Năm Thứ Hai Sau Khi Kết Hôn

Chương 35



Ôn Dạng và Dư Tình vẫn đang bận rộn vẽ bản thảo trong phòng khách thì Đào Lật đột nhiên gọi điện cho Ôn Dạng: “Chị Dạng, chị mau xem video của chúng ta đi, trời ơi, nó nổi rồi!"

Ôn Dạng hơi ngạc nhiên, cô lướt nhìn qua điện thoại, thấy thông báo liên tục xuất hiện trên trang quản lý tài khoản. Cô nói: "Để chị xem thử."

"Ha ha, chị mau xem đi." Giọng Đào Lật đầy hưng phấn.

Sau khi cúp máy, Ôn Dạng mở trang quản lý của nền tảng, thấy lượt xem và lượt tương tác tăng vọt. Tin nhắn cá nhân đã chật kín, còn lượt thích, lưu và bình luận cũng không ngừng tăng lên.

Dư Tình đang mở máy tính, nghiêng đầu nhìn qua: “Trời đất, chuyện gì vậy?"

Ôn Dạng nói: "Tớ cũng không biết."

Cô mở phần bình luận.

Hơn ba nghìn bình luận, phần lớn đều là câu hỏi. Câu hỏi được đặt nhiều nhất là: "Chủ blog có phải là nhà thiết kế không?"

"Chủ blog đang ở đâu vậy? Nhà đẹp quá!"

"Làm sao để liên hệ với các cô? Tôi thấy ID là ở Nam Thành, tôi cũng có một căn nhà ở Nam Thành đang muốn cải tạo, có thể giúp tôi không?"

"Trời ơi, đây đúng là căn nhà trong mơ của tôi, tiếc là tôi vừa sửa xong và bị lừa đau đớn."

"Chủ blog ơi, tôi đã nhắn tin riêng cho cô rồi."

"Nhìn bố cục có vẻ giống với khu Thiên Việt của Nam Thành."

"Không ai thấy chủ blog rất xinh đẹp à? Đẹp ghê luôn."

"Tôi không mê nhà, tôi mê người."

Dư Tình chậc lưỡi mấy cái: “Mau trả lời họ đi! Rồi xem thử tin nhắn cá nhân."

Trong mục tin nhắn cá nhân cũng có khoảng một trăm tin, Ôn Dạng mở ra, loại bỏ những tin nhắn muốn xin thông tin liên lạc khác và tỏ ý muốn theo đuổi cô, còn khoảng ba mươi tin là nghiêm túc hỏi về thiết kế.

Có người trực tiếp nhắn: [Khu Hoa Thành Tứ Quý của Nam Thành, 63 mét vuông, hai phòng ngủ, muốn cải tạo thành ba phòng, có làm được không?]

Ôn Dạng trả lời ngay: [Được ạ, bạn có bản vẽ mặt bằng căn hộ không? Nhu cầu của bạn chỉ là thêm một phòng thôi đúng không?]

Người kia đang trực tuyến nên trả lời rất nhanh: [Còn chỗ học tập cho con nữa, tôi cũng muốn cải thiện không gian lưu trữ. Nhà chúng tôi là kiểu cũ, ngân sách có hạn]

Ôn Dạng: [Đã hiểu, studio của chúng tôi ở ngay tại Nam Thành, bạn xem ngày mai có thời gian không? Hoặc cứ chọn một thời gian phù hợp, chúng tôi sẽ đến xem nhà của bạn trước.]

Đối phương: [Các bạn là từ studio thiết kế Vân Xích phải không? Tôi vừa tìm thấy địa chỉ của các bạn trên điện thoại, chiều mai tôi qua đó nhé.]

Ôn Dạng: [Được ạ, bạn có thể cho tôi xin thông tin liên lạc được không?]

Người kia gửi số điện thoại và họ của mình.

Dư Tình xem toàn quá trình, ngạc nhiên nói: "Ôi trời, thế là có thêm một khách hàng rồi sao?"

Ôn Dạng nói: "Còn chưa biết người đó có đến hay không, nhưng có thông tin liên lạc rồi, đến lúc đó có thể liên hệ thêm."

"Có nhiều công ty thiết kế sẽ vào phần bình luận của chúng ta để tìm kiếm khách hàng tiềm năng, nên tỉ lệ thành công cũng không nhiều đâu."

"Không sao cả, có là tốt rồi."

Ôn Dạng cười, trong lòng thấy nhẹ nhõm: “Ừ, có là tốt rồi, thêm được một khách hàng cũng tốt."

Sau đó, cô tiếp tục trả lời các tin nhắn cá nhân và bình luận khác. Dư Tình nhìn cô bận rộn trả lời, nói: "Chúng ta nên tuyển thêm hai người nữa, sau này họ có thể giúp cậu xử lý những việc này."

Ôn Dạng đáp: "Trước mắt để Đào Lật tiếp nhận trước."

Dư Tình đồng ý.

Khi có nhiều khách hàng hơn, họ sẽ không phải lo lắng về phía Lưu Ngu nữa. Có kênh riêng của mình rồi, phía bên kia muốn làm gì thì làm.

Nhưng mà...

Dư Tình ôm đầu gối, nhìn Ôn Dạng trả lời tin nhắn, thắc mắc: "Chúng ta gặp may quá nhỉ? Mới chỉ một video thôi mà đã nổi rồi, vậy chắc là nên đi mua vé số thôi?"

Ôn Dạng cười: “Có thể là do lộ mặt thật?"

Dư Tình nhìn chằm chằm vào mặt cô, vỗ đầu gối nói: "Chắc chắn là vậy, là nhờ khuôn mặt của cậu đó."

Ôn Dạng ngẩng lên, đẩy cô ấy một cái: “Cậu tin thật à? Chỉ là may mắn thôi."

Dư Tình: "Không phải, là nhờ gương mặt của cậu."

Ôn Dạng không muốn đôi co với cô ấy nữa.

Thực tế, cô cũng không rõ tại sao. Dữ liệu trên trang quản lý cũng không thể hiện gì rõ ràng, có lẽ do cô chưa nghiên cứu kỹ về cách marketing trên ứng dụng này. Cô định sẽ nghiên cứu thêm sau.

Nhìn lượt xem video đang tăng vùn vụt.

Trình Ngôn Vũ cũng thấy nhiều bình luận về nhan sắc của Ôn Dạng, có người còn gọi cô là "vợ" mặc dù phần lớn là các cô gái, nhìn tên và ảnh đại diện có vẻ đều là nữ.

Nhưng mấy dòng bình luận gọi "vợ" ấy vẫn đập vào mắt, khiến tim anh ta hơi nhói đau.

Trình Ngôn Vũ nhìn chằm chằm vào khoảnh khắc dừng lại trên video của Ôn Dạng, rồi tắt màn hình điện thoại và buông xuống. Vu Chiêm thấy ông chủ không nhìn điện thoại nữa mới ngồi xuống, bắt đầu thảo luận về việc đấu thầu.

Vu Chiêm vừa được thăng chức tháng trước, nhưng vẫn kiêm nhiệm vị trí trợ lý.

"Lần này số tiền đấu thầu lớn, sếp, chúng ta cần chuẩn bị sẵn nguồn vốn."

Trình Ngôn Vũ: "Tôi biết rồi, không cần lo lắng về tiền, còn phần quan hệ thì cậu cần lo liệu cho tốt. Tiền không phải tiếc, cần chi thì cứ chi."

Vu Chiêm nghe xong thở phào nhẹ nhõm, nói: "Được, vậy tôi sẽ toàn tâm làm."

Trình Ngôn Vũ gật đầu.

Khi đó, điện thoại trên bàn có tin nhắn đến.

Lê Mạn: [Đầu chị hơi đau, không muốn lái xe, em đến đón chị nhé?]

Trình Ngôn Vũ nhìn tin nhắn, trả lời: [Được, em sẽ đến Studio của chị.]

Lê Mạn: [Ừm.]

Trình Ngôn Vũ gập máy tính lại, cầm điện thoại lên, nhìn Vu Chiêm. Vu Chiêm thấy hình đại diện trên điện thoại của ông chủ, cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cậu ta gật đầu, đứng dậy nói: "Sếp, tôi đi trước."

"Được."

Vu Chiêm rời khỏi căn nhà to lớn nhưng lạnh lẽo đó. Với phong cách thiết kế tối giản, không có chút sắc màu ấm áp, cậu ta cảm thấy như đang ngồi trong hầm băng, chẳng thoải mái chút nào.

Sau khi Vu Chiêm đi, Trình Ngôn Vũ ra ngoài, xuống tầng để lái xe.

Trình Ngôn Vũ lái xe đến cửa hàng trang sức Mộng Bách, anh ta không vào mà đứng đợi ngoài cửa. Một lát sau, Lê Mạn mặc bộ đồ công sở, khóa cửa lại rồi đi về phía xe. Cô ta ngồi vào ghế phụ lái, thắt dây an toàn, đầu ngón tay xoa nhẹ lên trán.

Trình Ngôn Vũ liếc nhìn cô ta, nhẹ giọng hỏi: "Sao thế?"

Lê Mạn nhắm mắt đáp: "Dạo gần đây chị vừa sa thải hai nhân viên, giờ họ yêu cầu chị bồi thường hợp đồng, vừa phải trả cho họ một khoản tiền."

"Sao lại đột ngột sa thải họ?"

Lê Mạn mở mắt, liếc nhìn anh ta một cái. Lúc này xe đã chạy trên đường, cô ta không trả lời. Trình Ngôn Vũ thấy cô ta im lặng, quay đầu nhìn cô ta, nhưng cô ta không để ý đến, chỉ chăm chú nghịch móng tay rồi hỏi: "Kết quả đấu thầu triển lãm Anime của em đã có chưa?"

Trình Ngôn Vũ nắm chặt vô lăng, trả lời: "Chưa, vẫn đang trong quá trình xử lý.

"Lần này nhiều công ty tham gia đấu thầu lắm, em trai phải cố gắng lên."

Trình Ngôn Vũ nhìn những ánh đèn neon phía xa, đáp lại cô ta một câu: "Vâng."

-

Cứ như vậy, chỉ dựa vào video này, Vân Xích đã có thêm hơn hai mươi khách hàng mới.

Video đạt hơn một triệu lượt xem, hơn chín mươi nghìn lượt thích và lưu trữ, cùng với hơn bốn nghìn bình luận và hàng trăm tin nhắn riêng. Trong số đó, có hơn hai mươi khách hàng đã đến thực tế, cuối cùng có mười hai người đã ký hợp đồng.

Đối với Vân Xích, đây đã là kết quả quá tuyệt vời.

Một điều bất ngờ nữa là không ít khách hàng bị thu hút bởi phong cách nhà của Từ Nhứ, họ đều tưởng rằng Ôn Dạng là nhà thiết kế. Nhưng khi biết Dư Tình mới là người thiết kế chính, và khi hiểu thêm về cô ấy, mọi người cũng phát hiện ra rằng Dư Tình đã có nhiều tác phẩm từ trước và là một nhà thiết kế có chút danh tiếng. Chính vì vậy, việc ký hợp đồng cũng diễn ra suôn sẻ hơn, thiết kế và thi công đều được giao cho Vân Xích.

Ôn Dạng cũng nhận được ba khách hàng mới, dù họ chưa từng xem qua tác phẩm của cô, nhưng dựa trên gu thẩm mỹ của cô, họ vẫn sẵn sàng thử. Trong thời gian này, Dư Tình đã gợi ý Ôn Dạng đưa bản vẽ thành phẩm của Phó Hành Chu cho khách xem nhưng Ôn Dạng không đưa, không rõ vì sao cô vẫn muốn đợi đến khi công trình hoàn thành rồi mới nói.

Sau khi mười hai khách hàng ký hợp đồng xong, năm người trong phòng làm việc cuối cùng cũng được thư giãn, trong đó có hai đồng nghiệp mới vừa tuyển. Tối hôm đó, Dư Tình đã đặt một phòng riêng để ăn mừng. Phòng này có thể chơi bài, hát karaoke và ăn uống.

Năm người ngồi trong phòng, đầu tiên là ăn uống, sau đó hát hò, còn gọi thêm rượu.

Rượu trái cây cũng tương đối, Ôn Dạng ngồi trên ghế sofa, chơi xúc xắc với Dư Tình. Vận may không tốt nên cô đã uống khá nhiều rượu, cảm thấy hơi chóng mặt. Cô đứng dậy ra ngoài, định hít thở không khí cho thoáng.

Hành lang nhà hàng khá yên tĩnh. Hôm nay, Ôn Dạng mặc một chiếc váy dài màu đen, phối với một chiếc áo khoác mỏng dài. Cô bước vài bước đến cửa, ngước mắt nhìn thấy ánh trăng khuyết trên bầu trời.

Bỗng điện thoại trên tay có cuộc gọi đến. Ôn Dạng nhìn thoáng qua, là Phó Hành Chu.

Ôn Dạng ngây người, ấn nút nghe: "Tổng giám đốc Phó."

Giọng nói lạnh lùng của Phó Hành Chu vang lên: "Em đang ở đâu vậy?"

Ôn Dạng sửng sốt, vô thức trả lời: "Tôi đang ăn ở ngoài."

"Ăn xong chưa?"

"Xong rồi." Ôn Dạng lại vô thức trả lời.

Phó Hành Chu gật đầu: "Tôi đến đón em."

Ôn Dạng chớp mắt, vô thức nói đồng ý.

Sau khi cúp máy, cô mới ngơ ngác. Sao cô lại đồng ý như vậy? Ôn Dạng đứng dựa vào cột của nhà hàng, có lẽ vì uống rượu nên đầu óc cô trở nên chậm chạp. Cô nhìn lên vầng trăng trên trời và tự hỏi, làm sao Phó Hành Chu biết cô ở đây mà đến đón cô?

Cô không nhớ rằng trước khi ăn, cô vừa đăng một bài lên trang cá nhân, còn kèm cả địa chỉ.

Khoảng mười phút sau, một chiếc xe con màu đen dừng lại trước cửa nhà hàng. Cửa sau mở ra, Phó Hành Chu mặc bộ vest chỉnh tề bước xuống, anh nới lỏng tay áo một chút rồi đi về phía cô. Ôn Dạng ngước mắt nhìn anh.

Phó Hành Chu đến trước mặt cô, cúi đầu nói: "Em đã uống rượu?"

Ôn Dạng vẫn dựa vào cột, cô gật đầu: "Ừ, uống một chút."

Sau khi uống rượu, cô có vẻ càng mềm mỏng hơn bình thường. Cô hỏi: "Tổng giám đốc Phó, anh về Nam Thành rồi à? Về khi nào vậy?"

Phó Hành Chu nhìn vào mắt cô: "Vừa về đến."

"Vậy sao anh biết tôi ở đây?"

Phó Hành Chu đáp: "Thấy bài đăng của em trên vòng bạn bè.

Ôn Dạng phản ứng lại, đúng là cô đã đăng bài mới và còn ghi kèm địa chỉ. Lúc này, Tưởng Dược vừa đỗ xe xong chạy tới. Phó Hành Chu quay đầu nói với anh ta: "Vào trong phòng xem, thanh toán tiền rồi tiễn mọi người về an toàn."

Sau đó, anh nhìn sang Ôn Dạng, hỏi: "Đi thôi, em có cần vào lấy đồ không?"

Ôn Dạng gật đầu.

Nhưng vừa đứng thẳng dậy, cô đã cảm thấy choáng váng. Phó Hành Chu không để cô tự di chuyển, quay sang nói với Tưởng Dược: "Cậu vào lấy giúp cô ấy."

Tưởng Dược gật đầu, quay người đi vào. Chẳng bao lâu sau, anh ta cầm túi xách nhỏ của Ôn Dạng bước ra. Dư Tình và Đào Lật thấy Tưởng Dược bước vào, họ cũng tò mò nhìn theo, từ xa đã nhìn thấy người đàn ông lịch lãm đứng trước mặt Ôn Dạng.

Một người mặc vest, vẻ ngoài anh tuấn, vô cùng đẹp trai.

Phó Hành Chu nhận lấy túi xách từ Tưởng Dược, hỏi: "Tôi bế em nhé?"

Ôn Dạng ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt đen láy của anh, cô lắc đầu: "Tôi có thể tự đi."

Phó Hành Chu không ép, cầm túi xách của cô và chờ cô.

Ôn Dạng đứng thẳng dậy, bước từng bước xuống bậc thềm, đi song song với anh. Tóc của cô bị gió thổi bay, lướt qua vai anh. Khi đến gần xe, Ôn Dạng ngước nhìn lên trời và nói: "Tôi muốn đi dạo một chút."

Phó Hành Chu nhướn mày, đóng cửa xe lại: "Được."

Bên cạnh nhà hàng có một công viên, nhỏ nhưng cây cối được trồng rất tốt, lúc này có một vài ngọn đèn đường đang bật sáng, gió thổi nhẹ nhàng. Ôn Dạng bước vào công viên, Phó Hành Chu đi bên cạnh cô.

Ở đằng xa có một đài phun nước nhỏ, có người đang ngồi đó hút thuốc, có cả nam lẫn nữ.

Ôn Dạng bước lên thành đá của bồn hoa. Dù đã bước lên, cô cũng chỉ cao bằng Phó Hành Chu. Anh nhìn cô: "Em đi được chứ?"

Ôn Dạng chớp mắt nhìn anh: "Có thể."

Phó Hành Chu cong khóe môi, vươn tay cho cô vịn: "Nắm lấy, kẻo ngã."

Tay áo của anh đã được xắn lên, để lộ ra một phần cánh tay săn chắc. Trên cổ tay anh mang đồng hồ, thấy được những nhánh gân xanh trên cánh tay, trông rất quyền uy.

Ôn Dạng bỗng khựng lại mấy giây rồi mới đặt tay mình lên, chạm nhẹ vào. Nhưng cô chỉ khoác tay lên phần tay áo của anh, cách một lớp vải vóc.

Hai bên tai cô hơi nóng, bắu đầu đi về phía trước.

Phó Hành Chu cứ vươn tay đỡ và đi theo cô như thế.

Đi hết một vòng bồn hoa, lại đi thêm một vòng nữa. Cuối cùng là một bồn hoa dạng thẳng, thẳng tắp đến cuối không còn chỗ để đi nữa. Ôn Dạng dừng lại, buông lỏng tay anh, xoay người.

Phó Hành Chu chớp mắt. Khoảng cách giữa hai người rất gần, có cảm giác cô cao hơn anh một chút, Phó Hành Chu hỏi nhỏ: "Mệt chưa?"

Ôn Dạng không có lập tức trả lời mà cứ nhìn anh.

Đôi mắt Phó Hành Chu sâu hút, bốn mắt chạm nhau, một hồi lâu sau Ôn Dạng mới lên tiếng: "Tổng giám đốc Phó..."

"Hửm?" Anh ứng tiếng.

Ôn Dạng thở dài, nói: "Có lẽ tôi không thể nào đáp lại tình cảm của anh một cách trọn vẹn."

Vừa nói xong, cô vừa cảm thấy chóng mặt, theo phản xạ ngồi xuống, ôm lấy đầu gối, rồi nói tiếp: "Từ sau khi ly hôn, tôi nhận ra mình không cách nào toàn tâm toàn ý yêu một người như Ôn Dạng của thời còn là sinh viên đại học nữa. Bây giờ tôi quá lý trí, bắt đầu tính toán thiệt hơn, cũng bắt đầu tự dựng lên những bức tường cao cho riêng mình."

Phó Hành Chu cúi mắt nhìn người phụ nữ ngồi xổm trước mặt.

Chiếc váy dài trải xuống thành đá, mái tóc dài xoăn nhẹ xoã xuống vai, cằm tựa lên đầu gối, mềm yếu và hoang mang. Cô không dám nhìn anh khi nói những lời này, dường như chỉ đang tự lẩm bẩm với chính mình.

Trong người cô đã có một chút hơi men, vừa mong manh vừa xinh đẹp.

Cô lại cất giọng tỉ tê: "Vậy nên đối với anh, điều này không công bằng."

Cô cảm thấy áy náy vì không thể yêu người khác bằng cả trái tim. Cô đã tan vỡ trong cuộc hôn nhân kia, cảm xúc vụn nát. Đối với người mới, cô làm sao dám mở lòng.

Cô nói xong, gió dường như cũng ngừng thổi, mọi thứ trở nên tĩnh lặng. Cô không dám nhìn người đàn ông trước mặt.

Ôn Dạng ôm đầu gối, men rượu dâng lên, khiến cô có phần mơ màng buồn ngủ, chỉ muốn cứ thế mà thϊếp đi.

Lúc này, Phó Hành Chu cử động, cúi người bế cô lên. Ôn Dạng hơi sững sờ, ngước mắt nhìn, chỉ thấy chiếc cằm của anh. Phó Hành Chu bước ra khỏi công viên, giọng nói rõ ràng và trầm ấm.

"Trên đời này làm gì có chuyện gì hoàn toàn công bằng."

"Anh chưa yếu đuối đến mức lo sợ tình cảm mà em trao không đủ."