Trương Hoàn lại bắt đầu chuỗi đêm chờ Thẩm Trường Ninh, chẳng qua tâm trạng anh không còn được thả lỏng như trước, lúc nào cũng căng thẳng bồn chồn.
Nhưng cũng may, không thấy Thẩm Trường Ninh dẫn người nào về nhà nữa.
Vậy, người phụ nữ ngày đó là ai? Chẳng lẽ không phải là bạn gái? Chẳng lẽ là thân thích?
***
Gần đây bạn nhỏ Tiểu Hạ xảy ra chuyện, còn là chuyện không nhỏ.
Bên phía chính phú cần một số số liệu, lúc ấy giám đốc Nghiêm với Trương Hoàn đều không ở đó, gọi điện cũng không ai bắt máy, bên kia lại giục cần gấp, Tiểu Hạ không còn cách nào khác đành đưa số liệu mẫu cho đối phương, còn liên tục nhấn mạnh bản số liệu chính thức sẽ chuẩn hơn.
Thế nhưng đối phương không để lời này vào lòng, dùng số liệu mẫu Tiểu Hạ đưa làm số liệu chính thức, bi kịch lại là, số liệu đó không phải là số liệu cuối, trong đó có một phần kinh phí chuyển giao, lãnh đạo đơn vị vẫn đang loay hoay không biết phải báo cáo sao với con số này.
Nhưng giờ thì xong rồi.
Tên hấp tấp Tiểu Hạ bị các lãnh đạo mắng cho một trận, viết bốn năm bản kiểm điểm, bây giờ ngày nào cũng héo úa không sức sống.
Trương Hoàn nghĩ một lúc, cuối cùng kêu Tiểu Hạ vào văn phòng mình.
“Chủ nhiệm Trương, anh tìm em ạ?” Ngay cả giọng cao lúc trước cũng biết thành giọng trầm.
“Cậu ngồi đi.” Trương Hoàn rót cho cậu một cốc nước, “Bây giờ cậu nghĩ thế nào, nói tôi nghe xem.”
Hai mắt Tiểu Hạ đỏ hoe, “Em nói với anh ta số liệu em đưa là mẫu, bản chính thức mới chuẩn nhất.”
Tiểu Hạ là người cực kỳ đơn giản, có thể do người nhà bảo bọc quá, cậu luôn nghĩ mọi thứ theo hướng tích cực. Trương Hoàn rất thích điểm này ở cậu, cũng không muốn phá hủy nó, nhưng cứ mãi ngây thơ như vậy cũng không tốt.
Lời này có chút tàn nhẫn nhưng Trương Hoàn vẫn phải nói ra, “Anh ta chỉ là hoàn thành nhiệm vụ cấp trên giao, tại sao phải quan tâm cậu sống hay chết.”
Nghe thấy lời nói có hơi nặng nề này, Tiểu Hạ lập tức nổi giận, “Nhưng em đã nói rõ với anh ta rồi, anh ta cũng gật đầu bảo hiểu.”
Trương Hoàn cảm thấy nên cho mở cho cậu mấy đợt trị liệu pháp trị tại tuyến hoặc là tuyến trên, để cho tên ngốc này nhận thức được bầy tôi tớ kẹp ở giữa đáng ghê tởm thế nào.
Nhưng đương nhiên không thể nói như vậy được, “Tôi biết cậu nghĩ gì, tôi cũng biết những lời cậu nói là thật, nhưng cậu không thể đảm bảo những người khác cũng sẽ nói giống cậu.” Trương Hoàn ngừng một chút, “Cậu phải bảo vệ được mình, những chuyện không liên quan đến bản thân, cho dù có lòng cũng không cần phải nhúng tay, muốn giúp người khác trước tiên phải xem có ảnh hưởng đến mình không đã.”
Tiểu Hạ nghe cái hiểu cái không, ánh mắt mờ mịt kia khiến Trương Hoàn không thể nói tiếp những lời đã chuẩn bị.
Cuối cùng anh cũng không nói thêm cái gì nữa, anh không biết có phải mọi người bắt đầu đều là Tiểu Hạ, sau đó chậm rãi bị xã hội biến thành mình bây giờ không.
“Sau này có cái gì không hiểu nhớ phải hỏi tôi, nếu tôi không ở đây thì hỏi chị Triệu, biết chưa?”
Tiểu hạ gật đầu, trước khi đi ra ngoài còn biết đường rót đầy cốc nước cho Trương Hoàn.
***
Trương Hoàn cảm thấy thời gian sao mà trôi nhanh quá, dường như vừa mới qua năm mới xong, chờ đến khi phản ứng lại thì đã tới sáu tháng cuối năm rồi.
Nhưng nghĩ lại mới thấy, nửa năm này hình như cũng xảy ra không ít chuyện, giám đốc Nghiêm có cháu gái, ngày nào cũng cười tươi như hoa, thiếu nữ 32 tuổi Tiểu Vương của văn phòng cũng gả đi, bạn nhỏ Tiểu Hạ cũng học được chút lời không thể nghe không thể nói. À còn nữa, tiền lương Trương Hoàn tăng thêm 120, tiếp tục ký hợp đồng thuê nhà thêm 1 năm.
Nhưng mà, anh với Thẩm Trường Ninh vẫn chỉ dừng lại ở mức gặp mặt thì chào hỏi đôi câu.
Chớp mắt anh dọn đến tiểu khu này đã được một năm rồi.
Tiểu Ninh Ninh hình như biết mình không còn là sủng vật duy nhất trong nhà nữa, nên cũng rũ bỏ vẻ lạnh lùng ngày xưa, ban ngày nếu Trương Hoàn ở nhà nó sẽ không ngủ, thấy anh nhìn là bắt đầu nhảy lên bánh xe ra sức chạy.
Thế nhưng việc bán manh này, mèo trời sinh không cần dạy cũng hiểu, bàn về kỹ thuật, có thể vứt hamster nhỏ ra tít chân trời.
Đại Ninh Ninh là mèo xám lông ngắn, đây là chủ cửa hàng thú cưng nói cho Trương Hoàn biết, sau khi có chủ rồi nó được nuôi cho tròn vo bóng mượt, còn cực kỳ dính người, đi ngủ thì ghé nơi gối đầu anh, những tối tăng ca thì nằm bò trên đùi, thỉnh thoảng còn liếm liếm cắn cắn anh.
Trương Hoàn cảm thấy cực kỳ hối hận, hối hận tại sao mình không nuôi mèo sớm hơn, có thứ đáng yêu như này bên người, cảm giác như có cả thế giới vậy, càng đừng hỏi sung sướng bao nhiêu.
Tháng 8, Trương Hoàn đến nông thôn kiểm tra những căn nhà dột nát xuống cấp để lập kế hoạch sửa sang, thời gian dự kiến là một tuần, anh đành phải đem Ninh Ninh lớn Ninh Ninh bé đến cửa hàng cửa hàng thú cưng.
Lần này các bộ ngành cùng hợp tác kiểm tra, mấy chị gái trong cơ quan dường như đều có tài mai mối, xe còn chưa đi được một nửa chặng đường, toàn bộ gốc gác của Trương Hoàn đã bị chị gái ngồi cạnh bên đào lên hết.
Nhóm chị gái lần lượt giới thiệu tài nguyên trong tay cho Trương Hoàn, anh không biết phải từ chối thế nào, chỉ đành im lặng cười trừ.
Cuối cùng đến được đích, anh xuống xe hít một hơi thật sâu không khí trong lành của rừng núi, cảm thấy như được tái sinh làm người.
Trương Hoàn trai tráng trẻ khỏe, bị phân cho nhiệm vụ nặng nhất, đi đến mấy thôn ở xa, có một người khác cùng tổ với anh tên Vu Kiếm, tuổi tác cũng xấp xỉ anh.
Hai người bàn bạc với nhau một lúc, bốn thôn mà bọn họ phụ trách nằm rải rác khắp nơi, có thôn thì ở đồi này, thôn thì ở núi kia, nếu hai người đi cùng nhau thì phỏng chừng phải mất non nửa tháng, vì vậy, bọn họ quyết định chia nhau ra hành động.
Dựa theo khoảng cách mà phân chia, Trương Hoàn chủ động chọn hai thôn xa nhất, mặc dù Vu Kiếm tuổi tác gần bằng anh nhưng chưa có chức vụ gì, hắn vội nói, “Chủ nhiệm Trương, để tôi đi hai thôn kia cho, tôi xuất thân từ nông thôn, đi đường núi cũng quen hơn!”
Trương Hoàn nói gì cũng không chịu, anh mơ hồ cảm giác không thể để Vu Kiếm đi, cụ thể là sao anh cũng không rõ lắm.
Nói là đường núi, nhưng thật ra mấy năm nay đã được chính phủ đầu tư sửa chữa, đường được mở rộng còn lát xi măng, mặc dù chưa thông xe nhưng cũng không phải quá khó đi. Công việc của anh tiến triển rất thuận lợi, biết anh là người chính phủ phái đến kiểm tra nhà cửa để sửa chữa, lãnh đạo thôn dẫn anh đến từng nhà, bà con cũng rất nhiệt tình, có mấy người lớn tuổi còn cầm tay anh liên tục nói cảm ơn nhà nước cảm ơn chính quyền.
Mặc dù cái nghề này có nhiều con sâu làm rầu nồi canh, cũng bị đại đa số mọi người hiểu lầm, nhưng những lúc như thế này Trương Hoàn đều cảm thấy lựa chọn của bản thân mình là đúng, mặc dù bản thân mình nhỏ bé không đáng kể, nhưng anh thật sự đang tham gia xây dựng để quốc gia này trở nên tốt hơn.
Ngày thứ ba của đợt kiểm tra kết thúc tương đối sớm, Trương Hoàn chưa đến 5 giờ đã chuẩn đi từ thôn về nơi tập trung, người trong thôn nói muốn tìm một người dẫn anh đi, nhưng anh từ chối, thời gian còn sớm, trời cũng còn sáng, không cần thiết.
Đến 6 giờ rưỡi tối, anh vẫn ở trong núi chưa ra, anh thầm nghĩ gameover rồi, cũng may trời vẫn chưa tối hẳn, anh mở bản đồ chuẩn bị dò đường ra, nhưng định vị ở cái chỗ khỉ ho cò gáy này căn bản không chuẩn.
Lại đi thêm nửa giờ, anh nhận ra mình hoàn toàn không tìm được đường, không còn cách nào khác anh đành gọi điện thoại cho Vu Kiếm, nhờ hắn liên hệ với lãnh đạo thôn Nguyệt Lượng mà anh kiểm tra ngày hôm nay, nhờ bọn họ đến đón mình chút.
Vu Kiếm còn tưởng Trương Hoàn hôm nay ở lại trong thôn, chuyện này lúc trước cũng từng xảy ra, nên hắn không gọi điện cho Trương Hoàn, giờ nhận được điện thoại của anh thì rất lo lắng, vội vàng liên lạc cho lãnh đạo thôn.
Trương Hoàn tính đi ra một chỗ dễ tìm để cho mọi người tới đón, đi được mấy bước không biết dẫm phải cái gì trượt chân ngã xuống.
Anh cũng đủ xui xẻo, ven đường kia nhìn thì giống như một bụi cỏ nhưng phía dưới lại trống không, không biết bẫy hay hang của con gì.
Anh định bò lên, lại phát hiện chân bị thương, không còn chút sức lực nào, vén ống quần lên mới thấy, mắt cá chân sưng to, hơn nữa trên đùi còn bị rạch một vết dài, đang chảy máu, anh cuối cùng nhận ra bản thân mình gặp xui.
Thế nhưng vẫn may, điện thoại còn ở đây, cũng có tín hiệu, anh nhanh chóng gọi điện cho Vu Kiếm, nói rõ tình huống của mình.
Vu Kiếm đã liên lạc với người trong thôn, cũng vội vã đi với mọi người đến đây, lúc nhận được điện thoại của Trương Hoàn, trong lòng đánh thịch một cái, “Vậy chỗ anh ngã có thứ gì đánh dấu không?”
Trương Hoàn cười khổ, “Không có, không khác gì những con đường khác.”
Vu Kiếm lo lắng trán đổ đầy mồ hôi, “Vậy anh giữ sức, lúc nghe thấy tiếng chúng tôi thì nhớ kêu to.”
“Ừm.” Trương Hoàn cúp máy phát hiện biểu tượng pin chuyển sang màu đỏ, ban ngày kiểm tra cần phải dùng điện thoại chụp ảnh, bây giờ chỉ còn 10%.
Lần trước anh đã có linh cảm xấu, quả nhiên, cái tốt không linh cái xấu linh.
Trương Hoàn tựa người về sau tảng đá, có chút buồn nôn, anh ngửi thấy mùi hôi thối của động vật.
Lỡ như thứ đó muốn về sào huyện của minh thì làm sao giờ? Hai người, à không, hai động vật, à không, hai sinh vật mắt to trừng mắt nhỏ?
Anh bây giờ tay trói gà không chặt, nếu mà đánh nhau chắc chắn không có cửa thắng.
Thế nhưng trời càng ngày càng tối, Trương Hoàn không thể tiến hành hoạt động trí não nữa. Xung quanh là núi sâu, muốn tìm một người thật sự rất khó, nói không sợ chắc chắn là giả.
Anh mở điện thoại lên, còn 5% pin.
Anh khép chặt mắt, loáng thoáng nghe thấy có người kêu tên mình, vội vàng mở mắt ra, lại phát hiện đó chỉ là ảo giác.
Điện thoại chỉ còn 2% pin, một bóng người cũng không có, mặc dù đã gọi cho Vu Kiếm, nhưng rừng sâu núi già này, muốn tìm một người chẳng khác gì mò kim đáy biển, còn có thể phát sinh đủ loại tình huống.
Có lẽ bọn họ đã đi ngang qua nơi này nhưng không phát hiện ra anh? Hoặc là kêu anh nhưng anh không nghe thấy?
Nghĩ đến đây, Trương Hoàn như mất hết sức lực, anh nghĩ nếu cái mạng nhỏ này của mình phải bỏ lại nơi này thì làm sao đây?
Đầu tiên anh nghĩ tới Thẩm Trường Ninh, lại đột nhiên cảm thấy oán hận, hận người kia cái gì cũng không biết, hận chỉ có một mình mình phải chịu cảm giác đau khổ cầu mà không được này.
Trương Hoàn có lẽ đã kìm nén quá lâu, anh vẫn luôn là người im lặng chịu đựng, cái cảm giác ‘hận’ này đối với anh hoàn toàn xa lạ, nhưng ở trong cảnh tuyệt vọng đan xen oán hận này, đột nhiên anh trào dâng ý định thổ lộ.
Ý niệm này như lửa cháy lan đồng cỏ, làm thế nào cũng không đè xuống được.
Nói cho hắn đi! Nói hết thảy cho hắn đi! Ít nhất để cho hắn biết có một người yêu thầm hắn lâu như vậy! Hắn dựa vào đâu mà cái gì cũng không biết? Hắn dựa vào đâu mà có thể thoải mái vui vẻ như thế? Hắn dựa đâu mà không có một chút cảm giác nào, còn mình phải chịu muôn vàn dày vò đau khổ như vậy?
Anh mở điện thoại lên, rất nhanh đã được kết nối, Thẩm Trường Ninh ở đầu dây bên kia alo một tiếng, giọng nói mang theo chút nghi hoặc.
Có lẽ đối với Thẩm Trường Ninh Trương Hoàn chỉ là một người bình thường, đến cả bạn bè cũng không phải, quan hệ duy nhất là đàn em cũ hồi cấp 3. Nhưng theo phép lịch sự, hắn vẫn không cúp máy.
Lúc này ở Bắc bán cầu đang là mùa hè, nhìn từ khoảng trống giữa bụi cỏ Trương Hoàn có thể thấy dải ngân hà vắt ngang bầu trời, không có ánh đèn, không có sự ô nhiễm của thành phố khiến cho nó trông rất rõ ràng.
Anh có thể thấy thiên hà tiên nữ, nghe nói đây là ánh sáng lâu đời nhất mà con người có thể nhìn thấy bằng mắt thường, dáng vẻ chúng ta nhìn bây giờ thật ra là dáng vẻ hơn 2 triệu năm trước của nó.
Cuối cùng Trương Hoàn vẫn không nói gì hết, chỉ nhỏ giọng gọi một tiếng Thẩm Trường Ninh.
Một tiếng kia, giống như ký thác mười mấy năm đắm say, mười mấy năm hèn mọn, cả mười mấy năm ngày đêm trằn trọc cầu mà không được, nặng đến mức anh nói xong cảm thấy toàn bộ cơ thể đều trở nên nhẹ bẫng.
Sau khi nói ra anh mới biết mình đang khóc, nước mắt chảy vào trong miệng, đắng đến mức khiến người ta phát run, đầu dây bên kia không có tiếng động, Trương Hoàn cúp máy.
Anh vẫn không đành lòng, cho dù đang ở thời khắc cuối cùng của cuộc đời, anh vẫn không đành lòng quấy rầy Thẩm Trường Ninh.
Anh sợ hắn sẽ sợ hãi, sợ hắn sẽ chán ghét, sợ hắn sẽ không chịu nổi sức nặng của lời thú nhận lúc lâm chung này.
Thôi, cứ vậy đi, để hắn tiếp tục sống mà không biết gì đi!