết cứt đến nước tiểu nữa, cho nên, ba biểu hiện tốt một chút… Ba nhanh ăn sáng đi, đợi lát nữa lại nguội.”

Thẩm Trường Ninh không để ông trả lời đã xoay người đi ra, lòng thầm nghĩ Trương Hoàn nhất định phải bồi thường cho hắn, hắn sắp bôi đen mình không ra hình người nữa rồi.

Trương Hoàn ăn sáng xong thì ở lại phòng bếp giúp mẹ Thẩm rửa chén, quét dọn, mẹ Thẩm chuẩn bị đi chợ mua đồ tết, thức ăn, Trương Hoàn thấy vậy vội nói: “Dì, hay để cháu đi cho, bên ngoài tuyết rơi dày lắm, dì muốn mua gì thì nói với cháu.”

Mẹ Thẩm nghe mà cảm động không nói nên lời, mấy năm qua một mình bà bận rộn không ai giúp đỡ, lại nhìn Thẩm Trường Ninh đang ngồi khoanh chân trên sô pha xem ti vi, trong lòng đột nhiên nổi lửa, quát: “Đoàn Đoàn, đi mua đồ với Hoàn Hoàn, thằng bé không biết đường!”

Thẩm Trường Ninh thật ra đã nghe thấy lời của hai người, nhưng xuất phát từ nguyên tắc tự hủy hắn vẫn ngồi yên chỉ nói: “Không đi, em ấy đi một mình cũng được mà, không biết đường thì hỏi.”

Mẹ Thẩm vô cùng tức giận đứng trước mặt hắn nói: “Thẩm Trường Ninh con có đi không!”

Thẩm Trường Ninh mất kiên nhẫn đứng dậy, “Đi đi đi, con đi là được chứ gì!”

Mẹ Thẩm nhìn con trai tay không loẹt quẹt đi trước lại nhìn Trương Hoàn phía sau xách bao lớn bao nhỏ rác rưởi, lần đầu tiên hoài nghi Trương Hoàn có phải bị mù mắt hay không?

Cửa vừa đóng lại Thẩm Trường Ninh lập tức lấy hết bao rác trong tay Trương Hoàn, dùng ba vai đẩy anh một cái, nói: “Em tính cảm ơn anh thế nào đây, hiện tại anh ở trong mắt ba mẹ đã thành tên đần chỉ biết há mồm chờ ăn rồi.”

Trương Hoàn biết hắn cố ý làm vậy là để ba mẹ Thẩm thích mình hơn, anh bật cười hung hăng hôn một cái lên mặt hắn.

“Ai da em làm vậy thì anh sẽ bị sái cổ một bên đấy.”

Trương Hoàn lại hung hăng hôn một cái bên má còn lại, hai người cười hi hi ha ha mà đi ra ngoài.

Lúc đi ngang qua chỗ để xe, Trương Hoàn đột nhiên nhớ tới bãi đổ xe đạp ngày trước, anh quay đầu hỏi: “Anh có còn nhớ hồi cấp ba có người để sữa chua vào trong giỏ xe đạp anh không?”

Đôi mắt Thẩm Trường Ninh ngay lập tức sáng rỡ, “Là em để hả?”

Trương Hoàn vừa ngại ngùng vừa đắc ý gật đầu, nói: “Đúng vậy.”

Trái tim Thẩm Trường Ninh giống như bị cọng lông tơ phất qua, tê ngứa, hắn dừng bước chân, Trương Hoàn còn đang thắc mắc sao hắn dừng lại, thì thấy Thẩm Trường Ninh nhìn vào đôi mắt mình, hết sức nghiêm túc nói: “Cảm ơn em.”

Dáng vẻ trịnh trọng kia khiến Trương Hoàn xấu hổ, Thẩm Trường Ninh nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của anh thì đột nhiên muốn cười, ôm lấy bờ vai đối phương đi về phía trước.

Lúc mua đồ về đến nhà mẹ Thẩm đang chỉ huy ba Thẩm quét bụi trên trần, mẹ Thẩm nhìn thấy hai người lập tức nói: “Để ở trong bếp là được rồi, trưa nay chúng ta ăn mì đơn giản, tối lại làm một bữa ngon.”

Thẩm Trường Ninh trả lời: “Con không đói bụng, bọn con đi ngủ đã chờ lát nữa dậy lại ăn, buồn ngủ lắm rồi.”

“Vậy hai đứa nhanh đi nghỉ ngơi đi, lái xe cả đêm chắc mệt lắm… Này này ông làm cái gì vậy, lo quét bụi đi.”

Thẩm Trường Ninh dẫn Trương Hoàn vào phòng mình, Trương Hoàn tròn mắt nhìn quanh, cảm thấy cực kỳ mới mẻ, chốc thì nhìn sách trên kệ, chốc thì sờ đồng hồ báo thức trên bàn, chốc lại mở tủ quần áo xem, Thẩm Trường Ninh đã cởi áo quần nằm trên giường nhìn Trương Hoàn phấn khởi đi tới đi lui trong phòng, nói: “Trước tiên ngủ một lát đã, dậy rồi xem được không?”

“Anh ngủ trước đi, lát nữa em ngủ sau.”

Thẩm Trường Ninh đành phải tung đòn sát thủ, “Trước tiên đi ngủ, dậy rồi anh cho em xem ảnh chụp anh khi còn nhỏ.”

“Dì cho em xem hết rồi.”

“Có ảnh em còn chưa xem.”

Mắt Trương Hoàn sáng lên, lập tức chạy tới bên mép giường, hỏi: “Không thể xem rồi mới ngủ sao?”

Thẩm Trường Ninh nhắm mắt vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình nói: “Không thể.”

Trương Hoàn đành phải ngoan ngoãn cởi quần áo bên ngoài ra rồi bò lên giường, Thẩm Trường Ninh xoay người ôm lấy eo anh, nói: “Chúng ta đều đã ba mấy rồi, em kiềm chế chút đi, hai ta còn phải sống thêm mấy chục năm nữa đấy.”

Trương Hoàn nằm trên giường giương mắt hết nhìn Đông lại nhìn Tây, nghĩ đến đây chính là nơi Thẩm Trường Ninh trải qua quãng đời thanh xuân anh lại kích động khó hiểu, tưởng tượng ra dáng vẻ Thẩm Trường Ninh thời còn niên thiếu, không biết qua bao lâu mới mệt mỏi thiếp đi.

Lúc tỉnh lại Trương Hoàn thế mới biết được Thẩm Trường Ninh là cái tên lừa đảo! Đại lừa đảo!

Căn bản là không có tấm ảnh nào mà anh chưa từng thấy, vậy mà hắn còn nói hết sức hùng hồn: “Là tại anh lo em quá mệt, em nhìn quầng thâm mắt mình mà xem.”

Ánh mắt của Trương Hoàn gần như muốn giết chết hắn.

Đến ngày 30, sáng sớm mẹ Thẩm đã bắt đầu chuẩn bị cơm tất niên, người một nhà ồn ào cúng tổ tiên, dán câu đối, Trương Hoàn đã nhiều năm rồi không được đón tết như vậy, khóe miệng cả ngày đều vểnh tít lên cao không thể kìm lại nổi.

Lúc ăn cơm cả nhà nâng chén, chúc nhau năm mới vui vẻ, Trương Hoàn là người hô lớn nhất, ba Thẩm vẫn luôn xụ mặt tự hồ cũng bị không khí ấm áp này cảm nhiễm, trên mặt cũng mang theo ý cười.

Khoảnh khắc 0 giờ điểm, Trương Hoàn đứng bên cửa sổ ngắm pháo hoa, trong lúc nhất thời không khí dường như chỉ còn náo nhiệt và vui sướng, Thẩm Trường Ninh nắm lấy tay Trương Hoàn nhét vào trong túi áo khoác của mình, hai người nhìn nhau mỉm cười.

“Chúc mừng năm mới.”

“Chúc mừng năm mới.”

Cảm giác yêu một người là thế nào?

Là muốn cùng người ngắm hoàng hôn mỗi chiều, ngắm ngôi sao mỗi đêm, là muốn kể lại giấc mơ của mình ngay giây phút đầu tiên mở mắt.Hoàn