Tiếng của bước chân nặng nề và tiếng của những giọt nước đọng lại nhỏ xuống.
Nơi này là bí ngục của Tiêu gia.
Bí ngục của Tiêu gia được xây dựng phía dưới của hình ngục Tiêu gia, nơi đây quanh năm ẩm ước, không khí âm trần, bốn phía xung quanh được xây bằng hàn thạch cứng rắng, được xử dụng dạ mình châu để phát quang, làm cho không khí xung quanh bí ngục tương đối lạnh, đồng thời trên tường cũng khắc nhiều trận pháp làm cho linh khí không tồn tại được ở nơi này.
Những ai được giảm ở bí ngục của Tiêu gia xưa nay chỉ có một kết cục chung duy nhất là bạch cố phơi thây, có một tội chung duy nhất chính là mưu đồ sụp đổ Tiêu gia.
Trước khi bị đưa vào bí ngục, các phạm nhân đề sẽ bị trực tiếp phế bỏ tu vi, sau đó mới bị nhốt ở bí ngục cho đến chết.
Nguyên nhân làm chuyện đó cũng chỉ có một lý do là làm cho kẻ đó chịu thống khổ vô cùng khi bị cái lạnh của phàm nhân xâu xé, không thẻ tu luyện hành hạ rồi chết trong tuyệt vọng mà thôi.
Tiêu Dương bước vào bí ngục một cách chầm chậm, trên tay hắn mang theo một giỏ đồ, hắn dừng bước trước hai tù phạm bị xích lại, hắn đặt giỏ xuống bàn bày ra hai đĩa thức ăn với một bình rượu.
" Xem ra ở đây cũng không tệ lấm, đại bá và biểu ca thấy thế nào?"
Tiêu Vũ bị Hồn Hoả phế một cánh tay, cộng với tu vi mất hết không mở nổi lời chỉ có thể nhìn đâm đâm Tiêu Dương một cách oán độc.
Tiêu Xuân cũng không khá hơn là mấy, nhưng dù gì trước kia lão vẫn là nguyên anh đại viên mãn tu sĩ nên vẫn có thể mở miệng trả lời Tiêu Dương.
" Thành vương, bại khấu, cha con ta còn gì có thể nói nữa đây?
Chỉ là ta thực sự không ngờ, lão đầu đó lại nghe một tên nhóc như ngươi bày kế.
Ta trăm tính ngàn tính lại quyên tính đến Tiêu Dương ngươi."
" Kẻ thông minh không nói vòng vo, nói đi, ai sai ngươi giết mẫu thân ta?"
Tiêu Xuân sững người, hắn thực sự không ngờ Tiêu Dương sẽ hỏi chuyện này.
" Ngươi nói gì ta không hiểu rõ."
Tiêu Dương nhìn biểu hiện của Tiêu Xuân mà cười nhát, hắn uống một hớp rượu rồi nói:
" Nếu ngươi không muốn nói thì để ta nói vậy.
Năm đó mẫu thân ta chết, ta ở cạnh linh cữu của người vẹn bảy ngày, ngươi đoán xem ta thấy gì?"
Tiêu Xuân nhìn Tiêu Dương chờ hắn nói tiếp.
" Ta ngửi được hương hoa đào từ người mẫu thân ta.
Sau đó vì kinh mạch bị tổn thương nên ta không thể tu luyện nên ta đã học đan đạo từ chổ ngoại công, ta vô tình đọc được một số kì đan hiếm có của Đông châu trong đó có một kì đan tên là " đào hoa thất dạ tiêu lưu vong" hẳn ngươi nên biết.
" Đào hoa thất dạ tiêu lưu vong" là một loại đan dược cực kì khó luyện, đan dược này công dụng chủ yếu là thối luyện kinh mạch của tu sĩ luyện khí kì làm cho kinh mạch, khí hải trải qua bảy ngày đoàn luyện khiến kinh mạch, khí hải đạt được trạng thái thăng hoa, công dụng tẩy tủy phạt mao làm tăng tư chất.
Nhưng đan dược này cũng có một nhược điểm là trong vòng bảy ngày không tìm được phàm nhân gánh đan độc thì sẽ phải chịu giầy vò trong vòng bảy ngày mà chết.
Loại đan dược này chính là đan dược của Đông châu Đào hoa tông, ta nói không sai chứ?"
Tiêu Xuân nhìn Tiêu Dương mà cứng họng không nói được lời nào.
" Chưa kể đến Đào hoa tông cách đây bao xa, đan dược này cũng là bí truyền của Đào hoa tông không bán ra bên ngoài, thử hỏi đại bá có mặt mũi lớn thế nào để cho đào hoa tông tặng một viên?"
" Năm đó Tiêu Vũ đánh ta một chưởng thực chất là truyền đan độc vào trong cơ thể của ta, làm cho kinh mạch của ta bị tổn thương, đại bá chỉ bồi thêm một chưởng nhầm che đậy mà thôi, mẹ ta mất năm đó tám chín phần là do đan độc tự động chuyền sang mẹ ta, cho nên sau khi chết bảy ngày thì thể mẹ ta mới có hương đào hoa ấy.
Lúc biết được sự thật này thì ta và ngoại công đã đào mộ của mẹ ta lên để kiểm chứng, cũng đã chứng thực suy đoán này là không sai.
Nhưng để đan độc đủ phế ta và giết mẹ ta mà khiến không ai hay biết thì " đào hoa thất dạ tiêu lưu vong" phần độc phải chiếm bốn thành không hơn không kém.
Đại bá chưa nói tới ngươi luyện được đan này hay không, chỉ tính tới bốn phần độc đan này thì ngươi đã không làm được rồi."
Tiêu Xuân nhìn Tiêu Dương xong sau đó lại nhìn về phía Tiêu Vũ còn hắn, hắn nói:
" Long mạo phương da vẫn là long mạo phượng da.
Tiêu Dương ngươi nói không sai, năm đó đúng là có người sai ta làm như vậy, mục đích chủ yếu chính là phế ngươi, còn về mẫu thân ngươi có chết hay không thật cũng không quang trọng lấm.
Tiêu Dương, ngươi đã thắng ta nhưng ngươi không quảng được hắn, dù là ngoại công của ngươi cũng không được."
" Ngươi có sợ chết không?"
" Không sợ."
" Còn di nguyện gì không?
Nói đi, ta giúp ngươi thực hiện."
Tiêu Xuân nhìn Tiêu Vũ ở trên mặt đất mà nhẹ nhàng vuốt mặt hắn, giọt nước mắt của hắn bắt đầu rơi xuồng.
" Chôn hai con ta cạnh nhau, sống không thể cho Vũ nhi một đời không lo, thì chết làm quỷ cũng phải bảo vệ nó cho tốt."
Tiêu Vũ cũng khóc, nhưng hắn không động đậy được, cúng không nói chuyện được.
" Nếu có một cơ hội, các ngươi sẽ làm gì?"
" Ta cũng sẽ làm như vậy mà thôi.
Bắc quốc không có chổ cho kẻ nhu nhược."
" Vậy thì thống khoái đi."
Tiêu Dương từ trong giới chỉ lấy ra thêm một vò rượu để lại rồi bước đi ra khỏi bí ngục.
Dưới gốc liễu già ở đình viện của Tiêu gia, một bàn bày đủ thứ món nhấm rượu và hai bầu rượu, Tiêu Dương bước đến rồi từ từ ngồi xuống, tự rót cho mình một ly rượu rồi nhấm nháp.
" Là rượu Đỗ Khang mươi lăm năm?"
" Đúng vậy a, là năm đó khi mẹ con mắt ta đã chông xuống, đáng tiết là không báo được đại thù, chỉ báo được tiểu thù."
" Ngoại công biết kẻ đứng đằng sau?"
Tiêu lão nhìn Tiêu Dương một hồi lầu rồi cũng quyết định dùng rượu để viết ra một chữ " Cổ" ở trên mặt bàn.
Tiêu Dương thấy vậy thì không ngạt nhiên, điều đó lại khiến Tiêu lão ngạt nhiên.
Tiêu Dương thưởng rượu tới chung thứ ba thi dừng lại.
" Ngoại công à, bà chung tiệc nhỏ đã xong, bình rượu này cũng nên để lại để mừng tiệc lớn vậy."
Tiêu lão sững người rồi cười lớn.
"Được được được. Ta chờ ăn tiệc lớn cùng với con.
Cha con Tiêu Xuân con định như thế nào?"
" Đại bá muốn cùng chôn với Tiêu Vũ.
Cho họ toàn thây đi."
" Haizz, cũng được."
Đêm đó, trong bí ngục đa không còn phạm nhân nào nữa, còn ngoài bãi tha ma ngoài thành Thanh Thạch lại xuất hiện thêm hai ngôi mộ không tên.
Đùng.
Một người thanh niên tuấn lãm cầm cây quạt chỉ phất tay một cái đã làm cho ngôi mộ này nức ra, hai chiếc quang tài đã từ dưới đất bay lên bị bật tung nắp xuất hiện trước mặt thanh niên này.
Người nằm trong quang tài đúng là Tiêu Xuân và Tiêu Vũ.
Còn người thanh niên tuần lãm đó lại chính là Hà Giang.
Sau khi xác nhận hai người đó đã chết thì Hà Giang mới rời đi.
Sau khi thấy Hà Giang rời đi, thì Hắc Ảnh từ trong bóng rối đi ra, hắn mang theo hai cái xác thế vào chỗ Tiêu Xuân và Tiêu Vũ, còn Tiêu Xuân và Tiêu Vũ thì bị hắn mang đi, theo hướng Nam mà tiến.
Đô thị sinh hoạt nhẹ nhàng, ấm áp, ba ba toàn tài, con gái 7 tuổi thông minh, hiểu chuyện, dễ thương, các mẹ nuôi có năng lương, tất cả có tại