Tại phủ thành chủ, gia nhân từ ngoài đi vào bẩm báo.
" Bẩm báo thành chủ, ngoài ngàn dậm phía Tây Nam của thành Thanh Thạch trời sinh dị tượng, bí cảnh xuất thế."
" Có biết là bí cảnh gì không?"
" Bẩm, theo tinh tức thám tử hồi bào là bí cảnh này là động phủ của một độ kiếp cảnh."
Trần thành chủ cũng giật mình đứng dậy, phải biết rằng thành Thanh Thạch tuy lớn, nhưng cả thành cũng chỉ có duy nhất một vị hoá thân cảnh là vị Tiêu lão kia, đến ngây cả hắn cũng chỉ có tu vi nguyên anh viên mãng mà thôi, tuy cách hoá thân một bước, nhưng một bước nầy cũng như là vạn dậm vậy.
Ban đầu, vị Trần thành chủ này còn ngấm nghé bí cảnh một chén canh, nhưng khi biết là bính cảnh của độ kiếp cảnh thì Trần thành chủ triệt để mất hết hy vọng, vì mạng của hắn còn lớp hơn cơ duyên đột phá.
Nếu vào dị tích có được cơ duyên đột phá mà không còn mạng để hưởng vậy đột phá có ít gì, cho nên hắn phải nhịn.
" Haizz, ngươi lui ra đi, bảo với bênh dưới không cần quảng bí cảnh nữa, đồng thời bảo đám đệ tử nghiêm cấm rời thành."
" Dạ."
Khi tên thám tử này vừa ra thì bên ngoài lão quản gia của phủ thành chủ bước vào.
" Tham kiến lão giả."
" Quản gia có chuyện gì?"
" Bẩm lão gia, bênh ngoài có một người gửi một phong thư cho lão gia."
" Đưa ta xem."
" Dạ."
Xem song bức thư thì Trần thành chủ sắc mặt có chúc gấp gáp hỏi quản gia:
" Ai đưa bức thư này tới, hắn ở đâu?"
" Bẩm lão gia, người giao thư đã đi rồi."
" Hình dáng hắn như thế nào?"
" Mặt y phục của Thanh Long học viện, quần áo cho chúc rát nát, trên người còn cầm theo một thanh khoái đao."
" Xem ra đến lúc thu lưới rồi, truyền lệnh của ta, cử năm mươi tử sĩ quân tiến về thùng lũng Hạ Vân phục kích chờ mục tiêu ám sát."
Lão quản gia dường như đã biết được điều gì đó nên không chần chừ mà lập tức cáo lui Trần thành chủ đi thi hành mệnh lệnh.
Bên phía Tiêu gia và Hà gia cũng lựa chọn tương tự.
Lúc này ở phòng Tiêu lão đang đứng một người cầm khoái đao, Tiêu lão nhìn Điền Cửu, Điền Cửu cũng nhìn Tiêu lão, không một lời báo trước Điền Cửu đã rút đao.
Điền Cửu đao pháp rất nhanh và chuẩn sát, kèm theo đao pháp hắn luyện là Cửu Đao thức là đao pháp của một vị đao hoàng truyền lại, nếu như Điền Cửu là sát thủ thì e rằng Tiêu lão muốn ngăn đao của hắn cũng phải bỏ ra cái giá khá lớn.
Tiêu lão và Điền Cửu số ba chiêu, góc tay áo bênh phải của Tiêu lão bị Điền Cửu chép làm hai nữa, còn về hắn đã cho đao vào võ nhưng quần áo lại thêm nhiều vết rách.
" Ngoại nhân nói Điền Cửu có đao vương chi tư, ta xem ra đã sai rồi, nên nói đao hoàng mới đúng.
Nói đi, hôm nay ngươi đến tìm ta làm gì, chắc không phải tìm lão gia ta thử đao đâu nhỉ."
Tiêu lão cười nhẹ không nói tiếp để cho Điền Cửu trả lời.
" Tiêu Dương bảo ta tới."
Nghe tới đây sắc mặt Tiêu lão nghiêm túc lại, Tiêu lão hỏi:
" Cháu ta bảo ngươi tới có việc gì?"
" Giao thư."
Dứt lời thì Điền Cửu xuất ra một bức thư đưa cho Tiêu lão, làm xong chuyện hắn cũng không lưu lại Tiêu gia mà rời đi.
Tiêu lão dùng linh hồn lực toả ra bốn phía, khi phát hiện không có ai ẩn núp thì quay về phòng âm thầm mở thư ra xem.
" Bọ ngựa bắt ve, chim sẽ đằng sau."
Tiêu Dương lúc này đang ở phòng tu luyện thì từ bên ngoài in lên một hình bóng, hắn biết ai ở ngoài cửa nên chủ động mở cửa cho đối phương.
" Vất vã cho học trưởng, xin mời học trưởng."
Tiêu Dương mời Điền Cửu vào phòng, sau đó đóng cửa lại, rót một tác trà cho Điền Cửu, hắn hỏi:
" Chuyện Tiêu Dương nhờ học trưởng không biết như thế nào rồi."
" Mọi chuyện đề ổn thoả."
Tiêu Dương nghe vậy liền đứng dạy từ trong bồ đoàn nới hắn tu luyện lấy ra một quyển sách rồi đưa cho Điền Cửu.
Điền Cửu không nói gì mà nhận sách, sau khi xem xong một lược rồi trực tiếp hủy đi, trước khi đi Điền Cửu nói với Tiêu Dương:
" Nơi này của ngươi tuy không tồi, nhưng lại có chúc vắn vẽ, rất không nên ở lâu, ta khuyên ngươi nên sớm trúc cơ rồi chuyển đến nam viện đi."
Nói xong Điền Cửu ra đi không để có Tiêu Dương kịp nói lời từ biệt, còn Tiêu Dương thì quay lại tu luyện Đoàn hồn quyết của mình.
Một tháng sau khi di tích mở ra đã có tin lức được lưu truyền ra ngoài.
Di tích này là một động phủ của từ sĩ độ kiếp kì viên mãng còn thiếu một bước nữa là có thể phi thăng, trong động phủ bày bố bà cửa ải gồm Mang Đằng, Khôi trận và Ảo cảnh.
Mạng Đằng là tên một loài thực vật vô hại với phàm nhân nhưng lại cực kì mẫn cảm với linh khí, thức ăn chính của Mạng Đằng thường là yêu thú, tuy nhiên Mạng Đằng thường chậm phát triển nên được các tông môn thượng cổ dùng làm nơi phòng thủ trong các khu vực vườn thuốc, bí cảnh để ngăn hùng thú phá hoại, còn thời nay thì Mạng Đằng hầu như tuyệt tích, đối với một số tông môn thì cửa ải thứ nhất này được xem là bảo bối.
Cửa ải thứ hai là Khôi trận, chính là dùng khôi lỗi với trận pháp kết hợp, quy luật của trận pháp thì đơn giản không phức tạp, chỉ cần phá trận nhãn, nhưng khôi lỗi thì không đơn giản mà là khôi lỗi có cấp bật độ kiếp trở xuống, cũng may là khôi lỗi cấp bật độ kiếp chỉ có một con, hai con hợp thể, bốn phân kì, còn hoá thân trở xuống thì nhiêu vô kể.
Cửa ải thứ ba là Ảo cảnh mới đáng sợ nhất, nghe một số tu sĩ có mặt ở đó nói ở cửa ải này đã có một lão tổ độ kiếp kì của một tông môn vẫn lạc vì không chịu được tâm mà phản phệ, những người còn lại không nói, chỉ nói những người ra được Ảo cảnh thì không đếm qua hai bàn tay.
Mà số người vược qua Ảo cảnh bị trận pháp dịch chuyển đưa đến một nơi nào đó không rõ.
Còn bí cảnh sau khi mở ra được bảy ngày thì đóng lại, những người còn sống sót hầu như được truyền tống ra ngoài, có người suy đoán bí cảnh này có thể dùng để tuyển chọn truyền nhân, cũng có người nói là vị tu sĩ kia tìm một cái túi da cho mình.
Lời truyền đồn đại đủ mọi thứ, nhưng đối với Thanh Thạch thành chỉ có hai tin tức được xem là quan trọng nhất hiện giờ mà thôi, mà hai tin này đều nằm tại Tiêu gia.
Tinh đầu tiên là tiền Tiêu lão gia chủ, vị tu sĩ hoá thân duy nhất của thành Thanh Thạch cũng có tham dự vào di tích lần này, chẳng những không có thu hoạch gì, mà trên đường trở về thành Thanh Thạch còn bị phục kích ở thung lũng Hạ Vân, khi về Tiêu gia thì Tiêu lão gần như chỉ còn hơi tàn chờ chết.
Việc thứ hai chính là Tiêu Xuân kéo theo một số thân tính và trưởng lão viện một số người thân cận với ý định phế trừ chức vị gia chủ của Tiêu Hạ, đồng thời nghe nói phía sau Tiêu Xuân có bàn tay nâng đỡ của Trần thành chủ.
Còn Hà gia thì vẫn đang ở thế bất động chờ ngư ông đắc lợi trong chuyện này.
Mạch sóng ngầm đang chảy bấy lâu nay của thành Thanh Thạch bắt đầu chuyển động, mà có một số tu tiên giả có danh vọng từng dự đoán.
" Đan đạo thế gia nào còn như trước, Long, hổ tranh đấu là thế sau này."
Còn bênh trong Thanh Long học viện có một số người dường như không giữ nổi viên muốn cho Tiêu Dương một bài học mà cười đến nổi không nhặt được mồm rồi.
Đô thị sinh hoạt nhẹ nhàng, ấm áp, ba ba toàn tài, con gái 7 tuổi thông minh, hiểu chuyện, dễ thương, các mẹ nuôi có năng lương, tất cả có tại