"Elizabeth?" Liv liếc mắt quyến rũ, ngẩng đầu nhìn bức tranh khổng lồ trong phòng sách của Heine. Sau khi ngắm một lúc, bà chuyển ánh nhìn sang chỗ khác, "Nhiều năm trôi qua, Elizabeth vẫn đáng ghét như vậy."
Heine nhấc tách trà lên rồi lại đặt xuống: "Bà nói xấu mẹ tôi một cách trắng trợn trước mặt tôi như vậy, e rằng không thích hợp cho lắm."
"Nói xấu phải nói trước mặt mới đã chứ." Liv không hề để tâm, ánh mắt bà chuyển sang Heine. "Còn cậu, Litttle Caesar, cậu đã trở nên hoạt bát hơn nhiều so với trước kia rồi."
Heine khẽ mỉm cười duy trì thái độ lịch sự.
Nói chính xác, giữa anh và nữ huyết tộc trường thọ này có mối quan hệ huyết thống — cùng xuất phát từ huyết mạch của Cain.
"Có lẽ tôi nên gặp Little Elizabeth, tính cách của cậu ấy dễ mến hơn cậu nhiều." Liv nói tiếp.
Người mà bà gọi là Little Elizabeth thực ra là Kim.
Heine nhìn bà, "Kim xuất hiện không ổn định."
"Nhưng hôm buổi đấu giá, Little Elizabeth còn chào tôi." Liv nhìn thẳng vào Heine, giọng điệu bỗng trở nên nghiêm túc. "Little Caesar, cậu phải biết việc cậu và cậu ấy hoán đổi càng thường xuyên thì càng không có lợi cho cậu."
Sắc mặt Heine tối lại.
Suốt hàng trăm năm, anh đã nghiên cứu các tài liệu mà Elizabeth để lại, dần đoán ra sự thật về sự tồn tại của anh và Kim. Khi biết Caesar là con người, điều đó càng củng cố thêm suy đoán của anh.
"Dục vọng vốn không phải thứ dễ dàng kiềm chế." Liv nhìn anh với một nụ cười bí ẩn. Giọng bà chậm rãi, nhẹ nhàng như một bản nhạc không bao giờ lên đến cao trào.
"Sức mạnh ý chí chỉ là thứ sẽ tiêu hao mà thôi." Bà cười rực rỡ, "Mẹ của cậu chính là minh chứng rõ ràng nhất."
Heine hạ giọng.
"Ngài Malkavian."
"Hửm?" Liv tự nhiên vắt chân, lười biếng ngẩng đầu nhìn bức chân dung của Elizabeth trong phòng sách. Trông bà giống như một mỹ nhân xinh đẹp uể oải, còn Elizabeth trong tranh lại là một thánh nữ cao quý.
"Cô ấy là con gái của Orvitz." Liv chống tay lên đầu, chiếc vương miện của Orvitz đang đặt trên đỉnh đầu bà.
"Orvitz, huyết tộc thực sự đầu tiên." Heine nheo mắt, "Bà ngoại của tôi, hay nói đúng hơn, cô của tôi."
Cain giết em trai Abel, trở thành người đầu tiên phạm tội giết người. Thượng Đế trừng phạt Cain, khiến hắn mang danh kẻ tội đồ.
Ma nữ Lilith của bóng đêm đã quyến rũ Cain, giữa họ sinh ra một đứa con, huyết tộc thuần chủng đầu tiên, Orvitz.
Khi Orvitz mới chào đời, Lilith tìm cho cô ta hàng trăm sinh vật để làm thức ăn, sau đó thì bỏ rơi cô để đi theo người tình mới.
Sau khi ăn hết tất cả các loài sinh vật, Orvitz đói khát không chịu nổi, cô trốn khỏi nơi mình được sinh ra, đến một ngôi làng của con người để ăn no thỏa thích.
Chỉ sau một đêm, từ một đứa bé, Orvitz đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp.
Cô kế thừa vẻ đẹp của mẹ và sự tàn nhẫn của cha, không có khả năng phân biệt thiện ác, luôn tự ý làm mọi việc theo ý thích.
Sau đó, theo lời xúi giục của mẹ Lilith, Orvitz quyến rũ cha mình và sinh ra một người vừa là em gái, vừa là con gái của mình...
"Elizabeth sinh ra từ sự hỗn loạn nhưng lại tìm đến sự bình yên." Liv đứng dậy, "Cha của cậu đã góp phần không nhỏ."
"Little Caesar." Liv tháo chiếc vương miện khỏi đầu, hai tay nâng nó lên. "Cậu dùng thứ này để mời tôi đến đây, là muốn hỏi về chuyện giữa cha mẹ cậu à?"
"Bà từng có mối quan hệ tốt với mẹ tôi." Heine đáp.
"Tôi biết ngay mà." Liv đội lại vương miện, "Mọi món quà đều có cái giá của nó."
Elizabeth có ý thức độc lập từ rất sớm, từ khoảng năm 1500 sau công nguyên.
Orvitz không phải là một người mẹ tốt.
Cũng không thể trách cô ta, khi cô ta được sinh ra, mẹ cô ta cũng không phải là một người mẹ tốt.
Nhưng cũng may mắn là Orvitz không bỏ rơi đứa trẻ sau khi cho nó ăn. Trong những ngày đầu tiên sau khi sinh, cô ta rất tò mò về đứa bé trắng nõn mà mình đã sinh ra, thường quanh quẩn bên và cho Elizabeth ăn. Nhưng chỉ vài tháng sau, cô ta chán việc nuôi dạy con.
Vì vậy, vào một đêm, cô ta mang đứa bé đến ngôi làng gần đó, giao nó cho một cặp vợ chồng hiếm muộn nhưng mong muốn có con.
Tên và họ của Elizabeth xuất phát từ đó.
Cô bé lớn lên trong gia đình này.
Cô rất xinh đẹp, nhưng cũng rất đặc biệt, ánh sáng bình minh và chính ngọ thiêu đốt làn da mỏng manh của cô. Vì vậy, Elizabeth thời thơ ấu sống trong một túp lều tranh, hầu như không bao giờ ra ngoài.
Lúc đầu, cô bé không khác gì con người, nhưng dần dần, sự khác biệt giữa một huyết tộc bẩm sinh và con người đã trở nên rõ ràng.
Năm 16 tuổi, Elizabeth không thể tiếp tục ăn thức ăn của con người. Dù vợ chồng Cassel đã thử nhiều món ngon khác nhau, nhưng Elizabeth vẫn ăn gì nôn nấy.
Người dân trong làng nói cô mắc bệnh quái lạ, kết hợp với việc cô không thể chịu được ánh nắng, Elizabeth trở thành một con quái vật trong mắt dân làng.
Hai vợ chồng hiền lành im lặng rất lâu, cuối cùng đưa ra quyết định. Họ thu dọn đồ đạc, đưa Elizabeth rời khỏi ngôi làng mà họ đã sống bao đời, bắt đầu cuộc sống lưu lạc.
Họ đi qua nhiều nơi, nhưng ở đâu họ cũng không thể ở lâu mà không phải di chuyển đến nơi khác.
Thời gian trôi qua, hai vợ chồng Cassel ngày càng già đi, nhưng Elizabeth vẫn giữ nguyên dáng vẻ của một thiếu nữ.
Hai vợ chồng biết cô bé mà họ nuôi nấng không phải là con người bình thường, nhưng tình cảm bao năm là thật, họ không thể rời bỏ cô.
Cuối cùng, họ trút hơi thở cuối cùng trên con đường phiêu bạt.
*
Cửa phòng sách mở ra, Liv bước ra ngoài.
Bà đã kể hết những gì mình biết về quá khứ cho vị thân vương trẻ tuổi Cassel trong phòng sách.
Liv nắm lấy tay cầm cửa và đóng cửa phòng sách lại cho Heine.
Bà cảm thấy sắp phải chịu một cơn đau đầu.
Nữ huyết tộc tôn quý buông tay khỏi tay nắm cửa, xoay người nhìn về phía Nguyên Khánh đang chờ đợi ở đó.
Cô trông có vẻ không ổn lắm, nét mặt giống hệt như Little Caesar, người vừa biết mọi chuyện.
"Không phải người một nhà thì không vào chung một cửa nhỉ." Liv tiến lên một bước chủ động chào hỏi Nguyên Khánh.
"Little Caesar và Little Elizabeth yêu cô gái này sao?" Liv nhìn Nguyên Khánh.
Vừa trở về thực tại từ tháp Phù Đồ, Nguyên Khánh còn ngơ ngác vì tác dụng của nước mắt phượng hoàng niết bàn. Nghe thấy giọng nói, cô mới ngẩng đầu lên, phản ứng chậm chạp: "Bà đang nói chuyện với tôi sao?"
"Tất nhiên rồi. Ở đây còn ai khác sao?" Liv thích thú ngắm nhìn vẻ ngơ ngác của cô, tự nhiên nở nụ cười, "Có thể cho tôi biết tên của cô không?"
"Iris." Cả hai đang nói chuyện bằng tiếng Anh, Nguyên Khánh tự nhiên nói với Liv tên tiếng nước ngoài của mình.
"Iris." Liv nheo mắt, "Tôi đoán đây chắc chắn là tên mà Little Caesar chọn cho cô."
"Hả?"
"Little Caesar, chính là người bạn đời của cô, Heine." Liv giải thích, đôi mắt ánh lên những hồi ức, "Nếu tôi nhớ không nhầm, đây là câu chuyện thần thoại mà Elizabeth đã kể cho Little Caesar."
"Thưa ngài." Nguyên Khánh tỉnh táo lại.
"Thôi nào." Liv cười, "Tôi phải rời đi trước khi trời sáng. Cô vào đi, Little Caesar bây giờ chắc rất cần được an ủi."
Liv để lại những lời khó hiểu và rời khỏi trang viên Cassel.
Nguyên Khánh nhìn bóng lưng của Liv đi xuống cầu thang, bên trong lồng ngực, nhịp đập của nước mắt phượng hoàng vẫn tiếp tục vang lên.
Cô hít sâu một hơi rồi đẩy cửa phòng sách của Heine.
Bên trong phòng vẫn như mọi khi, ngập tràn hương thơm dễ chịu.
Nguyên Khánh ngước nhìn lên, sau chiếc bàn làm việc lớn, Heine ngồi ở vị trí của mình, một tay bóp sống mũi thể hiện rõ sự mệt mỏi.
"Trưởng thân." Nguyên Khánh khẽ gọi rồi chậm rãi tiến đến gần.
Heine mở mắt nhìn cô một cái rồi lại nhắm lại. Như thể nhận ra hành động này không phù hợp, anh cố gắng mở mắt ra lần nữa để nhìn Nguyên Khánh.
"Iris."
"Có chuyện gì vậy?" Nguyên Khánh hạ giọng, tiến gần hơn. Heine trông vô cùng mệt mỏi, như thể gánh nặng mà anh luôn mang trên vai bỗng chốc sụp đổ.
Heine lắc đầu, anh đưa tay nắm lấy cổ tay Nguyên Khánh, kéo cô ngồi lên đùi mình, đầu anh tự nhiên vùi vào vai cô.
"Quý bà ấy đã nói gì..." Giọng của Nguyên Khánh bỗng ngừng lại khi cô nhìn thấy bức tranh Nữ vương Elizabeth mà Heine tự tay vẽ đã bị lật úp.
Người duy nhất có thể lật bức tranh này ngoài Heine, không còn ai khác.
Cô nhận ra tình huống này rất nghiêm trọng.
Nguyên Khánh đưa tay ra ôm lấy Heine.
"Em ở đây, trưởng thân." Cô dịu dàng nói.
Cô có thể cảm nhận được dòng cảm xúc cuộn trào trong anh. Heine hiếm khi như vậy, anh thường giống như một hồ nước sâu thăm thẳm.
Nhưng bây giờ, giống như núi lửa sắp phun trào, một sự tĩnh lặng đáng sợ.
Anh ôm chặt cô, cánh tay siết chặt lấy eo cô.
"Iris." Tiếng gọi nhẹ nhàng thoát ra từ đôi môi anh, anh cử động, đôi môi lạnh lẽo từ hõm cổ dần dần đi lên, tạo nên những đốm lửa tê dại cho đến khi chạm vào bên tai cô.
"Iris."
"Trưởng thân, em ở đây." Nguyên Khánh đã không còn bận tâm đến những gì mà Liv đã nói với Heine khiến anh trở nên như thế này.
Cô biết anh đang rất đau lòng. Anh ôm chặt cô, gọi tên cô, muốn cô an ủi, muốn xác nhận sự hiện diện của cô.
Cô khiến mặt băng phẳng lặng dần nứt ra từng chút một, cô khiến những bức tường kiên cố lung lay.
Cô hiểu điều đó.
"Em ở đây mà, trưởng thân."
Nguyên Khánh đưa tay, luồn vào mái tóc nâu mềm mại của Heine, nhẹ nhàng vuốt ve, giống như nhiều năm trước ở Florence, anh đã an ủi cô khi cô yếu đuối.
"Iris." Cuối cùng Heine cũng lên tiếng, anh không ngẩng đầu lên, vẫn vùi mặt vào hõm cổ của cô để cảm nhận mùi hương của cô.
"Vâng, em ở đây."
"Em đã đúng." Giọng anh khàn và trầm, khác hẳn với ngày thường.
"Ta cần một lý do để tồn tại." Anh nói, "Ta luôn nghĩ rằng, lý do đó là để bảo vệ gia tộc Cassel."
"Nhưng sai rồi."
"Tất cả đều sai rồi." Anh ôm chặt lấy Nguyên Khánh. "Từ ngày ý thức của ta được sinh ra, ta đã tồn tại chỉ vì Kim."