Năm Tháng Vàng Son

Chương 97: Khúc hát nơi sa mạc (2)



*528 · Con đường tơ lụa

_

Nguyên Khánh tỉnh dậy trong cơn lạnh thấu xương vì bị bao quanh bởi làn nước băng giá trong hồ.

Kim đứng trên bờ khoanh tay nhìn nàng.

"Tỉnh chưa?" Hắn cười nham hiểm, thỏa mãn ngắm nhìn sự nhếch nhác của Nguyên Khánh.

Nguyên Khánh chật vật đứng dậy từ dưới nước. Nước hồ không sâu, chỉ tới bắp chân của nàng. Nước trong vắt, dưới ánh trăng lạnh lẽo có thể thấy rõ những viên đá dưới đáy. Nhưng giờ đây, sự hiện diện của Nguyên Khánh khiến mặt nước gợn lên những làn sóng nhỏ nhuốm màu cát vàng và bùn đất.

Nước trong như vậy mà bị làm bẩn.

Nguyên Khánh cau mày, gió đêm thổi qua khiến nàng run lên bần bật.

"Sao còn chưa lên?" Mọi động tác của nàng không qua được mắt Kim. Hắn bỏ lại một câu rồi quay lưng bước vào rừng rậm trong ốc đảo.

"Trong đó có nhiều thứ thú vị lắm." Hắn nói không đầu không đuôi.

Nguyên Khánh càng nhíu mày. Nàng cúi người, vốc một nắm nước lên rửa mặt, sau đó lảo đảo leo lên bờ, đi đến thượng nguồn chỗ nàng vừa rơi xuống nước, rồi cúi xuống uống no một hơi nước suối mát lành.

Quần áo của nàng ướt sũng, bám đầy mồ hôi và bùn đất, dính chặt vào da khiến nàng vô cùng khó chịu. Hơn nữa, ban đêm ở sa mạc nhiệt độ xuống rất thấp, khiến xương cốt nàng không ngừng run rẩy.

"Theo kịp đi." Kim dừng bước, quay lại nhìn Nguyên Khánh vẫn còn đang ngây người bên bờ suối. "Trên đường đến đây, ta thấy có lũ sói sa mạc."

Nguyên Khánh nghiến răng, chậm rãi theo sau hắn.

Ốc đảo này không nhỏ, Kim đã ngửi thấy một mùi hương đặc biệt. Tuy nhiên, mùi đó rất nhẹ, nên hắn không chắc nó có phải như những gì hắn đang nghĩ hay không.

Hắn sải bước vào khu rừng nhỏ, trong khi Nguyên Khánh lê lết theo sau với cái chân bị thương. Nàng đi rất chậm, vừa đói vừa mệt, cạn kiệt thể lực và ý chí.

Cuối cùng, khi bước hụt một bước, Nguyên Khánh ngã xuống đất.

Kim dừng lại nhưng không quay đầu nhìn.

"Phiền phức thật." Hắn lẩm bẩm một câu rồi nhanh chóng quay lại, bước đến chỗ nàng, kéo nàng quăng lên vai, tiếp tục tiến về phía trước.

Sau khi băng qua khu rừng nhỏ, cả hai xuất hiện ở phía bên kia của ốc đảo. Không xa đó, dòng suối nhỏ trào ra từ một con suối ngầm.

Đây chính là nguồn gốc của dòng nước vừa rồi.

Ánh mắt của Kim chỉ dừng lại trên nguồn sống này một thoáng, thứ thu hút hắn đến đây không phải là dòng suối mà là vài ngôi nhà đất đổ nát bên cạnh.

Ốc đảo này từng có dấu hiệu của con người sinh sống.

Có thể đây là sào huyệt của bọn cướp sa mạc, hoặc là nơi dừng chân của những đoàn thương gia lớn.

Tuy nhiên, giờ đây chẳng còn ai ở đây cả.

Kim lướt nhanh, vác Nguyên Khánh đến trước một ngôi nhà đất.

Hắn giơ chân đá tung cánh cửa tồi tàn, làm một lớp bụi dày bay lên.

Kim cau mày khó chịu, lùi lại vài bước.

"Bẩn quá." Hắn ghét sự bẩn thỉu.

Nhưng hiện tại cũng không còn lựa chọn nào khác. Hắn nhìn cô gái yếu đuối trên vai mình, khẽ nhếch môi với vẻ bất đắc dĩ.

Kim cúi người bước vào căn nhà đất, đảo mắt qua chiếc đầu lâu hươu lớn treo trên tường.

Hắn vẫy tay, gió đêm ùa vào từ ngoài cửa, cuốn bay lớp bụi trên giường ra ngoài cửa sổ.

Đây là bí mật của Kim.

Mọi người đều biết hắn sở hữu năng lực hiếm có trong giới huyết tộc, nhưng ít ai biết sau khi trưởng thành, hắn còn có thể điều khiển gió.

Kim ném Nguyên Khánh lên giường, nhanh chóng lột bỏ những bộ quần áo ướt sũng của nàng. Sau đó, hắn rời khỏi căn nhà đất, tìm quanh vài ngôi nhà khác và mang về hai tấm da thú cũ kỹ.

Kim nhìn hai tấm da bẩn thỉu rồi lại nhìn cô gái đang co ro trên giường vì lạnh.

Hắn mím môi, cúi người rời khỏi căn nhà và ném hai tấm da xuống suối. Gió cuốn theo hai tấm da, khiến chúng trôi lên xuống trong dòng nước, trong khi Kim đứng trên bờ, ánh mắt vô cảm nhìn về phía trước.

Khi cảm thấy thời gian đã đủ, gió kéo hai tấm da lên. Tiếp theo là ngọn lửa, Kim cẩn thận điều khiển lửa để làm khô hai tấm da.

Hắn lại cúi người bước vào căn nhà đất, đắp tấm da sạch sẽ lên cơ thể cô gái trên giường.

Khói đen bao phủ quanh người hắn, Kim rời khỏi căn nhà.

Hình bóng của hắn xuất hiện trên mái nhà, cảm thấy có chút bực bội vì đã lãng phí khả năng của một huyết tộc chỉ để làm mấy việc vô bổ cho một cô gái.

Lẽ ra hắn nên cắn chết nàng ngay từ đầu.

Kim cau mày.

Hắn không thể lý giải được tại sao khi hút máu nàng, hắn lại đột ngột dừng lại. Nếu không dừng, chắc chắn nàng đã chết rồi.

"Mạng lớn thật." Kim nhớ lại lời của Caesar, khẽ nhếch môi cười.

Hắn cảm thấy đói bụng. Vì phải lo cho cô gái phiền phức này mà sức mạnh huyết tộc trong hắn tiêu hao nhanh hơn dự tính.

Chưa kể đến việc hắn đã bị ánh sáng mặt trời thiêu đốt, việc khôi phục đến mức này đã tiêu tốn hầu hết năng lượng của hắn.

Nhưng rõ ràng, cô gái trong nhà không thể chịu thêm được nữa. Nếu hắn cắn nàng thêm một lần nữa, dù nàng có cứng cỏi đến đâu thì chắc chắn sẽ không qua khỏi.

Caesar từng nói dù thế nào cũng phải đảm bảo mạng sống của cô ta.

Kim càng nghĩ càng bực, ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên bầu trời đêm sa mạc. Hình dáng của hắn đột nhiên hóa thành làn khói đen dày đặc, biến mất khỏi ốc đảo.

Hình bóng của hắn tụ lại cách đó vài dặm, móng vuốt sắc bén của huyết tộc xuyên qua phần hông mỏng manh của con sói sa mạc, làm nội tạng và máu chảy đầy đất. Kim nhấc xác con sói lên, ngay trước khi con sói đầu đàn kịp phản ứng, hắn đã biến mất trong sa mạc, chỉ để lại một vũng máu.

Kim trở lại ốc đảo, ném con sói sa mạc vừa săn được xuống đất, nhìn sinh vật hấp hối trước mặt với vẻ thản nhiên.

Hắn thở dài.

Miễn cưỡng cúi xuống, tay kẹp chặt lấy cổ con sói rồi cúi đầu cắn vào.

Kim nhắm mắt, để bản năng nuốt chửng dòng máu. Hắn lười suy nghĩ xem mình đang làm gì, cũng không quan tâm đến hương vị của dòng máu ấy.

Chỉ có một suy nghĩ trong đầu hắn: để sống sót.

Kim quăng xác con sói xuống, loạng choạng đi đến bên dòng suối để rửa sạch vết máu trên người.

Xong việc, hắn đột nhiên bật cười.

Một tiếng cười của trải nghiệm chưa từng có.

Kim cười chán chê rồi trở lại với vẻ mặt vô cảm. Hắn cảm thấy ngay cả việc từ bỏ uống máu người cũng không còn quan trọng nữa.

Nghĩ vậy, Kim đứng dậy, lột da con sói đã chết, xẻ thịt, lấy hai miếng thịt gần cột sống. Hắn hồi tưởng lại cách nướng thịt trong đoàn lữ hành rồi xử lý hai miếng thịt sói đó.

Sau đó, hắn dùng lá rộng bọc thịt lại, cúi người bước vào căn nhà đất.

Nguyên Khánh co ro trên giường đất, siết chặt tấm da thú trên người, nhưng ngay cả như vậy, nàng vẫn cảm thấy lạnh.

Sự thay đổi nhiệt độ khiến nàng đổ bệnh, lần này nặng hơn cả lần trước.

Kim mang theo hai miếng thịt nướng đến gần giường đất, gọi một tiếng, nhưng không có ai trả lời. Vị huyết tộc trẻ cau mày, không vui đẩy nhẹ cô gái nằm trên giường.

Nàng nóng như lò lửa.

Kim mím môi. Sự mong manh của con người nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn.

Nhưng khi nhớ đến bóng dáng kiên định bước đi phía trước, hắn đột nhiên nghĩ ý chí của con người cũng mạnh mẽ ngoài sức tưởng tượng.

Kim đặt miếng thịt nướng sang một bên rồi ngồi lên giường đất.

Hắn cúi đầu nhìn cô gái trước mặt với đôi mày nhíu chặt.

So với hình ảnh trong đêm tân hôn ở kinh đô Lạc Dương, cô gái trước mặt đã gầy đi nhiều, giữa hai hàng mày phủ đầy ưu phiền.

Nhưng khi nàng mở mắt ra đã không phải như vậy.

Kim đặt tay lên giữa chân mày nàng, dùng lực, cố gắng giãn bớt đôi mày nhíu lại.

Không có tác dụng, mà ngược lại ngón tay hắn bị nóng đến đau rát.

Kim rút tay lại, lay Nguyên Khánh dậy.

"Tỉnh dậy đi, này." Hắn điều chỉnh lực vừa phải, không nhẹ cũng không quá mạnh, nhưng giọng hắn nghe rất khó chịu.

Nguyên Khánh nhíu mày sâu hơn.

"Ta cảm thấy khó chịu quá." Nàng thì thầm, giọng nói khàn khàn và yếu ớt.

"Ngươi phải ăn chút gì đó."

"Phiền quá." Nguyên Khánh lẩm bẩm trở mình.

Sắc mặt của Kim ngay lập tức tối sầm lại.

Hắn quấn Nguyên Khánh vào tấm da thú, trực tiếp nhấc bổng nàng lên, "Nếu ngươi chết, ta sẽ phải nhịn đói."

Nhớ lại hành động vừa rồi, giọng Kim trở nên khó chịu hơn, "Tốt nhất là ngoan ngoãn mà sống. Ta nói gì, ngươi tốt nhất là nghe theo mà làm."

Phiền thật.

Trong cơn mơ màng, một giọng nói không ngừng vang lên bên tai, toàn nói những chuyện linh tinh.

Nguyên Khánh mở mắt nhìn chằm chằm vào người trước mặt. Đầu óc nàng lúc này rối bời, không thể nhận ra người trước mặt là ai.

"Tiểu Trà." Nàng nói, "Ít lải nhải vài câu."

"Bổn cung thấy phiền quá, bổn cung muốn ngủ."

"Ngươi đang nói nhảm gì vậy?"

"To gan." Nguyên Khánh trừng mắt, "Ai cho phép ngươi nói chuyện với bổn cung bằng giọng đó? Hoàng huynh chăng?"

Nhắc đến Nguyên Hủ, biểu cảm của Nguyên Khánh trở nên dịu dàng hơn.

"Tại sao hoàng huynh không đến thăm ta? Người với Phan tẩu tẩu lại cãi nhau à? Người chỉ toàn sai ngươi đến cằn nhằn với ta."

Kim nghe nàng lẩm bẩm những lời này tức đến muốn nổ tung.

"Mở to mắt ra mà xem ta là ai!"

Nguyên Khánh quả nhiên nghe lời, mở to mắt nhìn Kim, đột nhiên mắt nàng đỏ hoe.

Nàng lao thẳng vào vòng tay của Kim.

"Hoàng huynh."

"Đã bảo đừng bắt ta gả chồng, vậy mà người vẫn ép ta đi."

"Ta rất ấm ức, bỏ lại hoàng cung Đại Ngụy không tận hưởng, lại đến cái chỗ quái quỷ này. Vừa mệt, vừa đói, lại còn đau nữa." Nói rồi, một bàn chân nhỏ nhắn không yên phận thò ra khỏi tấm da thú, đưa lên trước mặt Kim, "Hoàng huynh nhìn xem, đau quá."

Sắc mặt Kim càng đen hơn.

Hắn giơ tay định ấn xuống cái chân đó, nhưng Nguyên Khánh né tránh, cổ chân nàng lắc lư qua lại.

"Xấu chết đi được." Nàng bỏ chân xuống, "Gả chồng chẳng tốt đẹp gì cả."

"Hoàng huynh, ta nhớ người quá." Nguyên Khánh ôm chặt lấy cánh tay của Kim, đặt bàn tay lạnh giá của hắn lên trán mình, "Lạnh lạnh, dễ chịu quá."

"Hoàng huynh, An Lạc mệt quá, người hát ru An Lạc ngủ đi, giống như hồi nhỏ ấy."

"Hát cái khỉ gì..."

"Ừm, mau hát cho muội nghe đi."

"..." Hát cái gì mà hát.

Kim cúi đầu, nhìn người phụ nữ đang ôm chặt lấy cơ thể mình. Sự mềm mại trước ngực khiến hắn có chút xao động.

Kim nghĩ gì là làm nấy, hắn hơi nhướn mày, tay lướt vào trong tấm da thú, nắm lấy một bên ngực nàng.

"Được thôi." Hắn hạ giọng, nhớ lại giai điệu từng nghe ở quán rượu và kỹ viện.

Vị huyết tộc tuấn tú nheo mắt, ngân nga một giai điệu tầm thường đầy khêu gợi, tay hắn mơn trớn như thể vuốt ve ngọn núi lửa.

Kim nở một nụ cười, toát ra vẻ xấu xa, nhưng đồng thời cũng tràn đầy sức quyến rũ không thể cưỡng lại.

Trên bầu trời sa mạc vang lên những âm điệu hạ lưu từ con phố quán rượu.

Giai điệu uể oải và mờ ám.

______

Tác giả có đôi lời muốn nói:

Phân cảnh trên Con Đường Tơ Lụa này là một trong những cảnh tôi đã nghĩ ra từ hồi lớp 11 khi bắt đầu viết câu chuyện này. Tôi thực sự rất thích cảnh này.