Ôn Dạng khoác tay Phó Hành Chu bước ra khỏi phòng giải trí, dì Chung đã làm xong bữa sáng, Ôn Dạng cùng anh ăn sáng xong thì trở về phòng thay quần áo. Vì không có ý định đến studio nên Ôn Dạng chọn một chiếc váy dài thắt eo màu xanh nhạt, thiết kế cổ vuông càng tôn lên làn da trắng nõn của cô.
Quần áo trong tủ của cô thường xuyên được bổ sung thêm, có vài bộ là do Khưu Phái tặng. Bộ cô đang mặc trên người cũng vậy. Tuy Ôn Dạng không biết nhưng Phó Hành Chu rất rõ, anh cài cúc áo, hôm nay anh mặc tây trang, áo sơ mi màu xanh xám đậm.
Nhìn thấy cô mặc bộ này, trong mắt anh hiện lên vẻ kinh ngạc.
Đúng là Khưu Phái biết cách chọn đồ cho cô hơn.
Cầm theo áo khoác ngoài, Phó Hành Chu nắm tay cô bước ra khỏi cửa. Ôn Dạng xách theo một chiếc túi nhỏ, đi giày cao gót, bước theo anh xuống lầu. Cô ngẩng đầu hỏi anh: “Chúng ta đi đâu vậy anh?”
Phó Hành Chu kéo cửa xe: “Đến nơi là em sẽ biết.”
Thôi được rồi.
Ôn Dạng khom lưng ngồi vào ghế phụ.
Phó Hành Chu đi vòng qua đầu xe, lên ghế lái khởi động xe.
Ôn Dạng cầm áo khoác cho anh, cô đặt trên đùi.
Điện thoại vang lên tiếng tin nhắn mới, Ôn Dạng mở ra xem.
Dư Tình khẽ chậc hai tiếng: [Bé Dạng, đi hẹn hò à?]
Vành tai Ôn Dạng hơi nóng lên: [Đúng vậy, hôm nay giao studio cho cậu nhé, ngày mai sẽ cùng cậu đến núi Phượng Nguyên.]
Dư Tình: [Haha không gấp không gấp, tớ đang đặt chỗ, một ngày chỉ được đi mười nhóm thôi, không biết chúng ta có đặt được không nữa.]
Ôn Dạng: [Không sao, ngày kia cũng được.]
Ôn Dạng nhớ đến lời Phó Hành Chu nói tối qua, cô soạn tin nhắn hỏi: [Dư Tình, cậu có từng nghĩ đến việc mở rộng phòng làm việc hoặc chuyển sang kiểu thiết kế kiến trúc chưa?]
Mấy phút sau.
Dư Tình trả lời: [Tớ chưa từng nghĩ đến việc mở rộng hay chuyển đổi hình thức, thật ra tớ thấy như bây giờ đã tốt rồi. Nếu là trước đây có lẽ tớ sẽ muốn mở rộng, nhưng cậu cũng biết tình trạng sức khỏe hiện tại của tớ rồi đấy. Thời gian này chúng ta cùng nhau cố gắng hoàn thiện stuido, không tạo áp lực cho nhau, tớ thấy như vậy rất thoải mái, nên không cần phải nghĩ đến việc làm lớn đến đâu hay mở rộng như thế nào nữa.]
Dư Tình: [Còn về việc chuyển đổi hình thức, kỳ thực chúng ta và thiết kế kiến trúc là một thể thống nhất, sau này có cơ hội tốt hơn, chúng ta cũng có thể cùng nhau làm.]
Ôn Dạng: [Tốt quá, thật ra tớ cũng nghĩ như vậy.]
Dư Tình: [Sao thế? Ông xã cậu lại khai sáng cho cậu à?]
Ôn Dạng: ….
Ông xã!
Cô bất lực, đỏ mặt.
Không thèm để ý đến Dư Tình nữa.
Dư Tình gửi một nhãn dán cảm xúc.
Ôn Dạng cũng gửi lại cô ấy một icon.
Xe chạy về phía khu công nghệ, thời tiết rất đẹp, nắng vàng rực rỡ.
Xe dừng lại, Ôn Dạng và Phó Hành Chu bước xuống. Tưởng Dược đã đến từ trước, đang đứng trên bậc thang chờ bọn họ, bên cạnh còn có một người đàn ông khác. Ôn Dạng thoáng sững người, Phó Hành Chu liếc nhìn cô, nắm tay cô bước lên bậc thang.
Ôn Dạng nhìn tên công ty.
—— Khang Nguyên.
Chợt nhớ ra đây vốn là một công ty sản xuất ống kính. Thời đại học Ôn Dạng cũng có mua ống kính do công ty này sản xuất, chỉ là sau nhiều năm thương hiệu này đã dần biến mất trên thị trường.
Ôn Dạng khẽ chớp mắt.
Vừa lên đến bậc thang, Chu Thế Nguyên – người sáng lập Khang Nguyên đã bước đến chào hỏi Phó Hành Chu, theo phép lịch sự cũng gật đầu với Ôn Dạng.
Ôn Dạng mỉm cười đáp lại.
Tưởng Dược cũng chào hỏi Ôn Dạng: “Cô Ôn, chào buổi sáng, hôm nay nhìn cô rất xinh đẹp.”
Nhóm người bước vào công ty, đây là lần đầu tiên Ôn Dạng đến công ty sản xuất ống kính, nói chính xác hơn là công ty máy ảnh, bởi vì cô rõ ràng nhìn thấy bộ phận nghiên cứu và phát triển được bố trí trong công ty này.
Đối với một người thích máy ảnh như cô, tất cả những điều này đều rất mới mẻ.
Đi thẳng đến bộ phận sản phẩm.
Cửa vừa mở ra, trên bàn bày biện mấy chiếc máy ảnh, bên cạnh là các số liệu về thông số kỹ thuật.
Tưởng Dược cười nói: “Cô Ôn thử mấy chiếc máy ảnh này xem.”
Ôn Dạng ngước mắt nhìn Phó Hành Chu. Ánh mắt Phó Hành Chu ngậm ý cười, nói với cô: “Em thử đi.”
Ôn Dạng nhìn anh mấy giây rồi buông lỏng bàn tay anh ra, đi về phía chiếc bàn dài. Trên bàn đặt vài chiếc máy ảnh có màu sắc khác nhau nhưng kiểu dáng lại na ná, bên cạnh còn có ống kính đi kèm.
Ôn Dạng cầm lấy một chiếc màu xám đậm, là màu cô thường dùng. Cô cầm lên điều chỉnh, hướng về phía bức tường làm việc của phòng sản phẩm, pixel rất cao, độ nét tăng lên ngay lập tức.
Ôn Dạng cầm máy ảnh thử vài lần, đây rõ ràng là một chiếc máy ảnh được thiết kế dành riêng cho việc chụp phong cảnh.
Ôn Dạng dời máy ảnh đi một chút, nhìn về phía Phó Hành Chu: “Em muốn ra ngoài thử máy.”
Phó Hành Chu mỉm cười: “Đi nào.”
Ôn Dạng theo sát bước chân anh, một tay cầm máy ảnh một tay được anh nắm lấy, cô ngước mắt hỏi: “Khang Nguyên không phải đã phá sản rồi sao? Tại sao vẫn còn hoạt động?”
Tưởng Dược đi theo phía sau, trên tay cầm tài liệu, anh ấy cười đáp: “Tổng giám đốc Phó đã mua lại Khang Nguyên đấy.”
Ôn Dạng hả một tiếng.
Phó Hành Chu cười không nói gì. Một đoàn người đi qua hành lang dài, đẩy cửa ra. Sau cánh cửa của công ty Khang Nguyên là một khoảng không gian rộng lớn nối liền với núi non, trời xanh mây trắng, cây cối xanh tươi, bãi cỏ rộng mênh mông và một công viên nhỏ trông vô cùng đẹp mắt, Ôn Dạng không ngờ ở đây lại ẩn giấu một nơi như vậy, rất thích hợp để vào ống kính.
Ôn Dạng cầm máy ảnh lên lấy nét.
Chu Thế Nguyên dẫn người đi theo cũng ra ngoài, chuyển bàn rồi đặt những chiếc máy ảnh còn lại xuống.
Ôn Dạng chụp chân núi, mây trắng và cây thường xanh, còn có tòa nhà Khang Nguyên.
Chiếc máy ảnh này rất hợp để chụp phong cảnh, giống như được thiết kế riêng cho việc ghi lại cảnh đẹp vậy, với độ nét cao, độ phân giải lớn, dải tương phản rộng và quan trọng nhất là độ nhạy sáng thấp cũng tốt.
Ôn Dạng chụp xong rất hài lòng.
Cô quay sang nhìn Phó Hành Chu: “Chiếc máy ảnh này rất hợp để chụp phong cảnh, độ sáng tốt thật.”
Phó Hành Chu nhìn cô, dịu dàng hỏi: “Em thấy thuận tay không?”
Ôn Dạng gật đầu: “Đương nhiên, cảm giác cầm trên tay cũng rất tốt, rất mềm mại, mấy màu này cũng đẹp mắt nữa, khi nào thì đưa ra thị trường vậy anh?”
Phó Hành Chu nói: “Muốn đưa ra thị trường lúc nào cũng được, chỉ chờ em xác nhận thôi.”
Ôn Dạng cười nói: “Em xác nhận rồi.”
Ánh mắt Phó Hành Chu đầy ý cười.
Ôn Dạng miết nhẹ thân máy ảnh, đang định hỏi tên là gì thì đầu ngón tay lại chạm vào dòng chữ khắc trên đó. Cô cúi đầu nhìn, dòng chữ khắc đó là tên thương hiệu của chiếc máy ảnh này.
——Khinh Dạng
Ôn Dạng sửng sốt, ngước mắt nhìn Phó Hành Chu.
Phó Hành Chu nhẹ giọng hỏi cô: “Tên hay không?”
Tim Ôn Dạng đập thình thịch, cô nói: “Hay.”
Máy ảnh Khinh Dạng.
Tưởng Dược và Chu Thế Nguyên đều ở cách đó không xa, Tưởng Dược huých khuỷu tay vào người Chu Thế Nguyên: “Cứu tinh của anh đấy.”
Chu Thế Nguyên: “Nữ thần, phải lập bàn thờ mới được.”
Nói xong, Tưởng Dược cười ha hả.
Dù gì cũng là thương hiệu ‘nhà trồng được’, lúc Ôn Dạng sắp đi, Chu Thế Nguyên bảo nhân viên gói hết những kiểu dáng Ôn Dạng thích, trang bị đầy đủ ống kính rồi mang ra xe. Ôn Dạng ngồi ở ghế phụ quay đầu nhìn chiếc máy ảnh ở ghế sau, lại nhìn sang Phó Hành Chu, hỏi: “Liệu có nhiều quá không? Em sợ không dùng hết.”
Phó Hành Chu vừa khởi động xe vừa nói: “Bên trong cũng có ống kính chụp chân dung, em thử xem.”
Ôn Dạng đáp: “Được.”
Con đường rời khỏi khu công nghệ cao là một đại lộ vô cùng yên tĩnh. Khu công nghệ này nằm quá xa trung tâm thành phố, thuộc khu vực ngoại ô khá yên ắng nhưng lại có rất nhiều đèn xanh đèn đỏ.
Bọn họ phải dừng xe chờ đèn đỏ.
Ôn Dạng quay sang hỏi Phó Hành Chu: “Anh mua lại công ty này từ lúc nào vậy? Trước giờ em rất thích ống kính của Khang Nguyên, nhưng không ngờ bọn họ xuống dốc nhanh quá.”
Phó Hành Chu nhìn Ôn Dạng đang chống tay lên kệ trung tâm.
Anh rũ mắt ngắm cô mấy giây, khẽ vuốt tóc cô, mỉm cười nhưng không đáp lại chuyện mua lại từ lúc nào, chỉ nói là: “Công ty như Khang Nguyên có rất nhiều, từng nếm được mùi lợi lộc rồi bị sóng gió đánh gục, thế là biến mất.”
Ôn Dạng ồ một tiếng: “Vậy Khang Nguyên kiếp trước giải cứu ngân hà hay sao mà được anh cứu sống thế?”
Phó Hành Chu bật cười.
Anh không nói cho cô biết.
Chính cô mới là nhân vật chủ chốt cứu sống họ.
Cầm trên tay chiếc máy ảnh ‘Khinh Dạng’ sắp sửa được tung ra thị trường, Ôn Dạng cùng Phó Hành Chu đi đến khu phố cổ của Nam Thành. Phó Hành Chu không mặc áo khoác, chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi. Vì muốn để mình nhìn hợp với cô hơn nên anh ăn vận thoải mái một chút, anh mở cúc tay áo rồi xắn tay áo lên, phần cổ áo cũng hơi nới lỏng ra, cùng cô bước vào khu phố cổ.
Khu phố cổ của những năm về trước rất sầm uất.
Sau này đa phần mọi người đều mua nhà rồi dọn đi hết, nơi này vì muốn lưu giữ lại một phần diện mạo thời xưa cũ của Nam Thành nên đã trở thành một địa điểm tham quan. Trong khu phố cổ có rất nhiều người đang chụp ảnh, tản bộ, ngắm cảnh, cũng có không ít sinh viên đến đây để lấy cảm hứng sáng tác.
Ôn Dạng giơ máy ảnh tìm góc chụp.
Phó Hành Chu xách túi xách nhỏ của cô, đi bên cạnh bảo vệ cô.
Ôn Dạng chụp ảnh rất tập trung, chiếc váy dài màu xanh nhạt trên người cô cũng rất bắt mắt. Ánh nắng khá gắt, Phó Hành Chu thuận tay mua một chiếc mũ cho cô đội, cô cong cong khóe mắt, trong mắt như có ánh sao rơi xuống.
Cô cũng là một phong cảnh tuyệt đẹp.
Ôn Dạng bưng cốc cà phê lên nhấp một ngụm.
Phó Hành Chu dùng một tay cầm máy ảnh lên, chụp lại góc nghiêng của cô.
Ôn Dạng chạy lại, nhón chân lên xem bức ảnh đã chụp.
Phó Hành Chu khẽ lướt một đường trên màn hình, ảnh chụp lập tức hiện lên, Ôn Dạng chớp mắt: “Em đẹp đến vậy sao?”
Phía sau là một cây đại thụ, ánh nắng xuyên qua tán cây rọi xuống, Ôn Dạng đội chiếc mũ mỉm cười nhìn qua, hệt như tiên nữ lạc xuống trần gian.
Phó Hành Chu cụp mắt nhìn cô: “Còn đẹp hơn thế nữa.”
Ôn Dạng bỗng ngẩng đầu lên, chạm phải đôi mắt sâu thẳm của anh.
Xung quanh đều là người, Phó Hành Chu không cúi đầu hôn cô mà chỉ lặng lẽ in sâu bóng hình cô vào đáy mắt mình.
Cách đó không xa, có người cảm thấy bọn họ quá đỗi đẹp đôi nên đã âm thầm chụp lại một tấm. Phó Hành Chu phát hiện có ống kính hướng về phía mình, bèn kéo thấp vành mũ của Ôn Dạng xuống, bức ảnh chụp được trông càng đẹp hơn.
Anh nhìn nhà hàng trước mặt, nghĩ đến hai bó hoa hồng đã bị vứt bỏ kia, vẻ mặt lộ rõ vẻ hoang mang.
Tựa như con đường này anh chỉ có thể tiến về phía trước chứ không có cách nào quay đầu lại vậy.
Mấy giây sau, Trình Ngôn Vũ hoàn hồn, quay sang nhìn người phụ nữ bên cạnh. Lê Mạn đang xách túi chuẩn bị xuống xe thì nghe anh gọi giật lại: “A Mạn.”
Nghe thấy xưng hô quen thuộc ấy, Lê Mạn quay đầu nhìn anh.
Ánh mắt Trình Ngôn Vũ chạm phải tầm mắt của cô ta, anh khẽ lên tiếng: “Dạo trước sức khỏe của mẹ tôi không tốt nên thường xuyên ở quê tịnh dưỡng, lần này hiếm hoi lắm bà mới lên thành phố, bà lên chủ yếu là để khuây khoả.”
“Gặp em cũng là vì muốn để bà yên tâm về tôi hơn.”
Lê Mạn nhìn người đàn ông kém mình hai tuổi này, cô ta đương nhiên hiểu được ẩn ý trong lời nói của Trình Ngôn Vũ. Cô ta khẽ nhướng mày, im lặng vài giây, đã có một thoáng cảm thấy mềm lòng.
Cô ta nói: “Em trai, tôi đồng ý gặp mặt cũng là vì hiểu ý của cậu.”
Trình Ngôn Vũ nhìn cô ta, khẽ gật đầu.
Lê Mạn mỉm cười, cả hai cùng xuống xe, bước vào nhà hàng.
Trình Ngôn Vũ đặt một phòng riêng, đã đưa bố mẹ đến đó trước. Trịnh Khôi Lệ và Trình Sơn đều đang ở trong phòng, Lê Mạn khoác tay Trình Ngôn Vũ đẩy cửa bước vào.
Trịnh Khôi Lệ tóc mai đã bạc trắng đang ngồi cùng Trình Sơn ở bàn tròn, hai người đồng thời ngẩng đầu lên.
Trịnh Khôi Lệ vốn thích mặc quần áo màu nhạt, hôm nay bà đã cố tình mặc một bộ đồ tốt hơn một chút, Trình Sơn cũng rất đơn giản, cả hai đều ăn mặc rất giản dị.
Kiểu giản dị mà nếu có ném vào trong đám đông thì cũng là cặp bố mẹ bình thường nhất.
Trình Ngôn Vũ dẫn Lê Mạn đến bên bàn, Trịnh Khôi Lệ và Trình Sơn đứng dậy, mùi nước hoa phảng phất cùng lớp trang điểm tinh tế đến mức không thể chê vào đâu được ập vào mặt họ, còn cả chiếc túi xách, chiếc vòng tay trên cổ tay và khuyên tai của cô ta nữa…
Một cảm giác áp bức từ kim cương châu báu mang lại.
Trịnh Khôi Lệ nhìn Lê Mạn.
Trong lòng đột nhiên lo lắng cho tương lai của con trai, một người phụ nữ như vậy liệu có nuôi nổi không?
Lê Mạn nhìn Trịnh Khôi Lệ, nhận ra vẻ dò xét trong mắt bà, mà bản thân cô ta cũng đang đánh giá Trịnh Khôi Lệ, rồi đột nhiên cô ta ngộ ra được ý nghĩa của việc ‘hạ mình tiếp xúc’ là gì. Chỉ cần một cái liếc mắt là cô ta đã nhìn thấu được suy nghĩ của bố mẹ Trình Ngôn Vũ, thậm chí còn có thể cảm nhận được cái tính khí nhỏ nhen của một người sống ở tỉnh lẻ như Trịnh Khôi Lệ.
Trình Ngôn Vũ giới thiệu: “Mẹ, đây là Lê Mạn.”
“Lê Mạn, đây là mẹ và bố anh.”
Lê Mạn nhìn Trịnh Khôi Lệ, lại nhìn Trình Sơn, khẽ gật đầu.
Trịnh Khôi Lệ hoàn hồn, bà nói: “Ngồi đi.”
Trình Sơn liếc mắt nhìn Lê Mạn, thậm chí còn không nói lời nào, chân mày ông hơi nhíu lại. Trịnh Khôi Lệ lại trầm ngâm ngồi xuống. Trình Ngôn Vũ nhìn thoáng qua Lê Mạn, kéo ghế cho cô ta.
Lê Mạn ngồi xuống.
Trịnh Khôi Lệ nhìn con trai kéo ghế cho Lê Mạn.
Vẻ mặt Lê Mạn rất cao ngạo, không thèm nói một câu cảm ơn nào.
Bà lại nhìn Trình Ngôn Vũ.
Sắc mặt Trình Ngôn Vũ đã lạnh lùng hơn vừa nãy không ít, anh cầm thực đơn đưa cho Trịnh Khôi Lệ, Trịnh Khôi Lệ đờ ra giây lát, bà nói: “Đưa cho Lê Mạn đi. Lê Mạn, cháu muốn ăn gì? Ngôn Vũ nói vịt quay của nhà hàng này rất ngon, gọi món này nhé?”
Lê Mạn ngẩng đầu lên, mỉm cười, nụ cười vô cùng nhạt nhẽo: “Mọi người cứ gọi đi.”
“Cháu có thích món nào không, xem thử thực đơn đi.” Trịnh Khôi Lệ đẩy thực đơn qua.
Lê Mạn lại mỉm cười, nói: “Cháu sao cũng được.”
Trình Sơn thấy thế bèn giật lấy thực đơn: “Đừng đẩy qua đẩy lại nữa, để tôi gọi món cho. Khôi Lệ, em thích ăn vịt quay mà, chúng ta gọi nhiều một chút.”
Lê Mạn liếc mắt nhìn Trình Sơn, cảm nhận được sự bất mãn trong giọng nói của đối phương.
Đôi mắt cô ta hơi nheo lại.
Có lẽ cả đời này những thứ cô ta muốn đều đơn giản, sau khi kết hôn với Phó Hành Chu lại càng đơn giản hơn. Khưu Phái không ở trong nước nên quanh năm không mấy khi gặp mặt, chỉ có bà cụ ở nhà tổ. Bà cụ thì rất thích đọc sách, tính tình ôn hòa, có điều gì không vừa lòng cũng sẽ không bày tỏ trực tiếp, ở bên cạnh bà cụ cũng khá đơn giản, chỉ cần làm theo ý bà ấy là được.
Mấy cô giúp việc ở đó đôi khi cũng hay nói ra nói vào, bảo là bọn họ chỉ kết hôn thương mại, cô ta mơ tưởng trèo cao. Nhưng cứ gặp được thể loại đó là cô ta chỉ cần nói nhẹ với bà cụ một tiếng, vì để cho nhà cửa yên tĩnh nên bà cụ cũng sẽ âm thầm cho người đó nghỉ việc.
Sau này gần như không còn nghe thấy những lời này nữa.
Còn kiểu người vừa cảm thấy bất mãn là lập tức thể hiện rõ ra ngoài như Trình Sơn thì Lê Mạn cũng từng gặp qua rồi, chẳng qua là chạm mặt vào đúng lúc này khiến cô ta cảm thấy không thể nào dung hòa được.
Cô ta chưa cần mở miệng là đã biết chẳng còn chuyện gì để mà nói với Trịnh Khôi Lệ, trên người bà từ đầu tới chân không có điểm nào đáng để nói, mà kiểu mẹ chồng như vậy cũng không khác gì đám giúp việc trước đây.
Cô ta thậm chí còn không dám kể với Tần Mộc chuyện cô ta đã gặp bố mẹ của Trình Ngôn Vũ hôm nay.
Không nói cũng đúng.
Trình Sơn gọi món xong.
Điện thoại của Lê Mạn đúng lúc này đổ chuông, cô ta bắt máy, là bên phòng làm việc gọi tới. Sau khi hỏi han hai câu, cô ta quay sang nói với Trình Ngôn Vũ: “Phòng làm việc có chút việc gấp, A Tang gọi tôi về xem bản vẽ.”
Trình Ngôn Vũ đang cầm thực đơn gọi salad giúp cô ta, nghe thấy thế bèn ngẩng lên nhìn.
Trịnh Khôi Lệ và Trình Sơn cũng nhìn về phía cô ta.
Thấy ba người họ nhìn mình như vậy, Lê Mạn lại có cảm giác mạnh mẽ rằng bọn họ không cùng một thế giới với mình. Cô ta khẽ cười, nói: “Em trai, tôi phải về phòng làm việc trước, cậu với bố mẹ cứ từ từ mà ăn nhé.”
Cô ta gật đầu chào Trịnh Khôi Lệ và Trình Sơn, sau đó xoay người, giẫm lên đôi giày cao gót bước ra ngoài.