Sau một tuần thi đấu, lớp chúng tôi đã thành công tiến vào trận chung kết.
Trần Tuyển đối với chuyện này không có gì ngạc nhiên, cậu ấy không nói nên lời đối với con khỉ phấn khích như tôi đây:
"Là do tớ dạy tốt."
À, đúng, đúng, ở trong lớp tôi đã trở nên nổi tiếng, còn phải cảm ơn cậu ấy rất nhiều.
Tôi không biết đề tài này bắt đầu từ ai, nhưng lúc đầu lan truyền chỉ là "Lớp một có cô gái chơi bóng khá giỏi", khi đến tai tôi nó trở thành "Tiểu hắc mã của đội bóng rổ nữ".
Rốt cục cũng có người nhớ kỹ tên tôi —— Tần Sương, mà không phải là “cô gái bên cạnh Trần Tuyển.”
Mỗi khi thi đấu, tôi đều chú ý đến những người ngoài sân, từ bị đánh giá thấp đến được yêu thích, tôi đã sớm đoán được có một người sẽ luôn ở đây.
Ngũ Thất Thất luôn một mình chen chúc trong đám đông, đưa mắt dõi theo nhân vật tiêu điểm, sau khi cậu ấy ghi điểm một cách hoàn hảo, cô ấy không giống những cô gái khác thì thầm với nhau, cô chỉ mỉm cười và vỗ tay nhẹ nhành.
Hầu như ngày nào tôi và cô ấy cũng gặp nhau trên sân bóng, chúng tôi không nói chuyện nhiều, thường chỉ chào hỏi rồi bắt đầu buổi tập bóng riêng của bản thân.
Ngược lại Trần Tuyển tương đối bận rộn, chạy hai đầu giữa tôi và cô ấy.
Nghĩ về điều đó, chúng tôi giống như là đối thủ thầm lặng trong Girls' Generation. Nhưng khi tôi nhớ đến chai Red Bull mà tôi bỏ quên trên bàn cùng ánh mắt dịu dàng, kiên định của cô ấy, tôi vẫn không thể kháng cự lại được.
Tôi không biết làm thế nào để giải thích cảm giác này, thật tuyệt vời nhưng cũng khó chịu.
Tuy nhiên, sớm muộn gì chúng tôi cũng gặp nhau trên sân đấu.
Tôi nghĩ, mình phải chiến thắng một lần, không chỉ vì danh dự của lớp.
Vào ngày diễn ra trận chung kết với Lớp Năm, mặt trời bị những đám mây che khuất, dự báo thời tiết nói rằng buổi chiều có khả năng cao là có mưa nên lòng tôi có chút u ám.
Đây là linh cảm của một cô gái, nó thực sự không phải là một dấu hiệu tốt.
Trong lúc khởi động chuẩn bị vào sân, trời vẫn chưa mưa, Tưởng Cần Cần đã nắm lấy vai tôi: "Tớ nguyện ý dùng mười năm độc thân của Điền Chấn Phàm để đổi lấy cho cậu một trận đấu thuận lợi."
Tôi cười tủm tỉm nói:"Cậu ấy mà độc thân mười năm thật, thì cậu phải làm sao?"
“Điền Chấn Phàm độc thân hay không có liên quan gì với tớ.” Cô ấy làm động tác muốn khóa cổ họng tôi lại, nhưng trong lời nói lại có chút thẹn thùng.
Điền Chấn Phàm theo đuổi Tưởng Cần Cần một năm nay rồi, không giống như tôi với Trần Tuyển. Điền Trấn Phàm đã hành động rõ ngay từ khi bắt đầu, mang theo bữa sáng, chép bài tập về nhà, đưa đồ uống cùng mọi thứ. Nhưng Cần Cần nhà chúng tôi lại từ chối cậu ấy nhiều lần, lấy lý do không muốn yêu sớm.
Nhưng mọi người đều có thể nhận thấy, lang hữu tình thiếp cố ý, ai biết được Tưởng Cần Cần đang nghĩ cái gì.
Trần Tuyển thay đồng phục và đi đến trước mặt chúng tôi: "Chúng ta cố gắng hết sức để ghi điểm cách biệt, vì thế mấy cậu có thể thư giãn và chơi hết mình."
Tôi gật đầu, đây thực sự là một trận chiến khó khăn. Lớp 5 là nơi tập hợp của đội bóng rổ nữ nổi tiếng của trường, trái ngược với lớp chúng tôi.
Chiến thuật của Trần Tuyển thực sự là biện pháp duy nhất của chúng tôi.
Hiệp một tất cả nữ sinh lên sân thi đấu.
Lúc đầu tất cả mọi người tràn đầy năng lượng và cảm giác tay không tệ, phối hợp cũng không tính là kéo gân, tỷ số cơ bản bằng phẳng.
Nhưng dần dần, khoảng cách giữa chuyên nghiệp và nghiệp dư được thể hiện rõ ràng.
Bên chúng tôi rõ ràng là đã kiệt sức, nhưng đội bên kia thể lực vẫn rất tốt, dù sao thì ngày qua ngày rèn luyện thân thể cũng không phải là vô ích.
Trần Tuyển hô to từ bên lề để hỏi chúng tôi có cần tạm dừng hay không, tôi đã ngăn cậu ấy lại, hiện tại không phải thời điểm thích hợp.
May mắn thay, chúng tôi đã kiên trì, nhưng đối thủ đã hơn chúng tôi mười điểm.
Trần Tuyển vặn chai nước đưa cho tôi, vẻ mặt vẫn bình tĩnh: “Yên tâm, còn lại giao cho chúng tớ.”
Họ phải nới rộng khoảng cách khoảng ba mươi điểm, thì đảm bảo rằng chúng tôi sẽ không bị tụt lại quá xa trong hiệp thứ ba.
Tô Mục đứng bên cạnh tôi, xoa xoa đầu tôi tỏ vẻ an ủi:
"Tin tôi đi, A Tuyển, cậu ấy có thể làm được."
Đúng vậy, Trần Tuyển luôn giữ lời
Tôi lại vô thức nhìn xung quanh để tìm một bóng người. Lại vô tình phát hiện ra Tưởng Cần Cần, không biết từ lúc nào đã nhảy sang phía đối diện. Lúc này đang nói chuyện với Điền Chấn Phàm, có lẽ là để cổ vũ cậu ấy.
Cái kẻ phản bội này.
Sau đó, như ý nguyện tôi bắt gặp ánh mắt của Ngũ Thất Thất.
Cô ấy đứng đối diện trong bộ đồng phục thể thao màu trắng, mái tóc được buộc cao sau đó tết lại, tự nhiên xoã xuống vai trái. Hơi thở thiếu nữ thanh xuân toát ra từ khuôn mặt, thu hút sự chú ý của rất nhiều thiếu niên xung quanh.
Tôi biết lúc này Trần Tuyển đang bận khởi động để chuẩn bị cho trận đấu tới. Nên tôi đã mỉm cười với cô ấy, làm động tác cổ vũ cố lên, cô ấy mỉm cười gật đầu lại.
Ngay sau khi tiếng còi vang lên, tôi ngừng suy nghĩ đang bay xa mà tập trung trở lại vào trận đấu.
Những năm trước trình độ đội bóng rổ nam của lớp 5 không có gì nổi bật, dù sao cũng là lớp nghệ thuật tự do, có thể gom đủ số lượng người cũng được coi là tốt.
Nhưng trong giải thi đấu các lớp của trường năm nay, lớp 5 lại có một người có thực lực phi thường.
Cậu ta làm một loạt động tác đều cực kỳ chuyên nghiệp, mấy phút sau, bên lề lớp năm người đến cổ vũ tăng thêm một vòng, thậm chí có người hô to ủng hộ hắn: "Chặn hắn đi! Đúng rồi!"
Bởi vì rất rõ ràng mục tiêu của cậu ta là Trần Tuyển.
Tôi nhanh chóng lục tìm trong trí nhớ của mình về người thanh niên có đôi u ám này trong ký ức của mình về học sinh trong trường, nhưng câu trả lời tôi nhận được là tôi không có ấn tượng gì.
Tôi quay sang hỏi Tô Mục, cậu ấy cũng nói chưa từng gặp qua người này.
Chẳng lẽ là Lớp Năm đang tìm kiếm viện trợ người ngoài? Nếu vậy, những gì họ thua chính là nhân phẩm của mình.
Nhưng bây giờ không ai quan tâm đến những điều này nữa, tất cả mọi người đều bị hấp dẫn bởi cặp đối thủ ngang tài ngang sức này trên sân đấu. Bầu không khí xung quanh lần nữa được đốt cháy.
Những tiếng hét để cổ vũ bọn họ đã kéo dài hơn một giờ đồng hồ.
Vẻ mặt của Trần Tuyển trở nên nghiêm túc, nhưng cậu ấy lại cố ý giả vờ thoải mái trong lúc tạm dừng giữa hiệp: "Đã lâu rồi tớ mới gặp một đối thủ mạnh như thế."
Nhưng cái người ở đối diện lại quay đầu lại, nói gì đó bên tai nữ đội viên bóng rổ. Sau đó nhếch khóe miệng, nhướng mày khiêu khích nhìn chúng tôi.
Không ai biết cậu ta đang nói cái gì, có lẽ đó chỉ là một chiến thuật cho hiệp đấu tiếp theo.
14.
Kết thúc hiệp đấu Trần Tuyển và những người khác chỉ kéo giãn khoảng cách được hơn mười điểm, nhìn thấy vẻ mặt hơi khó chịu của Trần Tuyển, lần này đến lượt tôi an ủi cậu ấy:
"Không sao đâu, chúng ta cũng không kém."
Không ngờ đến hiệp 3, các thành viên bên phía đội bạn lại có sự thay đổi lớn, hai người dự bị vào sân thay người cũ.
Hai tay Ngũ Thất Thất dang ra trước mặt tôi, còn có một cô gái khác theo sát phía sau tôi. Tôi lập tức hiểu rằng bọn họ đã cử hai người đến để phòng bị tôi.
Tôi lập tức cười trừ vì tức giận, đây có thể coi là một sự khẳng định về sức mạnh của tôi.
Tôi bị hai người ngăn cản, căn bản không thể thoát khỏi sự kìm kẹp. Thế là đối thủ thừa dịp rèn sắt khi còn nóng, trong nháy mắt ghi thêm được mười điểm cầm hoà.
Tôi nóng nảy như kiến bò trên chảo nóng, sợ không giúp được gì cho đồng đội nên chỉ biết loay hoay tìm khoảng trống để ném bóng.
Tỷ số cách biệt ngày càng lớn, cơn giận của tôi ngày càng tăng, thấy hiệp đấu còn chưa đến một phút, tôi ra sức giãy thoát khỏi hàng phòng thủ, xoay người ném bóng.
Nhưng ngay lúc vừa nhảy lên, tôi liếc mắt nhìn thấy một bức tường thịt từ bên cạnh cấp tốc lao tới. Tôi nhảy lên vươn tay ra, một giây sau cả người đã bị đập mạnh xuống đất.
Thật không may, chân của tôi bị va đập thật mạnh. Đại não như có một trận nổ vang, sau đó là một cơn đau nhói lan ra khắp cơ thể.
Sau đó là tiếng thán phục của đám đông, tiếng còi và tiếng bước chân nhốn nháo.
Tôi cảm thấy dường như có vô số bước chân đang chạy về phía mình, của Trần Tuyển, Tô Mục, Tưởng Cần Cần, và Ngũ Thất Thất.
Nhưng cuối cùng Tô Mục lại là người tìm đến bên cạnh tôi trước.
Cậu ấy cẩn thận nâng tôi lên, còn liên tục hỏi tôi có ổn không.
Tôi rất muốn nói, hỏi vô nghĩa, ai bị đập cả người xuống đất sẽ không bị thương.
Nhưng cơn đau khắp người không cho tôi cơ hội để nói, ngược lại là hai hàng nước mắt thi chảy xuống trước.
Trần Tuyển đến muộn, tôi nghe thấy anh ta nhẹ nhàng mắng "M.ẹ k.i.ế.p".
Lúc đó, tôi không thể phân biệt được nước mắt của mình là do sinh lý hay vì điều gì khác.
“Lên đi.” Trần Tuyển không nhịn được kéo tôi ngồi trên lưng cậu ấy, “Để tớ đưa cậu đi phòng y tế.”
Tôi tỉnh táo hơn vùng dậy đẩy cậu ấy ra.
“Cậu còn phải thi đấu.” Tôi nghiêm túc nhìn anh chằm chằm:
“Không có cậu, trận đấu này không hoàn thành được.”
Khi Trần Tuyển vừa nghe xong đã muốn mắng tôi một lần nữa, nhưng lần này tôi vẫn kiên trì với bản thân:
"Trần Tuyển, có lẽ cậu không thiếu cái chức danh nhà vô địch này, Nhưng tớ chưa bao giờ giành được nó, tớ muốn thử cảm giác của người dành chiến thắng."
Một cảm giác chua xót dâng lên từ trong lòng, tôi đã cố gắng hết sức để kìm nén nhưng cuối cùng chỉ có thể mở miệng "Xin cậu đấy" với Trần Tuyển.
Đây là một thói quen đã hình thành mỗi khi tôi muốn nhờ anh ấy giúp đỡ, nhưng nó lại được sử dụng vào lúc này, nghe thật bi thảm.
Tôi quay người, túm lấy cánh tay Tô Mục, khập khiễng bước xuyên qua dòng người, đi về phía phòng y tế.
15.
Phòng y tế cách sân vận động không xa, nhưng Tô Mục lại cố chấp cõng tôi trên lưng.
Vài giọt nước mắt tủi hờn rơi xuống gáy Tô Mục, sự ồn áo náo nhiệt bị bỏ lại phía sau, tiếng người ngày càng mơ hồ.
Trong phòng y tế, có một không gian nhỏ được ngăn cách bằng bức rèm, bên trong đó chỉ có một chiếc giường nhỏ, tôi đã từng đến đây nhiều lần với lý do ốm đau.
Tôi vừa nằm xuống, cơn mưa đã dự đoán từ trước cuối cùng cũng ập đến, từng giọt tí tách đập vào cửa sổ. Nhưng tôi biết rằng trong lòng tôi đã có một trận mưa rất lớn, tôi vén góc chăn cố gắng che mặt lại, muốn dấu đi khóe mắt ướt át.
Tô Mục đứng dậy đóng cửa sổ lại, thanh âm mơ hồ hoàn toàn cắt đứt, thế giới lại trở lại yên tĩnh.
Có vẻ như trận đấu đã kết thúc, “Sẽ thắng thôi.” thanh âm Tô Mục nhẹ nhành vang lên.
Tôi vùi đầu trong chăn gật gật đầu, nhưng trong lòng lại đầy bất an. Từ khi nào tôi lại để ý đến chuyện thắng thua như vậy?
Rõ ràng đấy chỉ là một trận bóng rổ mà thôi.
Tiếng bước chân chạy từ xa đến gần, một giây sau, bức rèm đột nhiên bị kéo ra, giọng nói của Tưởng Cần cần còn mang theo tiếng thở dốc, nhưng khó nén được sự kích động:
“Thắng rồi!"
Tôi ngồi bật dậy, trông không giống một người bị thương.
"Thật sao?"
"Thật."
Trần Tuyển vuốt những giọt nước mưa trên tóc, hình như mưa càng ngày càng nặng hạt, thanh âm cậu ấy cũng mang theo chút ẩm ướt.
Trái tim treo lơ lủng của tôi cuối cùng cũng hạ xuống.
Đúng lúc đó, đám người trong đội bóng cũng xông vào:
"Cú ghi ba điểm cuối cùng của anh tuyển thật tuyệt vời! Nó làm khán giả toàn trường nổ tung." Lão mập kích động vỗ vai Trần Tuyển,
"Tớ nói rồi mà Anh Tuyển của chúng ta làm sao có thể thua thằng nhóc đó được."
Vâng, tôi gần như quên mất cậu ấy.
"Lớp chúng ta vô địch đoạt được nó một cách đường đường chính chính." Trương Lâm phẫn nộ nói:
"Xin người ngoài viện trợ cũng vô dụng, các vị Thần luôn đứng về phía chúng ta."
Hóa ra cậu thanh niên đó thực sự không phải người trong trường học Nam Trung, mặc dù nhìn cùng tuổi với chúng tôi. Nhưng sự tàn nhẫn trong mắt cậu ta giống như được tôi luyện trong xã hội rất nhiều năm.
Nhưng bây giờ tất cả những điều đó đều không quan trọng, chúng tôi đã giành chiến thắng.
Cuối cùng Trần Tuyển cũng nhớ tới việc tôi bị thương mà quan tâm hỏi mấy câu, tôi trả lời cậu ấy với giọng điệu như thường lệ:
“Chỉ là một vết thương nhỏ thôi.”
Trần Tuyển nhìn chằm chằm vào cái chân bị bọc thành cái bánh trưng, hiển nhiên không đồng ý:
“Nhìn bộ dạng này của cậu, xem ra sinh nhật năm nay sẽ không tổ chức được.”
"Đừng, tớ vẫn làm được!"
Để cho cậu ấy thấy sự mạnh mẽ của tôi như thế nào, tôi đứng xuống giường rồi nhảy xung quanh cậu ấy bằng một chân.
"Nhìn xem, một chân cũng vẫn di chuyển được."
Ngày kết thúc kỳ thi cuối kỳ trùng hợp là sinh nhật của tôi, giống như những năm trước, nhóm chúng tôi dự định tụ tập đi hát karaoke sau bữa tối. Năm nào cũng vậy, năm nay tôi cũng không muốn phá vỡ truyền thống.
Trần Tuyển kinh ngạc rồi chậc lưỡi: “Tần Sương, cậu nên suy nghĩ về bài kiểm tra cuối kỳ của mình trước đi đã.”
"Đừng đến lúc mang điểm xấu về, mẹ đỡ đầu sẽ trực cấm túc cậu đấy."
"Cái này sẽ không làm ngài quan tâm." Tôi nói.
Thấy chúng tôi lại định cãi nhau, lão mập chạy nhanh ra đổi đề tài:
“Này A Tuyển, nhìn hình xăm của tớ này, có đẹp trai không?” Nói xong, cậu xắn tay áo lên cho chúng tôi xem một hình vẽ graffiti ở mặt trong cánh tay.
Trần Tuyển đưa tay chạm vào nó: "Cậu dán hả."
lão Mập kéo tay áo xuống: “Khi nào thi đại học xong, anh đây lập tức đi xăm hình thật ngay.”
“Cùng nhau đi săm không A Tuyển?”
Trần Tuyển lắc đầu: "Tớ không làm những chuyện này."
Lão Mập vỗ trán một cái: “ Đúng rồi! Tương lai cậu phải làm cảnh sát, không thể xăm...không thể xăm..."