Năm Thứ Hai Sau Khi Kết Hôn

Chương 57



Nghe Phó Hành Chu trả lời dứt khoát như vậy, Khâu Phái cảm khái nói: "Con trai, có lúc mẹ đã nghĩ cả đời này con sẽ cô đơn một mình."

Phó Hành Chu không phải lần đầu nghe mẹ mình nói như vậy, anh không có biểu cảm gì đặc biệt.

Khâu Phái nhìn anh, nói tiếp: "Trong lúc mà những đứa con nhà giàu có khác đều chơi bời gái gú, còn con thì chẳng có hứng thú. Lúc đó mẹ lo lắm, không mong con trở thành một kẻ trăng hoa, nhưng ít ra cũng phải biết rung động với ai đó chứ. Còn con thì chẳng hề để tâm."

"Vì thế, lúc đó mẹ nghĩ Lê Mạn là lựa chọn tốt nhất. Cô ta vừa có tâm cơ, vừa có tham vọng, dù là hôn nhân hợp đồng thì cũng có thể khiến con dần dần rung động. Nhưng bây giờ nghĩ lại, mẹ đã sai rồi."

"Tình cảm phải dùng tình cảm để đổi lấy, những thủ đoạn nhỏ nhặt không thể nào so sánh được với một trái tim chân thành."

Khâu Phái nhìn vào chiếc điện thoại trên đầu giường.

Gần đây, Văn Nguyệt Nhàn thường xuyên nhắn tin cho bà, thậm chí còn muốn sang Paris thăm bà.

Nghe đến đây, Phó Hành Chu lấy bình giữ nhiệt đưa cho mẹ mình, nói: "Mẹ biết thì tốt."

Khâu Phái cắm ống hút vào, liếc mắt nhìn anh.

"Mẹ nghe nói cô ấy là vợ cũ của chủ công ty tổ chức sự kiện mà Lê Mạn nɠɵạı ŧìиɧ?"

Phó Hành Chu gật đầu.

Khâu Phái nói: "Cô gái tốt như vậy, con phải trân trọng đấy. Con thích cô ấy, người khác cũng sẽ thích cô ấy."

Phó Hành Chu nói giọng trầm ấm: "Con biết."

Ôn Dạng vừa gọi điện thoại xong, đi vào phòng bệnh. Qua cửa sổ kính, cô nhìn thấy Phó Hành Chu đang đưa nước cho bà Khâu. Khâu Phái đã tỉnh rồi, hai mẹ con quả thật rất giống nhau. Một người phụ nữ đẹp những đường nét thanh tú.

Vừa bước vào phòng, Khâu Phái đã nhìn thấy cô và tươi cười chào: "Chào cháu, Ôn Dạng đúng không? Lần đầu gặp nhau."

Ôn Dạng mỉm cười và hỏi: "Bác gái khỏe hơn chưa ạ? Còn chỗ nào khó chịu không?"

"Không sao rồi, khỏe hơn nhiều rồi. Cháu lại đây, để bác gái xem."

Ôn Dạng nhìn về phía Phó Hành Chu, anh gật đầu mỉm cười, ra hiệu cho cô lại gần.

Ôn Dạng yên tâm đi đến bên giường bệnh, ngồi xuống vị trí đối diện với Phó Hành Chu, trông họ như đang cùng nhau chăm sóc cho Khâu Phái.

Chỉ bằng hành động này thôi, Khâu Phái đã nhận ra cô là một cô gái rất tốt. Bà nắm lấy tay Ôn Dạng và hỏi: "Cháu là người Nam Thành à?"

Ôn Dạng lắc đầu cười: "Cháu người Nam An, Dung Thành ạ."

Khâu Phái nghe xong: "Là cùng một tỉnh với thành phố Chu đúng không?"

Ôn Dạng gật đầu.

Khâu Phái ngạc nhiên: "Ồ, vợ của anh họ Hành Chu là người thành phố Chu, cũng là một cô gái xinh đẹp ưu tú. Sau này bác sẽ giới thiệu hai đứa cho nhau quen biết."

Ôn Dạng cười nói: "Vâng ạ."

Cô cười lên, đôi mắt cong cong, toát lên cảm giác gần gũi. Bản thân cô lại là một cô gái đẹp, quả thật trông thuận mắt hơn nhiều, đặc biệt là đôi mắt trong veo, có chút ngây thơ đó.

Khiến người ta muốn che chở.

Khâu Phái chợt có cảm giác như vậy, không khó hiểu vì sao con trai mình lại thích cô đến thế.

Bà nhớ lại lần đầu tiên gặp Lê Mạn. Vừa ngồi xuống nói chuyện được một lát, Lê Mạn đã nắm lấy tay bà và cười hỏi: "Bác gái, cái vòng tay này là màu đỏ lá phong phải không? Loại này hiếm lắm, phải mở rất nhiều mỏ ở Myanmar mới ra được mảnh ngọc nhỏ kiểu này."

Lúc đó, Khâu Phái biết Lê Mạn cũng từng trải. Bà cũng vui vẻ trò chuyện với Lê Mạn, có một thời gian bà rất đánh giá cao cô gái như Lê Mạn.

Có tham vọng, có ý tưởng và rất khéo léo trong giao tiếp.

Nhưng nghĩ lại, quá khéo léo đôi khi lại trở nên giả tạo. Ví dụ như bây giờ, bà có thể hình dung ra nếu Lê Mạn đến thăm bà, cô ta sẽ mang theo những món quà gì.

Chắc chắn là những món quà đắt tiền như súp vi cá, và khi đưa cho bà, cô ta sẽ nói rằng món này rất khó mua, vân vân, tỏ ý là muốn khoe khoang.

Nghĩ đến đó, Khâu Phái bật cười.

Khâu Phái vẫn giữ chặt tay Ôn Dạng không buông, bà hỏi: "Cháu đến đây từ tối qua à?"

Ôn Dạng gật đầu.

Khâu Phái hỏi tiếp: "Vậy cả đêm cháu ở trong phòng bệnh này?"

Ôn Dạng nhẹ nhàng đáp: "Cháu có nghỉ ngơi rồi ạ. Còn anh ấy thì không."

Nghe vậy, Khâu Phái nhìn sang con trai.

Phó Hành Chu vẻ mặt bình tĩnh hỏi: "Bữa sáng mẹ muốn ăn gì? Hiện tại có thể ăn cháo."

Khâu Phái hỏi: "Cháo gì?"

Phó Hành Chu trả lời: "Tuỳ theo sở thích của mẹ."

Khâu Phái nói: "Cháo ở bệnh viện này nhạt nhẽo lắm, chẳng khác gì nước lọc, đầu bếp như ông Chung thì lại về nước nữa."

"Bác muốn ăn cháo gì ạ?" Ôn Dạng nhẹ nhàng hỏi.

Khâu Phái nắm chặt tay Ôn Dạng: "Cháo gì bác cũng ăn được, miễn là phải nấu theo kiểu Nam Thành."

Ôn Dạng cười: "Cái này đơn giản ạ."

Khâu Phái ngạc nhiên: "Sao? Cháu biết nấu à?"

Ôn Dạng nói: "Cháu thử xem, không biết có hợp khẩu vị của bác không."

Khâu Phái kéo tay Ôn Dạng lại gần mình, muốn hôn một cái nhưng bị Phó Hành Chu ngăn lại: "Mẹ."

Khâu Phái quay đầu nhìn con trai, nháy mắt: "Biết rồi biết rồi, là mẹ cũng không được sao?"

Phó Hành Chu im lặng vài giây: "Mẹ buông cô ấy ra đi, con đi lấy bữa sáng vào cho mẹ, mẹ ăn trước chút gì đó."

Khâu Phái nói: "Con đi lấy đi, Ôn Dạng ở lại với mẹ."

Phó Hành Chu vòng qua giường bệnh, nắm tay Ôn Dạng. Ôn Dạng thở dài, hơi rụt tay lại, cô nói: "Để em ở lại với bác gái đi."

"Mẹ anh không cần ai ở lại đâu."

Ôn Dạng thở dài lần hai.

Ôn Dạng nhìn lại Khâu Phái, thấy bà đang cười híp mắt với mình. Ôn Dạng hơi khựng lại, cảm thấy hình như bà cũng không cần người khác trông nom cho lắm, trạng thái tinh thần khá tốt.

(Bản dịch được thực hiện bởi Grey)

Bệnh viện có một nhà hàng, giá cả ở đó khá cao. Nhưng Phó Hành Chu đã đặt trước, nhà hàng đã nấu cháo cho Khâu Phái. Vì hiện tại bà chỉ ăn được thức ăn lỏng nên Ôn Dạng và Phó Hành Chu bưng bát cháo lên phòng. Khi họ vào phòng, hai trợ lý của Khâu Phái là Trần Thương và Lý Lạc đã đến trước và mang theo đồ ăn.

Họ đặt đồ ăn lên tủ đầu giường.

Thấy Phó Hành Chu, họ cười chào: "Chào cậu chủ Phó, chào cô Ôn."

Ôn Dạng mỉm cười đáp lại: "Chào hai bác."

Phó Hành Chu đặt bát cháo lên tủ đầu giường và đặt thìa vào bát.

Khâu Phái cầm thìa, kê chiếc bàn nhỏ đến trước mặt và thử ăn một thìa. Bà nhíu mày: "Lý Lạc, tay nghề của cậu vẫn mười năm như một."

Lý Lạc cười khổ: "Sếp Khâu, bà thông cảm ăn tạm nhé."

Khâu Phái đẩy bát cháo của Lý Lạc ra, lại thử bát của Trần Thương: "Khó ăn."

Cuối cùng, bà thử bát cháo do nhà hàng chuẩn bị, chỉ ăn được hai thìa rồi lắc đầu: "Vẫn khó ăn, vị nhạt nhẽo như nước lã."

Trần Thương không nói gì nữa, ông ta đã biết trước kết quả rồi.

Phó Hành Chu gõ nhẹ ngón tay lên bàn, nhắc nhở mẹ: "Mẹ ăn một chút đi, còn lâu mới đến giờ ăn trưa."

Khâu Phái nhìn con trai, rồi lại cầm thìa lên ăn tiếp. Bà nói: "Các cậu đi uống cà phê ăn bánh bao gì đi, đừng ở đây làm tôi thèm."

Trần Thương cười nói: "Nào dám, đợi bà khỏe hơn rồi, chúng ta cùng nhau đi uống cà phê ăn bánh bao."

Khâu Phái không nói gì nữa.

Mặc dù miệng nói khó ăn nhưng bà vẫn chịu khó ăn từ từ. Ăn xong, bà nắm lấy tay Ôn Dạng. Phó Hành Chu liền vòng tay qua eo kéo Ôn Dạng lại, Khâu Phái hơi thất vọng.

Phó Hành Chu nói nhẹ nhàng: "Con đưa cô ấy đi ăn chút gì đó, chú Trần và chú Lý sẽ ở đây với mẹ."

Khâu Phái gật đầu: "Được rồi, các con đi đi."

Ôn Dạng bị Phó Hành Chu kéo ra khỏi phòng bệnh. Cô ngẩng đầu nhìn anh: "Chúng ta đi siêu thị nhé?"

Phó Hành Chu biết cô muốn làm gì: "Đi ăn sáng trước đã."

Ôn Dạng gật đầu.

(Bản dịch được thực hiện bởi Grey)

Ôn Dạng và Phó Hành Chu đến một nhà hàng

Sau đó, cô cùng Phó Hành Chu ăn sáng tại một nhà hàng bên ngoài. Đó là một nhà hàng Trung Hoa, họ gọi mì, nhưng hương vị thực sự khá bình thường, không có gì đặc biệt ngon. Đối với những người đến từ một thành phố ẩm thực như Nam Thành, quả thực ở nước ngoài có rất nhiều món ăn không dễ quen.

Ăn xong và tính tiền, Phó Hành Chu nắm tay Ôn Dạng đi đến xe, không phải đi siêu thị mà là về nhà trước. Ôn Dạng thấy xe tiến vào khu dân cư, đỗ vào đúng vị trí, Phó Hành Chu quay đầu nhìn cô: "Chúng ta về ngủ bù lát đã, rồi chiều đi siêu thị. Ở bệnh viện có chú Trần và chú Lý được rồi."

Ôn Dạng gật đầu: "Vâng."

Tính ra, cô đã hơn ba mươi tiếng không tắm rồi.

Cô theo Phó Hành Chu xuống xe, anh lấy vali của cô rồi cùng cô bước vào nhà. Đây là một căn biệt thự ba tầng, tính cả tầng hầm thì có bốn tầng.

Bước vào tầng trệt, cô thấy khắp nơi đều là túi xách, đồ hiệu và các bản thiết kế bày la liệt trên một chiếc bàn làm việc lớn đặt giữa phòng.

Cả căn nhà được thiết kế rất đơn giản nhưng lại có vẻ hơi lộn xộn vì đồ đạc được bày bừa khắp nơi. Phó Hành Chu nắm tay Ôn Dạng lên lầu và nói: "Mẹ anh làm đầu tư về hàng hiệu."

Ôn Dạng gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ.

Khác hẳn với tầng trệt lộn xộn chất đầy trang sức hàng hiệu, tầng hai và tầng ba lại mang dáng vẻ của một ngôi nhà thực sự, đặc biệt là tầng ba. Nơi đây được thiết kế đơn giản, thoải mái, phòng ngủ chính trông có vẻ như đã lâu không có người ở.

Hành lý của Phó Hành Chu được đặt ở đây.

Ôn Dạng mở vali ra, không nói thì không cảm thấy gì, vừa nói bỗng cảm thấy cơ thể ngứa ngáy. Cô quyết định đi tắm để làm sạch cơ thể. Cô chọn một chiếc váy ngủ thoải mái và một số đồ dùng cá nhân rồi vào phòng tắm. Cổ cô bị chiếc khăn quàng cổ cọ xát, có một vùng da đã bị đỏ lên. Cô dùng nước sạch rửa sạch và xoa một chút xà phòng hương Freesia mà cô mang theo.

Tắm xong, cô mặc váy ngủ vào và cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Cô cũng đã gội đầu và đang dùng khăn lau khô mái tóc hơi xoăn.

Vừa bước ra khỏi phòng tắm, cô đã nhìn thấy Phó Hành Chu đang ngồi trên sofa, tay cầm điện thoại. Khi thấy cô, anh ngẩng đầu lên. Ôn Dạng vừa lau tóc vừa hỏi: "Em không thấy máy sấy tóc đâu cả."

Phó Hành Chu đặt điện thoại xuống và nói: "Để anh lấy cho em. Lại đây."

Ôn Dạng đi về phía anh.

Phó Hành Chu đứng dậy, giành lấy khăn tắm và bắt đầu lau khô tóc cho cô. Vì vội vã về nhà nên rèm cửa phòng khách vẫn chưa được kéo ra, căn phòng khá tối. Ôn Dạng ngửi thấy một mùi hương gỗ đàn hương thoang thoảng từ người anh. Còn anh thì ngửi thấy mùi hương hoa Fressia dịu nhẹ từ cơ thể cô. Ánh mắt của hai người giao nhau, họ nhìn nhau khá lâu.

Sau đó, Phó Hành Chu cúi xuống hôn lên môi cô. Ôn Dạng ngẩng đầu đón lấy nụ hôn của anh, tay níu chặt lấy cổ áo anh, ngửa đầu đón nhận nụ hôn.

Những nỗi nhớ nhung len lỏi, tràn ra từ tận sâu trong tâm khảm, cuối cùng Ôn Dạng cũng được anh ôm chặt vào lòng, ngồi trên chiếc sofa mềm mại. Váy áo xộc xệch, bàn tay rắn rỏi của người đàn ông ấy giữ chặt gáy cô, thực hiện một nụ hôn sâu.

Thời gian trôi qua thật chậm.

Ôn Dạng tựa lưng vào ghế sofa, những tiếng nỉ non yếu ớt bị chìm ngập trong nụ hôn của anh, đôi mắt ươn ướt, cơ thể run rẩy. Phó Hành Chu dịu dàng hôn lên làn da của cô, lưu luyến không rời.

Âm thanh xung quanh như tan biến, chỉ còn lại sự tĩnh lặng sâu lắng.

Ôn Dạng vẫn còn nhớ đến việc phải đi siêu thị, cô vòng tay qua cổ anh nhắc nhở.

Phó Hành Chu cắn nhẹ môi cô, giọng trầm ấm: “Ừ, nhớ rồi.”

Ôn Dạng ngã vào lòng ngực anh, dựa đầu ở hõm cổ.

Phó Hành Chu nghiêng đầu, khóa chặt đôi môi cô, nuốt trọn mọi âm thanh, nhìn cô tan chảy trong vòng tay anh.